Phần 2 Bảo Bối À!


"Cấp ba..

cuối cùng chúng ta cũng lên cấp ba!".

Azuma nhẹ giọng nói, khuôn mặt với những nét nhẹ nhàng cũng rất thư thái.
Hashi đứng gần cậu, thầm nghĩ thằng nhóc này lại sến súa củ chuối gì nữa đây.

Cô gạt một cánh anh đào tháng tư xuống khỏi vai áo mình, biếng nhác đáp lại xem như có nghe: "Nên mày tránh xa chị một chút.

Cấp ba Heizan không thiếu người theo đuổi mày đâu.

Con gái cấp ba rất đáng sợ!"
Đúng vậy, sức hút của Azuma đủ để khiến những cô gái đó trở nên đáng sợ.
Thằng nhóc thanh mai trúc mã của cô không hiểu sao càng lớn càng trắng trẻo đẹp trai.

Nét đẹp nhẹ nhàng ôn nhu và mang sự tinh khiết của dòng suối lặng lẽ chảy trên vùng trũng sâu.

Azuma càng trưởng thành càng toát lên sự ấm áp và tinh tế từ từng cử chỉ, khác xa hoàn toàn với lũ con trai nghịch phá trong trường.

Mới trông thì có nét thanh tú của con gái, nhưng sự chừng mực và chín chắn của Azuma luôn khẳng định bản thân cậu.

Hashi lơ đãng liếc sang thiếu niên đang ngạc nhiên nhìn mình.
Cậu ta cao hơn cô rồi, không biết từ lúc nào mà Azuma thật cao lớn và khoẻ mạnh, nét đẹp nhẹ nhàng khiến vóc dáng cậu thanh lịch hơn.

Thêm một điều nữa là Azuma luôn có thành tích rất nổi bật, nên từ cấp một Heizan, cấp hai Heizan và giờ là cấp ba Heizan, cái tên Azuma Arimoto luôn là cái tên nổi bật và có được sự chú ý của con gái trong trường.
Và điều này vốn chẳng liên quan gì đến Hashi, nếu như mấy cô gái không hiểu biết đó không làm phiền cô vì Azuma.
"Nói gì đấy?".

Azuma nhìn cô.
"Chị đây chưa quên lần bị chặn đường yêu cầu không được đi cùng mày, hay hết bạn này bạn kia đi tìm hiểu về mày cũng lôi chị ra đâu".

Hashi trả lời.  Và cả lần một hậu bối xinh xắn đã quan tâm hỏi cô sao vẫn chưa có bạn trai thế nữa.
Vô duyên đến thế là cùng, liên quan đến thế là cùng.
"...".

Azuma không biết đáp sao.

Sau lưng cậu xảy ra nhiều chuyện vậy à?
"Cho nên...".


Hashi vỗ vỗ vai cậu.

Cô hít một hơi thu lấy không khí trong lành vào phổi, rồi nhìn về cổng trường cấp ba Heizan sừng sững phía trước.

"Chị đây vào trước.

Tiện thể đi đăng ký sang lớp kia luôn! Bye nhé!".
Azuma định nói gì đó, Hashi đã tuồn đi xa.

Chỉ thấy mái tóc dài ngang lưng của cô nhấp nhô hòa lẫn trong dòng học sinh cùng màu áo, rồi mất hút.
Cậu đang định lên mặt với cô mà...
Bỏ đi, đi đăng ký lớp càng nhanh càng tốt, biết đâu sẽ được học chung.
Hashi bước ra khỏi phòng giáo vụ của trường, thở dài một hơi.

Lớp học của cô là 10A_2, một lớp chuyên nhưng Hashi muốn tham gia vào lớp chuyên tiếng anh của trường cùng Azuma để dễ dàng dự đội tuyển nên mới xin chuyển.

Nhưng danh sách đã chốt, nếu cô muốn chuyển cũng chỉ để đến khi danh sách lớp bị thay đổi.

Đây là những gì giáo viên phụ trách nói với cô.

Hashi vừa thơ thẩn bước trên hành lang của dãy phòng quản lý trường vừa nghĩ miên man.

Không sao, không học cùng Azuma cũng tốt, cô sẽ ít gặp phiền phức hơn.

Chỉ có điều mẹ cô chắc sẽ khá thất vọng.

Yêu cầu chuyển lớp cũng do bà đề xuất.
Gió lộng từ sân trường thổi tán đi khắp nơi.

Từng gợn gió nhẹ nhàng mát lạnh trong tiết trời trong trẻo tháng tư lướt qua má của Hashi, thổi vát mái tóc thả ngang lưng đã buộc vài lọn lệch qua trái của cô.
Một cơn gió mơn man da mặt, Hashi đột nhiên thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên và rồi, ánh mắt cô đóng đinh vào người phía trước.
Một cô gái.
Cô gái ấy có vẻ ngoài đặc biệt toả sáng, sự sáng sủa toát ra từ ánh mắt và vẻ nhanh nhẹn trên khuôn mặt.

Cơ thể thon gọn, tóc mái thật dài được vuốt gọn qua một bên và tóc đằng sau buộc gọn thành một cái đuôi ngựa ve vãn tới thắt lưng cô.

Cô không có vẻ đẹp quyến rũ như một mỹ nhân, nhưng khuôn mặt khả ái và vẻ đẹp trung tính của cô luôn khiến người khác bị thu hút.
«Là cậu ấy!»
Gió vẫn thổi tới làm vạt váy cô gái chuyển động theo từng bước sải của cô.


Bộ đồng phục đen với áo Blazer cùng chân váy có quần ngắn bên trong giúp bước đi của cô thật thoải mái.

Cô đang đi ngược chiều Hashi, hàng lông mày mảnh nhíu lại toát lên chút bực dọc.
Nhưng đến nét bực dọc vì được che phủ bởi ánh sáng mềm mại như trăng rằm vẫn khiến cô không trở nên khó gần, mà chỉ khiến vẻ đẹp trung tính thêm vào sự soái khí.
Vẻ đẹp vừa thoải mái dễ chịu, vừa đậm chất nghiêm túc và tinh tường ẩn dấu.
Cô gái này khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải ngoái nhìn.
Yuku vừa đi vừa vuốt lại bờ mái rối tung của mình vừa đảo mắt nhìn khắp nơi.

Cái trường lạ lùng này!! Lớp, lớp, lớp 10A_2 ở đâu??
«Động tác thật phóng khoáng»
Suy nghĩ này bật ra khỏi đầu.

Hashi âm thầm cúi đầu xuống khi Yuku đi ngang qua mình.
Rồi tới khi Yuku khuất bóng ở hành lang, Hashi không thể bước đi được nữa.

Cô ngoái đầu lại phía sau.

Yuku đã đi xuống tầng dưới.
Cậu ấy....
Sao lại ở đây?
Chân của Hashi bị bó lại một chỗ trên hành lang.
Nhưng..
Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả! Sao cô lại để ý như vậy? Vì từng được cô ấy giúp đỡ sao?
"Mời tất cả các thành viên của Hội học sinh tập trung tại phòng hội đồng...."
Tiếng loa phát thanh vang lên đột ngột, thông báo gì đó một lúc lâu.
Hashi chợt hồi tỉnh.
«Ờ nhỉ, mình còn chưa tìm được lớp, phải đi thôi.

Nếu không sẽ trễ buổi khai giảng mất"
Cô líu ríu chạy xuống sân trường.
_____________ _____________
"Số một, Mako Hazaki".
"Có".
...
"Số bốn, Hashi Rikatori"
"Có".
Hashi trả lời đồng thời liếc lên phía bục giảng.


......
"Số mười sáu, Yuku Fudoto"
"Có".
«Ra là Yuku..

Tên rất hợp với người nhỉ»
Yuku trả lời cô giáo, tay ôm khư khư ba lô của mình.

May thật, vào lớp mới không bị nhìn chằm chằm.

Cô sẽ thu liễm thu liễm hết mức.

Không thể như cấp hai được, sẽ rất phiền.
«Ngoan hiền quá nhỉ»
Hashi thầm nghĩ.

Cô không ngờ mình và cô bạn ban nãy lại cùng lớp.

Cô ngồi bàn ba, Yuku ngồi bàn đầu.

Nãy giờ Yuku chỉ ôm cặp ngồi im, tiêu dật phóng khoáng thu lại toàn bộ.
«Mình nên làm gì bây giờ»
Hashi không nhận ra tại sao cô lại muốn tiếp xúc với Yuku như vậy, thậm chí không tự hỏi tại sao cô lại xoắn lên như vậy.
Bình tĩnh lười biếng bình thường tôi luyện đâu hết mất rồi?
Đầu óc Hashi quay cuồng một lúc, cho tới khi Yukino-sensei tuyên bố cả lớp ra về, Hashi vội vã bước ra cửa lớp sau khi chào cô.
«Mình sẽ đợi ở đây»
Hashi nhịp nhịp chân thật khẽ, cô đang đứng cạnh cầu thang, khuôn mặt yên ả che giấu sự hồi hộp bên trong.

Từng cơn gió vỗ về cô nhưng Hashi vẫn không gạt được tâm trạng đó ra khỏi đầu.
«Kia rồi »
Yuku đang bước ra cần thang bên này chuẩn bị ra về.

Bước chân vững vàng của Yuku dần tiến gần phía cô.

Hashi càng rối loạn, mắt cô cứ ghim vào đôi giày đang tiến về phía mình.
«Đến rồi...»
Yuku ra khỏi lớp khá trễ, nên hành lang không có quá nhiều người.

Vị trí mà Hashi chọn càng khiến cô dễ nhìn thấy mình.
«Cậu ấy..».
Trong đầu bật ra câu nói như một tiếng chuông báo hiệu, Hashi bình tĩnh ngẩng đầu.
«..Có nhận ra mình không?»
Cô thấy Yuku lướt ánh mắt qua mình, dừng lại một chút trên mặt cô, rồi Yuku đi xuống cầu thang, không có gì khác lạ xảy ra.
Ánh mắt Hashi thoáng liếc xuống người phía dưới, cô gạt đi sự hụt hẫng trong lòng mình.
Yuku không nhận ra cô.

Ánh mắt của Yuku thật lạ lẫm không thể rung chuyển.
Trên thực tế gần bốn năm trôi qua, điều này là đương nhiên, sao một người có thể nhớ một ai đó xa lạ sau bốn năm trời chứ....!Hashi tự thức tỉnh bản thân, người ta làm ơn nên không nhớ là đúng rồi, còn cô..

có lẽ vì chịu ơn nên mới nhớ lâu như vậy thôi.

Là bình thường cô cũng đã sớm quên.
Cô không quá khó chịu, nhưng không kìm được mà thất vọng.

Vốn dĩ có lẽ cô có thể nói câu cảm ơn...
Một lần nữa.
Hashi cứ đứng trên hành lang một lúc lâu, mãi đến khi nhớ ra Azuma đã hẹn cô cùng về nhà, cô mới hớt hải chạy xuống.
Trời ơi là trời, cô đi học bằng tàu điện, tàu điện ngầm đó!!! Trễ mất rồi!!
Và kể từ khoảnh khắc Hashi nhận ra mình thực sự trễ tàu, Yuku nhanh chóng bị cô vứt ra khỏi đầu không vương vấn.
Đừng có nghĩ cứu tôi một lần là có quyền làm tôi phải cuốc bộ về nhà!
______________ ______________
Sau mỗi mùa khai giảng các trường đều rộn ràng lời mời gọi tham dự câu lạc bộ.

Heizan cũng không ngoại lệ.

Hashi cầm cả một xấp tờ rơi trên tay, nội dung đều quảng bá câu lạc bộ trong trường lật lật.

Cuối cùng cô quyết định tham gia hai câu lạc bộ mĩ thuật và tiếng anh.

Đến ghi danh liền nhận được thông báo sinh hoạt, Hashi tính toán một chút.

Câu lạc bộ mĩ thuật vào chiều thứ ba, câu lạc bộ tiếng anh chiều thứ năm, thứ sáu, vào buổi trưa lại ít có tàu điện về nhà, nên chắc cô sẽ ở lại trường.
Ở lại một mình cũng tốt lắm, cô có thời gian rảnh nhiều hơn.
Nhưng xem ra Hashi ở lại cũng không yên ổn lắm, vốn cũng có nhiều người tham gia câu lạc bộ, nên chỉ sau hai ngày đã có người ở lại trường cùng cô.

Là một bạn nữ tên Mika, dáng người tròn tròn trắng trẻo lại hoạt ngôn.
Hashi vốn lười nói chuyện nhưng khá hòa đồng, cô cũng không ngại trải qua buổi trưa với Mika.
Rồi sang tới tuần thứ hai, Yuku cũng ở lại.

Hashi hơi bất ngờ nhưng không để tâm lắm, còn Mika rất hòa đồng nên kéo Yuku cùng đi ăn trưa, tám chuyện huyên thuyên cùng cả hai.

Hashi không phản ứng, cô dần dần trở nên bình thường với Yuku, thậm chí không còn nhớ tới lần tình cờ gặp, không thèm nhớ tới cô đã ghi lại Yuku trong tâm trí bốn năm, ánh sáng từ Yuku phát ra cũng không làm cô rúng động nữa.
Các cô cứ như thế, thân hơn trước đây bằng cái móng tay, biết được về nhau chắc bằng cái móng chân.
Tuy tuần nào cũng ở lại cũng cùng tiếp xúc, nhưng với một kẻ vô tư vô tính như Yuku, và một Hashi vốn kẻ gió thoảng mây bay, suốt một năm lớp mười trôi qua, cả hai chẳng đả động gì tới nhau.
Thật chân thành xin lỗi tới các vị độc giả! (^^)
*********
"I stand forever, wonder if you knew
I was enchanted to meet you"
(Tôi cứ đứng đó mãi, tự hỏi rằng bạn có biết
Tôi đã rất khao khát được gặp bạn không).
___ Taylor Swift ___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận