Phó Tây Châu cởi cà vạt, đi về phía phòng tắm, giọng nói không nhanh không chậm:
“Anh ta đang ở A thị có một dự án, việc xong xuôi tự nhiên sẽ trở về.”
"Vâng, biết.”
Phó Tây Châu đi tới cửa, dừng lại, quay đầu nhìn cô, lông mày thon dài cau lại một chút, ánh mắt càng trở nên thâm thúy: "Cô thật giống như rất để ý chuyện này?”
Tim Cố Bắc Sanh đập thình thịch, cười nói:
"Nó là em gái tôi.”
Ánh mắt Phó Tây Châu lạnh lùng: “Trước đó sao không thấy cô để ý như vậy?”
“Tôi không muốn hít thở chung một bầu không khí với nó, đủ chưa?”
Ngụ ý, cô không muốn Cố Tâm Ngữ ở Phó gia quá lâu.
Phó Tây Châu nhìn cô một cái với ý tứ sâu xa, mở cửa phòng tắm.
Cố Bắc Sanh hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng.
Trước khi chưa điều tra rõ ràng chuyện xảy ra năm trước, không thể làm ầm ĩ.
Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.
“Có người trả giá cao nhờ cô làm một việc.”
Cố Bắc Sanh nhắn lại: “Cao bao nhiêu?”
“Một tỷ.”
Cố Bắc Sanh hơi động tâm: “Nói đi, tra cái gì?”
Rất nhanh, bên kia trả lời: “Tra hộ gia đình Nhị tiểu thư Cố Bắc Sanh năm năm trước vì chuyện gì mà vào bệnh viện tâm thần, cùng với tất cả tư liệu của Cố Tam tiểu thư Cố Tâm Ngữ.”
Cố Bắc Sanh nhìn về phía cửa phòng tắm, nhăn mặt.
Là Phó Tây Châu đang điều tra sao?
Hay là người bạn ở nơi khác của anh?
Dù là ai, một tỷ, đây là giá trên trời!
Đây là tư liệu có thể điều tra được trên người cô, còn không phải do cô lập!
Dù là ai điều tra, tiền này ngu sao mà không kiếm?
Tiếp!
Cô nhắn lại: “Nói cho anh ta biết, ngày mai sẽ cho anh ta tư liệu.”
“Được.”
Cố Bắc Sanh xóa bỏ ghi chép trò chuyện, sau đó đóng điện thoại, đi ngủ.
Ngày thứ hai.
Cố Bắc Sanh rửa mặt xong đi xuống phòng ăn, đã thấy bà nội Phó đang răn dạy Phó Tây Châu.
“Bình thường nhìn con thật biết thương người, sao đến cô vợ trẻ của con thì lại chẳng ra gì? Ta biết con là người thẳng thắn, cũng không thể thô lỗ như vậy.”
Phó Tây Châu chỉ nghe mà không trả lời.
Mặt Cố Bắc Sanh như bị đốt, biết Phó Lão Phu Nhân đang nói đến chuyện tối hôm qua cô gây ra.
“Nha, Sanh Sanh đến rồi, đến ngồi đi.”
“Nãi nãi.” Cố Bắc Sanh ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Phó Tây Châu hơi thờ ơ, cho đến khi nhận được một tin nhắn: “Con đi thư phòng.”
“Ấy, Tây Châu, con....”
“Không có việc gì, nãi nãi, con đói rồi, có gì ngon không vậy.” Cố Bắc Sanh gọi.
Phó Lão Phu Nhân kéo cô ngồi xuống, giới thiệu cho cô.
Tầng hai thư phòng.
Thời Thanh đem tất cả tư liệu đánh máy ra đưa cho Phó Tây Châu: “Tất cả tin tức về nhị tiểu thư và em gái của cô ấy từ lúc nhỏ đến bây giờ đều được viết rất rõ ràng, anh xem đi.”
Trên tư liệu ghi rõ, Cố Bắc Sanh năm tuổi được đưa đến nông thôn, 18 tuổi mới được gia đình đón về, là sinh viên ưu tú của trường trọng điểm nổi tiếng Tân Thành, mối tình đầu là Giang Ngôn Tuyển.
Năm năm trước, cô đột nhiên phát bệnh tâm thần, chém bị thương Lương Đình Mỹ, con gái của Giang Ngôn Tuyển, sau đó nhập viện.
Hiện tại là vợ của nhị thiếu gia nhà họ Phó.
Cố Tâm Ngữ lo lắng cho gia đình, không ưa gì chị gái ruột của mình.
Năm năm trước, cô ta khuyến khích Lương Đình Mỹ khiêu khích Cố Bắc Sanh.
Lương Đình Mỹ bị thương hủy dung cũng là do cô ta bày ra.
Phó Tây Châu buông tay tư liệu đang cầm, nhắm mắt lại, giọng nói ẩn chứa nhiều ý nghĩa:
“Giang Ngôn Tuyển.”
Thời Thanh gật đầu: “K tiên sinh rất giỏi, luôn giúp cảnh sát hình sự quốc tế.
Không ngờ ngay cả chuyện nhị tiểu thư cũng có thể điều tra ra.
Nếu để anh ta điều tra chuyện năm đó, chắc chắn cũng không phải dạng vừa.
Chỉ tiếc là cầu mấy lần cũng không chịu điều tra, nếu anh ta là người quen của chúng ta thì tốt rồi.”
Lúc này, cửa mở ra.
Cố Bắc Sanh bưng một ly sữa bò đứng ở cửa, khẽ mím môi: “Có phải tôi đến không đúng lúc không?”