Phó Tây Châu thu lại tất cả tài liệu văn bản vào ngăn kéo.
Nhìn cô, bộ dáng ngoan ngoãn tươi tắn, đôi mắt dù cười nhưng bên trong ánh nhìn như thu lạnh buốt.
Không khỏi nhớ tới lúc cô giao đấu với ngao, quả cảm và tàn nhẫn.
Khó trách, dám chém người, huống chi là một con sói.
Cô không nghe thấy hai người nói chuyện, tự mình đi đến, đặt ly sữa bò trước mặt anh: “Nãi nãi nói tôi không ăn gì liền đi, uống ly sữa bò bồi bổ dạ dày.
”
Mục đích đưa sữa bò là giả, tìm hiểu tin tức là thật.
Cô muốn xác định, tối hôm qua người trả giá cao mời cô điều tra tư liệu có phải là anh hay không.
Nói mấy câu hẳn là sẽ sáng tỏ.
Phó Tây Châu thấy cô không lập tức đi, khẽ nhíu mày: “Sao, còn có việc gì?”
“À, tôi lát nữa muốn đi trường học một chuyến.
.
”
Phó Tây Châu nhíu mày, không hề chớp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: "Tôi nhớ bà nội nói cô năm năm trước đã nghỉ học?”
“Mặc dù nghỉ học, nhưng trường học vẫn còn đó, tôi đã từng hứa với một người, chờ tôi từ bệnh viện tâm thần ra, phải đi gặp anh ta.
”
Cô cố ý nói như vậy.
Đối với đàn ông mà nói, lòng tự trọng là mạng sống, nếu như là anh đang điều tra cô, nhìn tư liệu, điều đầu tiên nghĩ tới nhất định là cô đi gặp Giang Học Trường.
Nếu quả thật là anh đang điều tra, có lẽ, sự việc năm năm trước không chỉ liên quan đến bạn anh, chính anh cũng không thể thoát khỏi liên quan!
Nhưng mà, dung mạo anh rõ ràng tuấn tú, không có chút nào biểu hiện không vui, lại từ trên giá sách lấy một phần tài liệu, lúc này mới hỏi: “Cần Diệp quản gia sắp xếp xe đưa cô đi không?”
“Tốt.
”
Cố Bắc Sanh quay người đi ra ngoài.
Phó Tây Châu nhìn cô đi rồi, Thời Thanh mới cẩn thận nhắc nhở một câu: “Cô ấy sẽ không phải đi gặp Giang Ngôn Tuyển đi, nhìn từ trên tư liệu, Nhị tiểu thư đã vì người đàn ông kia mà chịu không ít khổ.
”
Phó Tây Châu buông xuống tài liệu trong tay, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hơi sâu: “Chuyện này có liên quan gì với anh?”
Thời Thanh sờ lên mũi có chút xấu hổ, không dám nhiều lời nữa.
"Đông Đình Hồ ở bên kia đang dán gạch men sứ, công nhân đang bận rộn không xuể, anh đi hỗ trợ đi.
"
Thời Thanh trợn tròn mắt, đó là dự án biệt thự cao cấp sắp hoàn thành dưới danh nghĩa Phó Thị, việc này bất kể ngày tháng nào cũng đều là việc tốn sức.
Anh ta khổ sở mà cười cười nói: “Nếu không, tôi! ! ”
Phó Tây Châu vô cùng lạnh lùng cắt đứt lời cầu xin tha thứ của anh ta: “Thuận tiện lau nhà vệ sinh bờ Nam.
”
Thời Thanh: “!!!?”
Không dám nhiều lời một chữ nữa, gật đầu nói: "Đi đây.
”
Lúc anh ta quay người, Phó Tây Châu ngước mắt: “Phái một người đi theo cô ấy.
”
Thời Thanh: “! ! Vâng.
”
Bản dịch chỉnh sửa:
Phó nhị thiếu thật đúng là nóng lạnh thất thường! !.
Cố Bắc Sanh đi trên sân thao trường của trường học, nhìn từng ngọn cây cỏ, tòa nhà giảng dạy, thư viện mới xây, tất cả đều khác rất nhiều so với năm năm trước.
Chỉ có duy nhất một điểm vẫn như cũ, đó là có những thiếu niên nhiệt huyết đang miệt mài đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, sức sống thanh xuân bao trùm khắp sân trường.
Buổi sáng hôm nay, những thông tin mà cô cung cấp cũng không hoàn toàn là giả, Lương Đình Mỹ quả thực là vì cô mà bị thương.
Cô nghi ngờ, năm năm trước cô gặp nạn cũng có liên quan đến Lương Đình Mỹ.
Hiện nay, Giang Ngôn Tuyển đã trở thành người có tỷ lệ thắng kiện cao nhất trong thế hệ trẻ của Tân Thành.
Ngày mai, nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện và diễn thuyết kinh nghiệm cá nhân của Giang Ngôn Tuyển.
Hôm nay, nhà trường đang chuẩn bị cho sự kiện này.
Lương Đình Mỹ luôn theo đuổi Giang Ngôn Tuyển, cho dù là trước đây hay hiện tại, vì vậy, cô ta nhất định sẽ đến.
Năm năm trước, Lương Đình Mỹ cũng ở đó, có lẽ, cô ta biết rất nhiều.
Vừa đến trường học, cô lại gặp Cố Tâm Ngữ.
Cô suýt nữa quên mất, Cố Tâm Ngữ cũng là học sinh của trường học này.
Cố Tâm Ngữ kéo tay bạn thân đến, một mặt đau lòng nói: “Chị, xem ra chị vẫn không buông được anh Giang nhỉ, nhiều năm như vậy vẫn yêu anh ấy.
”