Sau đó, bịch một tiếng.
Cố Bắc Sanh bị anh ném vào bồn tắm lớn.
Nước lạnh xuyên thấu qua làn da, một chút xuyên qua xương cốt, lạnh đến cô run rẩy, trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
Bị nước lạnh bao quanh cũng không phải khó chịu, cô mềm nhũn ngâm mình trong bồn tắm, hô hấp cũng thoải mái hơn nhiều.
Không biết qua bao lâu, cô mới mở mắt ra, nhìn Phó Tây Châu đang tựa ở trên cửa.
Anh vừa nhóm một điếu thuốc lá, làn khói quấn quanh người anh, khiến cho vẻ ngoài khêu gợi thêm phần bí ẩn.
Tay của anh, xương cốt rõ ràng, thon dài, trên ngón cái có một chiếc nhẫn đẹp đẽ nhưng không mất đi vẻ mạnh mẽ.
Không biết vì sao, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Nếu như chiếc nhẫn năm năm trước của người kia để anh đeo lên, cũng sẽ rất phong hoa tuyệt đại.
Cô mềm nhũn nằm nhoài trên thành bồn tắm, ngoẹo đầu: “Phó Tây Châu, đôi tay của anh, thích hợp luyện tập thư pháp.”
Giọng nói của cô vẫn còn rất rã rời, giống như một con mèo lười biếng, mái tóc dài ẩm ướt rủ xuống nước, trông nhỏ nhắn xinh xắn lại quyến rũ.
Đây là lần đầu tiên Phó Tây Châu thấy cô như vậy.
Anh hơi nheo mắt, hỏi: “Cố ý trả thù sao?”
Nên trả thù, cô đều sẽ trả thù.
Cố Tâm Ngữ, có cừu oán với cô, ai là người phải trả thù?
Cô đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, chỉ nhẹ nhàng giật giật môi: Tôi không sao lắm......!Có thể đứng dậy rồi......”
Phó Tây Châu đi tới, khom người, bế lấy con mèo nhỏ ẩm ướt đang ngượng ngùng trong bồn tắm.
Cố Bắc Sanh ngửa đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng rung động đến nỗi run lên.
Luôn biết Phó Tây Châu là một người xuất chúng, nhưng gần gũi như vậy, nhìn thấy anh rõ ràng như vậy, đây là lần đầu tiên.
Cô gần như không thể tìm được từ ngữ nào tốt hơn để hình dung khuôn mặt của anh.
Sống mũi cao, đường nét sâu sắc như nam nhân phương Tây, nhưng lại mang theo mùi đàn ông phương Đông.
Da của anh rất trắng, nhưng không hề mềm yếu, hòa với khí chất mát lạnh trên người anh, gợi cảm lại cấm dục, không phải ai cũng có được.
Nhất là đôi mắt của anh, ánh lửa thâm thúy, như thể tập hợp tất cả màu đen thuần túy trên thế giới, dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
Môi của anh, không mỏng cũng không dày, cong lên độ cong vừa phải, rất đẹp.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều giống như được điêu khắc tinh xảo, không có bất kỳ khiếm khuyết nào.
Cô không biết còn có thể dùng từ ngữ nào khác để hình dung anh, dường như bất cứ từ ngữ nào dùng để hình dung cũng không thể lột tả hết vẻ đẹp của ann.
Phụ nữ, quả nhiên đều là động vật thị giác.
Cho dù là cô, lúc này cũng không ngoại lệ, không thể thoát khỏi vẻ đẹp tuyệt trần.
Cô có chút mơ hồ ôm lấy cổ của anh, trên tay đột nhiên dùng sức, đồng thời, nhón chân lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ, dán lên bờ môi anh.
Hơi thở của hai người đan xen, mang theo hương vị rượu đỏ mê say đến mức mê lòng người.
Chỉ là môi của anh, lại rất ôn hòa.
Dù vậy, đối với cô lúc này, anh vẫn là liều thuốc giải độc hoàn mỹ nhất.
Nhưng mà, cánh tay dài của người đàn ông giương lên.
Bịch ——
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Cố Bắc Sanh lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với bồn tắm, uống một ngụm nước rất lớn.
Cố Bắc Sanh bị sặc nước đến cổ họng, mũi cũng rất khó chịu, trong nháy mắt tỉnh táo không ít, rất khó khăn mới bò lên.
Cảm giác thất bại này khiến cả người cô đều không tốt, vô lực giương mắt nhìn anh thật lâu, giọng điệu bất mãn: “Phó Tây Châu, anh là nam nhân, không thiệt thòi.”
Phó Tây Châu ngồi xổm xuống trước bồn tắm lớn, đưa tay bóp chặt cằm của cô.
Dời lại gần cô một chút, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm thấp xen lẫn tức giận, còn lộ ra mấy phần lạnh lẽo đến tận xương tủy: “Nhìn rõ chưa? Tôi là người, không phải thuốc giải của cô.”