Phó Gia Vợ Mới Của Anh Là Một Đại Lão


Tưởng Du kinh ngạc vô cùng, chưa bao giờ thấy qua Phó Tây Châu chủ động thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào.

Cô lớn lên cùng anh từ nhỏ, cũng không dám chạm vào anh.

Lúc này, quản gia cũng chạy đến, thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người.

Phó Tây Châu hô hấp gấp gáp, tựa hồ như tìm được điểm tựa, nắm chặt tay Cố Bắc Sanh bằng mười ngón, lực đạo lớn đến mức như muốn nghiền nát xương tay cô.

Cố Bắc Sanh đau đến chảy mồ hôi lạnh trên trán, nhưng không đẩy anh ra, mà từ trong túi lấy ra một cây kim châm bạc, chuẩn bị đâm vào huyệt Hổ Khẩu của anh.

Tưởng Du nhíu mày, gọi lại cô: "Cô đang làm gì vậy?”

Cố Bắc Sanh cúi đầu, hàng mi che khuất đôi mắt xinh đẹp của cô, trong đáy mắt cố gắng kiềm chế cảm xúc, thấp giọng nói: “Cứu anh ấy.”


Nói xong, cô định đâm kim châm vào.

Tưởng Du đi tới, nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Không được, đừng động đến anh, tôi chưa thấy qua có người chữa bệnh kiểu này, hiện tại nãi nãi đang ở bệnh viện, anh Tây Châu nếu có chuyện gì, chúng ta đều không thể đảm đương trách nhiệm này.”

Cố Bắc Sanh hất tay Tưởng Du ra, mí mắt khẽ nâng, lúc này mới nhìn thẳng Tưởng Du, không nhanh không chậm nói: “Anh ta chết, tôi chịu trách nhiệm.”

Dứt lời, cô đâm kim châm vào.

Tưởng Du có chút bất ngờ, không ngờ tân nương của anh Tây Châu lại là một người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy.

Quản gia cũng ngơ ngác một chút.

Phó Tây Châu ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt một cái, nhìn về phía tay, chỉ thấy trên đó có một cây kim châm, trong đầu xẹt qua ánh mắt kiêu ngạo của cô khi đối mặt với anh, anh bỗng nhiên cử động.

Cố Bắc Sanh thấy anh có phản ứng, lại lấy ra một cây kim châm, muốn đâm vào huyệt vị ở não bộ của anh.

Sắc mặt Tưởng Du giật mình, lên tiếng ngăn cản: “Cố gia tiểu thư, cô điên rồi sao? Cô có biết mình đang làm gì không?”

Cố Bắc Sanh với đôi mắt lạnh lùng, không còn kiềm chế, giọng nói xen lẫn vài phần không kiên nhẫn: “Nếu cô muốn anh ta còn sống, thì im miệng, chưa thấy qua kiểu chữa bệnh này thì hiện tại chỉ cần nhìn, nếu cô không chịu nổi, thì ra ngoài.”

Tưởng Du bị cô nói, đáy mắt kinh ngạc dần dần chuyển biến thành giận tái đi: “Cố gia tiểu thư, tôi là em gái của Phó Tây Châu, cô đã có uy hiếp đến tính mạng anh ấy, tôi có quyền lợi che chở anh ấy.”

Nói xong, cô chỉ vào cửa, đáy mắt tràn đầy ánh mắt lạnh lùng: “Hiện tại xin cô, lập tức, lập tức ra ngoài!”

Cố Bắc Sanh vẫn không nhìn đến sự phẫn nộ của cô, trực tiếp đâm kim châm vào huyệt mạch đỉnh đầu của Phó Tây Châu, anh nhắm mắt lại, tan rã ánh mắt, không cử động.

Diệp quản gia thấy vậy, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, nếu như nhị thiếu gia có chuyện gì xảy ra, ông phải làm sao báo cáo với lão phu nhân.


Tưởng Du nhíu mày, phân phó: “Diệp Quản Gia, gọi người đến đuổi cô ta đi!”

Diệp quản gia quay người đi ngay lập tức.

Cố Bắc Sanh đối với điều này, không có chút nào bối rối, thấy sắc mặt anh có chỗ chuyển biến tốt đẹp, cẩn thận từng li từng tí gỡ xuống kim châm.

Phó Tây Châu chậm rãi mở hai mắt ra, đáy mắt ẩn chứa một tầng u ám, không giống như trước kia như vậy tan rã.

Tưởng Du thấy vậy, không lo lắng anh ghét phụ nữ, ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “Tây Châu, anh cảm thấy thế nào?”

Nói xong, đưa tay muốn đi đỡ anh.

Phó Tây Châu nhìn chằm chằm tay của cô, giống như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, nhanh chóng né tránh, giọng nói lạnh lùng xen lẫn giận dữ và căm ghét: “Lăn ra ngoài.”

Tưởng Du sững sờ, tay cứng lại giữa không trung, mặt như bị thiêu đốt, vừa rồi thấy anh không ghét Cố gia tiểu thư đụng vào, cô còn tưởng rằng, anh khỏi bệnh sợ phụ nữ rồi.

Cô khẽ cắn môi, đành phải đứng dậy và kéo dài khoảng cách với anh.


Chỉ là, cô không yên tâm về sức khỏe, cho nên không lập tức rời đi.

Cố Bắc Sanh thả toàn bộ kim châm độc lại vào hộp, lúc này mới nhìn về phía anh: “Hiện tại cảm giác thế nào?”

Phó Tây Châu nhìn về phía Cố Bắc Sanh, ánh mắt sâu thêm mấy phần, xem ra, cô thật sự có y thuật kỳ diệu.

Lúc đối phó với bệnh phát của anh, bình tĩnh như hệt đối mặt với sói, chỉ là không giống với người hung ác, cô hoàn toàn không giống như là người bị bệnh tâm thần, càng không giống như là một cô gái bình thường.

Anh híp nửa mắt, giọng nói trầm thấp: "Cô dùng kim châm có thể đối phó với sói, có thể chữa bệnh, có phải hay không cũng có thể giết người?”

Cố Bắc Sanh thu dọn đồ đạc tay có chút dừng lại, hiểu rõ anh đây là đối với cô sinh lòng nghi ngờ.

Dù sao, biết y thuật, không sợ sói, lại thay gả mà đến, anh sẽ nghi ngờ, tuyệt không ngoài ý muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận