Mạc Tiểu Vũ có thể nói là người dễ dỗ dành nhất trên đời này, nhất là khi người dỗ dành cậu là Đoàn Hủ Nghiên, vậy thì càng dễ dỗ dành hơn.
Đoàn Hủ Nghiên cầm tay cậu, trịnh trọng nói, "Tiểu Vũ, cậu nhìn Hủ Nghiên.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe lời quay đầu lại nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú không có biểu hiện gì, chỉ có miệng là mím lại, nhìn có chút ủy khuất, đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa tròn an tĩnh nhìn Đoàn Hủ Nghiên, phản chiếu bóng dáng của hắn.
"Tiểu Vũ, Hành Tín là một người bạn rất tốt của tôi, tôi biết cậu ấy từ rất lâu rồi, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện với tôi, giống như tôi đã làm rất nhiều chuyện với cậu vậy." Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, ôn nhu nói: "Tôi và Hành Tín là bạn tốt, tôi và Tiểu Vũ cũng là bạn tốt, tương tự, Hành Tín và Tiểu Vũ cũng có thể là bạn tốt.
"
Mạc Tiểu Vũ chỉ nhìn hắn không nói lời nào.
Đoàn Hủ Nghiên lại tiếp tục nói: "Tiểu Vũ có thể tìm Hành Tín để nói chuyện, còn có thể cùng nhau vẽ tranh, cậu nhớ lại xem, buổi sáng Tiểu Vũ không phải còn cùng với Hành Tín nói chuyện điện thoại sao? "
Nghe được điều này, biểu cảm của Mạc Tiểu Vũ trở nên mờ mịt.
Đoàn Hủ Nghiên bắt đầu giúp cậu nhớ lại, "Tiểu Vũ không nhớ rõ sao? Khi ấy, Tiểu Vũ đang ngồi trên giường chơi game, bỗng nhiên trong điện thoại di động có người nói chuyện.
"
Nhắc tới game, Mạc Tiểu Vũ rốt cục cũng nhớ tới buổi sáng cậu và Kiều Hành Tín nói chuyện qua điện thoại, vẻ mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên bừng tỉnh, tay kia chỉ vào cửa phòng, cậu há miệng muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói ra.
Đoàn Hủ Nghiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang chỉ vào cửa phòng về, đặt vào lòng bàn tay mình, "Tiểu Vũ, trên thế giới này mỗi người đều có thể có rất nhiều bạn, không chỉ có một, nhưng đối với Hủ Nghiên mà nói, Tiểu Vũ chỉ có một.
"
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, cũng không biết là nghe hiểu chưa.
Đoàn Hủ Nghiên nắm tay cậu nhéo nhéo lòng bàn tay, "Đối với Tiểu Vũ mà nói, Hủ Nghiên có phải chỉ có một hay không? "
Mạc Tiểu Vũ rất nhanh gật đầu một cái.
"Đối với Hủ Nghiên mà nói, Tiểu Vũ cũng chỉ có một." Đoàn Hủ Nghiên lại lặp lại một lần nữa, một bên hắn vừa nói ưu điểm của Mạc Tiểu Vũ, một bên trấn an sờ sờ ngón tay cái của cậu, "Tiểu Vũ rất lợi hại, biết nhặt chai, biết vẽ tranh, còn có thể lau tóc..."
Nói đến việc lau tóc, Đoàn Hủ Nghiên rất thần bí, đầu tiên là nhìn cửa phòng đang đóng, sau đó tiến đến bên tai Mạc Tiểu Vũ nói nhỏ, "Hành Tín không biết lau tóc.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe xong hơi mở to hai mắt.
Đoàn Hủ Nghiên vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói, "Cậu ấy cũng sẽ không nhặt chai, cũng không biết vẽ tranh, Tiểu Vũ biết vẽ hoa, sân nhỏ, vịt con, cây đại thụ còn có mặt trời, cậu ấy một chút cũng không biết vẽ.
"
Mạc Tiểu Vũ nghe được điều này mơ hồ hiện ra một chút kiêu ngạo cùng đắc ý, đầu tiên là cậu quay đầu lại nhìn cửa phòng, xác định Kiều Hành Tín không trở về, mới tiến đến bên tai Đoàn Hủ Nghiên giống như sợ bị người ta nghe thấy thì thầm, "Tiểu Vũ đều biết.
"
Đáy mắt Đoàn Hủ Nghiên nhất thời tràn đầy ý cười, liên tục gật đầu, "Đúng, Tiểu Vũ đều biết, Tiểu Vũ lợi hại như vậy, hoàn toàn là Mạc Tiểu Vũ độc nhất vô nhị trên đời này.
"
Mạc Tiểu Vũ bị Đoàn Hủ Nghiên khen đến đỏ mặt, những thứ như bất an, chiếm hữu, ghen tị đều cậu lãng quên, cậu cười đến hai mắt cong cong, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, "Tiểu Vũ lợi hại như vậy tôi phải nắm chặt cậu, không cho cậu chạy.
"
Mạc Tiểu Vũ bị hắn chọc đến cười khanh khách, ở trên ghế xoay tới xoay lui, muốn rút tay về thì Đoạn Hủ Nghiên lại nắm chặt, cậu một chút cũng không tránh được.
Đoàn Hủ Nghiên còn cố ý đem mặt kề sát hỏi cậu, "Có phải cậu thích Hủ Nghiên nhất? Phải không? "
Mạc Tiểu Vũ liền cười, nghiêng đầu trốn đi.
Cậu không nói phải hay không, mà nói không biết không biết.
Chờ Kiều Hành Tín đi toilet xong trở về, không khí trong phòng đã hoàn toàn ấm áp trở lại.
Mạc Tiểu Vũ không chỉ vùi đầu ăn cơm nữa, mà sẽ nói với Đoàn Hủ Nghiên rằng mình muốn ăn tôm, Đoàn Hủ Nghiên sẽ lột cho cậu.
Kiều Hành Tín nhìn rất kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Cậu giỏi a, làm sao cậu có thể dỗ cậu ta vậy? "
"Tiểu Vũ tính tình rất tốt, không cần đặc biệt dỗ dành."
Kiều Hành Tín liền nhìn Mạc Tiểu Vũ giống như tên biến thái, chậc một tiếng," Ngưỡng mộ thật đấy."
Sau khi ăn cơm xong ba người từ trong phòng đi ra, Đoàn Hủ Nghiên giữ lời hứa, cùng Mạc Tiểu Vũ đi xem cá koi trước cửa sổ, còn mở chức năng chụp ảnh của điện thoại di động ra để cậu chụp ảnh .
Mạc Tiểu Vũ cầm điện thoại di động của Đoàn Hủ Nghiên chụp mấy tấm nhưng đều không thành công, cậu nhìn còn chưa thỏa mãn đã bị Đoàn Hủ Nghiên dắt đi.
Đoàn Hủ Nghiên nói với cậu: "Tiểu Vũ thích cá, Hủ Nghiên mua cho cậu, mua một cái bể cá lớn để ở nhà, Tiểu Vũ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
"
Kiều Hành Tín nghe được hừ một tiếng, "Vậy nếu cậu ta thích cá mập thì sao? "
"Cậu ấy sẽ không thích cá mập." Đoạn Hủ Nghiên thản nhiên nói.
Hắn khẳng định làm cho Kiều Hành Tín nghi hoặc, "Làm sao cậu biết? "
"Bởi cá mập chỉ có một màu duy nhất, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ thích loài cá heo trắng thông minh."
Kiều Hành Tín nghe được sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Vì sao? "
"Bởi vì nó thông minh, cậu ấy sẽ cảm thấy thú vị."
Kiều Hành Tín không nói gì, vừa mở cửa xe vừa nói: "Cậu thật đúng là hiểu rõ cậu ta.
"
Đoàn Hủ Nghiên chỉ cười.
Mạc Tiểu Vũ cùng hắn ngồi ở ghế sau, bởi vì Mạc Tiểu Vũ sẽ say xe, trong xe không có bật điều hòa, mà là mở cửa sổ xe.
Mặc dù mở cửa như vậy trong xe sẽ trở nên rất ồn ào, nhưng ít nhất Mạc Tiểu Vũ không say xe.
Nhà của Đoàn Hủ Nghiên nằm gần trung tâm thành phố và là một biệt thự đơn lập được bao quanh bởi cây xanh có vườn và hồ bơi.
Kiều Hành Tín ở rất gần hắn, đi bộ khoảng mười phút là tới.
Vào tiểu khu*, Kiều Hành Tín để hai người ở lại cùng với đồ đạc rồi lái xe về nhà.
*Đơn vị hành chính tại một thành phố và là thành phần của một khu phố.
Đoàn Hủ Nghiên một tay kéo vali một tay nắm tay Mạc Tiểu Vũ đi về biệt thự.
Trong nhà hắn có một người dì thường xuyên tới để quét dọn, cho nên dù hắn rời nhà lâu như vậy trong nhà vẫn không có bụi bám, tất cả đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, sạch sẽ giống như nhà mẫu, vô hình có cảm giác hoang vắng.
Đoàn Hủ Nghiên sau khi vào hành lang, đầu tiên là bật đèn trong phòng lên, sau đó tìm dép lê cho Mạc Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, mau vào đi." Đoàn Hủ Nghiên vẫy tay với Mạc Tiểu Vũ đang đứng ở hành lang đang do dự không dám tiến lên, thấy người vẫn đứng bất động tại chỗ hắn đành phải đi lại dắt cậu, "Nơi này là nhà của Hủ Nghiên, sau này cũng là nhà của Tiểu Vũ, cậu muốn làm cái gì thì làm.
"
Đoàn Hủ Nghiên mặc kệ đồ đạt của mình, dắt Mạc Tiểu Vũ đi dạo khắp biệt thự, dẫn cậu xem phòng khách, xem phòng ngủ, xem phòng bếp, xem thư phòng, xem mọi ngóc ngách.
Mạc Tiểu Vũ quan tâm nhất là robot quét rác, ngồi trên sô pha còn luôn duỗi cổ nhìn robot quét nhà tròn trịa trên mặt đất đi qua đi lại, nếu robot quét nhà đi tới dưới chân cậu, cậu sẽ nhấc chân lên, nằm sấp trên sô pha nhìn robot quét đi.
Đoàn Hủ Nghiên đang rót nước cho cậu trong phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng Mạc Tiểu Vũ đang hưng phấn gọi hắn, "Nghiên Nghiên! Hủ Nghiên! "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu liền nhìn thấy robot quét nhà đi qua dưới chân cậu.
Chín giờ tối, Mạc Tiểu Vũ đang tắm rửa, Đoàn Hủ Nghiên đang thu dọn phòng ngủ dành cho khách cho cậu.
Trong nhà hắn có nhiều phòng trống, ngoại trừ phòng ngủ chính, thư phòng, phòng tập thể dục ra, phòng cho khách có tận ba phòng.
Chờ Mạc Tiểu Vũ tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra, Đoàn Hủ Nghiên lấy máy sấy sấy tóc cho cậu, bây giờ đã đến giờ Mạc Tiểu Vũ đi ngủ, Đoàn Hủ Nghiên sấy tóc cho cậu thấy mí mắt cậu bắt đầu đánh nhau liền để cậu nằm ngủ, sau khi tắt đèn để lại một ngọn đèn tường nhỏ cho Mạc Tiểu Vũ sợ bóng tối.
Hắn cho rằng sau khi hắn đi, Mạc Tiểu Vũ sẽ ngủ rất nhanh, nhưng trên thực tế cửa phòng vừa đóng lại, không bao lâu cơn buồn ngủ của Mạc Tiểu Vũ liền chậm rãi biến mất không thấy đâu.
Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, lúc thì nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà, lúc thì lại nhìn cửa sổ, nhìn đèn tường nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ, càng thấy xa lạ cậu lại càng tỉnh, càng tỉnh trong lòng cậu lại càng hoảng sợ.
Cách âm của mỗi phòng trong nhà Đoàn Hủ Nghiên đều rất tốt, cửa vừa đóng, trên cơ bản sẽ không nghe thấy âm thanh khác.
Mạc Tiểu Vũ yên lặng nằm trong chốc lát, bỗng nhiên nước mắt lưng tròng, cậu mím môi nghiêng người, nước mắt từ hốc mắt cậu rơi xuống, thấm ướt gối.
Cậu có chút nhớ nhà, tuy rằng trong nhà kia chỉ có một mình cậu, không lớn bằng nơi này, còn rất cũ, nhưng đó cũng là nhà mà cậu sinh sống rất lâu.
Mạc Tiểu Vũ không dám khóc ra tiếng, nhỏ giọng hức hức, bởi vì cậu không dám cho Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy, cậu tuy rằng có chút việc không hiểu, nhưng cậu mơ mơ màng màng vẫn biết nếu Đoàn Hủ Nghiên biết cậu nhớ nhà, nhất định sẽ đưa cậu về Phố Hạnh Vũ.
Cậu nhớ nhà, điều đó không sai, nhưng cậu càng muốn ở cùng một chỗ với Đoàn Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ đưa lưng về phía cửa phòng, kéo chăn lên đắp đầu, đem tiếng khóc nho nhỏ giấu vào trong chăn.
Không biết qua bao lâu, cậu còn đang hít mũi, chăn đắp qua đỉnh đầu bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng kéo ra.
Cậu nước mắt lưng tròng quay đầu liền nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, "Tiểu Vũ nhớ nhà có phải không? ".