Câu "Vậy nếu không phải thì sao?" khiến Kiều Hành Tín không nói nên lời.
Mạc Tiểu Vũ thấy anh vẫn chào hỏi, ngồi trên sô pha mềm nhũn nhẹ nhàng gọi anh, "Anh Hành Tín.
"
Trên mặt Kiều Hành Tín lập tức nở nụ cười, "Chào, Tiểu Vũ.
"
Đoàn Hủ Nghiên hừ cười một tiếng, "Sao lại tới đây? "
Văn phòng của Kiều Hành Tín ở tầng hai mươi lăm, không phải ở tầng này.
"Cậu còn không biết hả, bởi vì buổi sáng cậu dắt một người đàn ông đến làm việc đã làm văn phòng chúng ta bùng nổ đó, cậu hẳn là biết hậu quả của việc cậu làm như vậy chính là tất cả mọi người sẽ bàn tán về khuynh hướng tình dục của cậu đó" Kiều Hành Tín nhướng mày nói.
"Mặc kệ bọn họ."
Kiều Hành Tín rút ánh mắt đang nhìn Mạc Tiểu Vũ, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu định sau này đi làm đều mang theo cậu ấy? "
"Không, chỉ mấy ngày thôi." Đoàn Hủ Nghiên mở máy tính bảng ở nhà mang đến, mở trò chơi ra, sau đó đưa cho Mạc Tiểu Vũ, để cậu tự mình chơi.
Kiều Hành Tín suy nghĩ một chút nói, "Vài ngày nữa sẽ không cần nữa sao? "
"Cậu còn nhớ Hứa Chử học trưởng chứ? Hiện tại cậu ta ở lại trường học làm giáo viên.
"
Kiều Hành Tín suy nghĩ một chút, có chút ấn tượng, "Cái người có bằng tiến sĩ tổng hợp hả? "
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu: "Đúng, tôi nhớ lúc trước tôi đã xem qua vòng bạn bè của cậu ấy, nói thư viện trong trường đang thiếu nhân viên, tôi đã liên lạc với cậu ấy, cậu ấy nói trước tiên phải nói với ban giám hiệu nhà trường.
"
Kiều Hành Tín nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, "Cậu chuẩn bị tìm việc làm cho cậu ấy? "
Đoàn Hủ Nghiên nói: "Đúng, tôi suy nghĩ kĩ rồi, chỉ có công việc trong khuôn viên trường mới thích hợp với Tiểu Vũ, có thể không có nhiều tiền, nhưng tôi hy vọng em ấy có thể có một công việc của riêng mình, có thể có sự nghiệp của riêng mình, đối với Tiểu Vũ mà nói, môi trường trong khuôn viên trường đại học rất thích hợp.
"
Ánh mắt Kiều Hành Tín sững sờ nhìn Mạc Tiểu Vũ đang chơi game, một chút cũng không chú ý bọn họ đang nói cái gì, "Cậu ấy.....!Không vấn đề gì chứ? "
"Cứ thử trước đi, không được thì tính sau." Đoàn Hủ Nghiên đưa tay nhéo nhéo vành tai Mạc Tiểu Vũ, "Sẽ có cách, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.
"
Kiều Hoành Tân nghe những lời này trong lòng rít lên một tiếng: "Lão Đoạn, cậu...!Cậu không được..."
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu lại nhìn anh một cái, cái gì cũng không nói, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình.
Kiều Hành Tín cũng quen biết hắn nhiều năm rồi, cũng có thể xem như khá hiểu rõ hắn, Đoàn Hủ Nghiên cười một cái anh cũng hiểu được, vẻ mặt khó tin đi tới trước bàn làm việc của Đoàn Hủ Nghiên.
"Cậu thật sự thích cậu ấy sao?!"
Đoàn Hủ Nghiên vừa mở máy tính vừa hỏi ngược lại: "Vì sao không thể thích? Tiểu Vũ nhà chúng tôi tốt như vậy.
Tại sao không thể? "
Kiều Hành Tín khiếp sợ đến thiếu chút nữa cắn lưỡi, "Cậu thích nam nhân?! "
"Không phải, tôi chỉ thích em ấy mà thôi."
Kiều Hành Tín cau mày, suy nghĩ đầu tiên của anh cũng giống như Diêu Thanh lúc đó, "Cậu ấy có thể hiểu không? "
"Em ấy không hiểu tôi sẽ dạy em ấy." Đoàn Hủ Nghiên nói xong cúi đầu kéo ngăn kéo, lấy ra hộp kính được đặt ở bên trong.
Hắn bị cận thị nhẹ, bình thường không đeo cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, nhưng khi làm việc thì hắn phải đeo.
Kiều Hành Tín nhìn Đoàn Hủ Nghiên đã ở trong trạng thái làm việc, lúc này trong bụng đầy câu hỏi cũng chỉ có thể tạm thời ém xuống, ngày khác lại tìm thời gian cùng Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện.
Sau khi Kiều Hành Tín rời đi, phòng làm việc của Đoàn Hủ Nghiên liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hắn và Mạc Tiểu Vũ không ai nói gì, trong phòng làm việc rộng rãi đơn giản chỉ có tiếng Đoàn Hủ Nghiên gõ bàn phím.
Mạc Tiểu Vũ chơi trò chơi chưa bao giờ vượt quá một tiếng, bởi vì chỉ cần qua một tiếng, mắt của cậu sẽ không thoải mái, lúc này cậu sẽ đem trò chơi đặt sang một bên, đi tìm Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đang xem báo cáo của mấy tổ công ty trong mấy ngày anh đi vắng, cảm giác được bên cạnh có bóng người, hắn vừa quay đầu nhìn liền thấy Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh hắn.
Nhìn Mạc Tiểu Vũ đứng bất động tại chỗ, Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, tháo kính xuống, mềm giọng: "Tiểu Vũ, làm sao vậy? Lại đây.
"
Mạc Tiểu Vũ chớp chớp mắt, chậm rãi đi về phía hắn, nhìn Đoàn Hủ Nghiên đặt cặp kính lên bàn.
Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy tay Mạc Tiểu Vũ , "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên đeo kính em không nhận ra sao? "
"......!Nhận ra.
"
Mạc Tiểu Vũ không đến mức bởi vì một cặp kính liền không nhận ra Đoàn Hủ Nghiên, chỉ là Đoàn Hủ Nghiên đeo kính làm việc trên mặt không chút thay đổi, nhìn rất lạnh lùng, bộ dáng bình thường của hắn rất khác, nên cậu nhìn có chút sợ hãi.
Mạc Tiểu Vũ không nói nguyên nhân vừa rồi vì sao không đi qua, Đoạn Hủ Nghiên đại khái có thể đoán được, hắn nhéo nhéo tay Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Mắt Tiểu Vũ mỏi rồi có phải không? "
Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn gật đầu.
"Tiểu Vũ khát sao?"
"......!Một chút.
"
"Uống chút nước đi, Hủ Nghiên có mang cho em, nó ở trong ba lô, Tiểu Vũ tự mình đi lấy đi."
Mạc Tiểu Vũ liền xoay người đi về bên cạnh sô pha, kéo khóa kéo ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu trắng.
Trước kia khi cậu lật thùng rác nhặt ve chai, cậu cũng có nhặt bình giữ nhiệt mà người khác không cần, cho nên vẫn biết mở nắp, thứ tròn trịa ở giữa phải ấn xuống mới có thể đổ ra nước.
Cậu không thích uống nước không có mùi vị, Đoàn Hủ Nghiên chuẩn bị cho cậu nước mật ong, sẽ không quá ngọt, nhưng mỗi một ngụm đều có vị ngọt nhàn nhạt.
Mạc Tiểu Vũ ngồi trên thảm bàn trà, dùng nắp bình giữ nhiệt làm ly, uống hai nắp rồi lại rót một nắp cho Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên một mực nhìn chăm chằm cậu, thấy cậu cẩn thận bưng nắp bình giữ nhiệt đi về phía mình, mím môi cười cười, vươn hai tay nhận lấy, mềm giọng nói: "Cám ơn Tiểu Vũ.
"
Mạc Tiểu Vũ cười cười, "Không có gì.
"
Đoàn Hủ Nghiên uống xong nước mật ong mà Mạc Tiểu Vũ rót cho hắn, trả lại nắp cho cậu, Mạc Tiểu Vũ nhận lấy về đậy nắp lại, lại đem bình giữ ấm cất vào trong ba lô, lại lấy bút vẽ và giấy vẽ ra, chuẩn bị vẽ.
Cậu không muốn ngồi trên sô pha, chỉ muốn ngồi trên thảm sạch sẽ mềm mại, cậu ngẩng đầu thấy Đoàn Hủ Nghiên vẫn nhìn cậu, còn nhắc nhở: "Hủ Nghiên phải làm việc.
"
Đoàn Hủ Nghiên cười xoay người hướng về phía máy tính, một lần nữa đeo kính lên, "Tiểu Vũ nói đúng, Hủ Nghiên phải làm việc.
"
Cái này cũng giống như lúc bọn họ ở nhà, Đoàn Hủ Nghiên bận rộn với công việc, Mạc Tiểu Vũ thì vẽ bản thân, bọn họ yên tĩnh mà chăm chỉ, nhưng lại đều quen với sự tồn tại của nhau.
Mạc Tiểu Vũ chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên, mà Đoàn Hủ Nghiên chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy cậu.
Hơn mười giờ sáng, văn phòng Đoàn Hủ Nghiên có vài người ra vào, lúc thì có một người tiến vào, lúc thì có bốn năm người cùng tiến vào.
Lúc Mạc Tiểu Vũ vẽ tranh rất chuyên tâm, không quá quan tâm những người đi vào tìm Đoàn Hủ Nghiên, nhưng có đôi khi cậu ngẩng đầu tìm Đoàn Hủ Nghiên, cậu sẽ lén nhìn tầm mắt của cô gái mặc váy.
Lúc này trên mặt Mạc Tiểu Vũ sẽ lộ ra một nụ cười, đôi mắt hạnh nhân cong như răng trăng.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy, đem thứ nhân viên đưa tới ký tên trả lại, sau khi chờ người đi ra ngoài mới có chút ghen tuông quay đầu nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, sao em lại cười với người khác như vậy? "
Trong tay Mạc Tiểu Vũ còn cầm bút vẽ, nghe thấy Đoàn Hủ Nghiên nói với mình, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Hả? "
Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy mình cần sạc điện, từ bàn làm việc đứng dậy đi về phía Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ ngồi không nhúc nhích, yên lặng chờ Đoàn Hủ Nghiên đi đến bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Nghiên Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xổm xuống, vươn hai tay nâng mặt Mạc Tiểu Vũ, "Để cho Hủ Nghiên nhìn xem, vừa rồi là ai cười một cách đáng yêu với người khác như vậy, có phải là em hay không? Hả? "
Mạc Tiểu Vũ không biết cái gì gọi là ghen, nhưng cậu cảm thấy phản ứng hiện tại của Đoàn Hủ Nghiên rất thú vị, buông bút màu trong tay nấm lay tay Đoàn Hủ Nghiên, cười cười, cố ý nói: "Là Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ.
"
"Đẹp như vậy sao? Vậy thì Hủ Nghiên cũng cười tươi với người khác giống vậy nhé." Đoàn Hủ Nghiên nói xong làm bộ buông tay ra muốn đứng dậy.
Mạc Tiểu Vũ thoáng cái liền sốt ruột, nắm chặt lấy tay hắn, "Không được không được! "
"Tại sao không được?" Đoàn Hủ Nghiên làm bộ hoang mang, thậm chí còn thoáng giãy giụa cổ tay một chút, giống như là muốn rút tay nhưng lại bị Mạc Tiểu Vũ nắm chặt trở về, "Tiểu Vũ có thể, vậy Hủ Nghiên cũng có thể.
"
"Không thể! Hủ Nghiên không thể!" Mạc Tiểu Vũ vừa tức giận vừa ủy khuất, sợ Đoàn Hủ Nghiên thật sự đi cười với người khác, "Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ, không thể.
"
Đoàn Hủ Nghiên không ngờ Mạc Tiểu Vũ lại nói như vậy, vẻ mặt sửng sốt, sau đó nhướng mày cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ, "Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ, vậy Tiểu Vũ cũng có phải là của Hủ Nghiên không? "
Mạc Tiểu Vũ vội vàng đáp: "Đúng! Phải! "
Đoàn Hủ Nghiên một lần nữa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Mạc Tiểu Vũ nói: "Vậy chúng ta thuộc về nhau, đúng không? "
Mạc Tiểu Vũ ủy khuất mím môi, nhúc nhích cái mông ngồi trên thảm, cọ cọ về phía trước, đưa tay ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên, tựa mình vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên, hai má mềm nhũn dán vào bả vai hắn.
"Đúng vậy.".