Kiệu đã dừng lại trước cửa hoàng cung.
Bình thường Trường Ngưng sẽ để kiệu đưa đến nơi mới xuống.
Nhưng hôm nay nghe nói Phò mã muốn ngắm nhìn hoàng cung liền dừng trước cổng, cùng Phò mã dạo bước.
Nhược Ca đỡ tay Trường Ngưng xuống kiệu, hai người lại sóng vai đi theo con đường mà hai bên là tường thành cao dày.
Nhược Ca không khỏi cảm thán .'Hùng vĩ thật!'
Tuyết Nhi đi phía sau nhìn Phò mã và Trưởng Công chúa thật xứng đôi.
Trước đây Tuyết Nhi cứ ngỡ Lý Bân tướng quân mới là người hợp với Trưởng công chúa nhất, nhưng thật ra Trưởng công chúa chưa từng cho hắn một nụ cười.
Mà đối với Phò mã gia.
Trưởng công chúa cười nhiều hơn, đặc biệt lại thích trêu đùa phò mã.
'Trường Ngưng, bên kia có phải điện Kim Loan Hoàng thượng thượng triều mỗi ngày không?'.
Nhược Ca hướng phía trước một cung điện uy nghiêm, mắt thấy là trung tâm của hoàng cung hỏi Trường Ngưng.
'Ân.
Chính là'
Nhược Ca theo Trường Ngưng đi lên bậc thang, bên dưới là một hồ nước trong vắt, hai bên thành cầu chính là thân rồng được khắc từ đá.
Phía trước là Hai đầu rồng ngậm ngọc Uy nghi.
Đi qua một đoạn hành lang uốn khúc, lúc này mặt trời đã hạ cảnh vật hiện lên rõ ràng.
Nhược Ca có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào những cung điện dát vàng.
Hoa thơm cỏ quý.
Thật sự làm người người ngưỡng mộ, nhưng mà Hoàng cung này đã giam lỏng Trường Ngưng ở đây sao?
'Hôm nay là ngày mừng thọ cho mẫu hậu, Hoàng thượng tổ chức thiết yến.
Đều mong làm vui lòng Thái hậu'
Nhược Ca nghe vậy thì bối rối.
'Sao nàng không nói sớm, ta không kịp chuẩn bị quà cho Thái hậu'.
Trường Ngưng nghe vậy liền trấn an.
'Phò mã chính là món quà tốt nhất rồi'.
Sau đó quay lưng tiếp tục đi.
Nhược Ca vẫn chưa hiểu.
Nhưng rất nhanh liền đuổi theo, hận bản thân ngày xưa không siêng năng tập thể dục.
Giờ mới đi bộ không bao lâu đã thở không nổi.
****
'Đại hoàng tỉ đã đến?'.
Phía trước hành lang có rất nhiều người điều nói cùng một câu.
Nam nhân có, nữ nhân có.
Đứng đầu là một nam nhân trông khá trẻ, chừng 17 , 18 tuổi.
Đặc biệt đôi mắt rất giống Trường Ngưng, trên người mặc y phục màu vàng thêu hình rồng.
Khí thế ngất trời, rất có phong phạm của đế vương.
Suy đoán, đây chính là tiểu hoàng đế Bắc Ảnh Tịch.
'Tuyết Nhi tham kiến Hoàng thượng, Công chúa'.
'Miễn lễ'.
Hoàng thượng mỉm cười.
Mọi người hướng Trường Ngưng và Nhược Ca hành lễ.
'Hoàng đệ, hoàng mụi tham kiến Đại hoàng tỉ và hoàng tỷ phu'.
Đến cả Hoàng thượng cũng hành lễ với Trường Ngưng, cho thấy địa vị của Trường Ngưng trong lòng mọi người rất quan trọng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng không nói thêm.
Hoàng thượng rất hòa nhã, bước đến vỗ vai Nhược Ca.
'Hoàng tỷ phu.
Rất lâu Trẫm không được gặp ngươi, bây giờ nhìn kỹ ngươi thật sự rất xứng đôi với Đại hoàng tỉ a'
Nhược Ca ôm quyền cuối người hành lễ.
'Nhược Ca đa tạ Hoàng thượng quá khen'
'Ai, đều là người một nhà.
Hoàng tỉ phu không cần đa lễ'
'Thật không ngờ khẩu vị của Đại hoàng tỉ lại lạ như vậy?'.
Liền che miệng cười châm chọc.
Người nói không ai khác là Thất công chúa Bắc Ảnh Thường Vân.
Con của một thứ phi khác.
Nhìn gương mặt thật khó chọc vào, ánh mắt lẳng lơ vô cùng, ăn mặc thật khêu gợi.
Thân hình cũng thật chuẩn.
Nhược Ca thầm ngưỡng mộ Hoàng đế thời kì nào cũng đều có phi tần mỹ nữ, vì vậy Công chúa Hoàng tử sinh ra đều có diện mạo hơn người.
Nhược Ca lúc này nghe ra ý vị châm chọc, không khỏi lo lắng nhìn Trường Ngưng bên cạnh.
Gương mặt xinh đẹp của nàng không cảm xúc.
Hoàng thượng cũng biết không khí căng thẳng.
Liền cũng im lặng trao đổi ánh mắt với Nhược Ca.
Nhược Ca không biết làm sao, tay nắm lấy bàn tay Trường Ngưng đang nắm thành quyền, giấu trong tay áo. Mỉm cười đối với người vừa phát ra câu nói không mấy hay kia mà nói.
'Không biết ta nên xưng hô như thế nào với hoàng mụi?'
'Bổn cung gọi Bắc Ảnh Thường Vân, đứng thứ vị trí thứ bảy'
'Thì ra là Thất hoàng mụi.
Dung mạo tuyệt trần.
Là một đại mỹ nữ'.
Khi nói ra những lời này.
Nhược Ca cảm nhận bàn tay Trường Ngưng thoáng rung nhẹ.
Nhược Ca càng nắm chặt hơn.
Thất công chúa nghe vậy không khỏi tươi cười như hoa, dáng vẻ thướt tha đi đến trước mặt Nhược Ca trêu ghẹo.
'Vậy đối với Hoàng tỉ phu, nếu được lựa chọn một lần nữa giữa bổn cung và Đại hoàng tỉ thì người sẽ chọn ai?'
Các vị công chúa khác không khỏi lo lắng nhắc nhỏ Thất công chúa.
Nhưng nàng là ai? chính là con gái của Thường Quý Phi được tiên đế đặc biệt sủng ái.
Nhược Ca kéo bàn tay Trường Ngưng lên, để mọi người nhìn rõ tay Nhược Ca và Trường Ngưng đan xen nắm chặt, lễ phép hướng Thất công chúa đáp.
'Trưởng Công chúa và Thất công chúa mỗi người đều có một nét đẹp riêng.
Ai cũng có thế mạnh riêng của mình.
Nhưng nếu được lựa chọn một lần nữa, Nhược Ca ta đây vẫn lựa chọn Ngưng Nhi.
Thất công chúa người không hợp khẩu vị của Nhược Ca a'.
Mọi người được một trận cười vui vẻ.
Trong đó Hoàng thượng là người vui vẻ nhất, vỗ vỗ vai Nhược Ca mà nói.
'Haha.
Hoàng tỉ phu thật là hài hước'.
'Đại hoàng tỉ, rất lâu mụi mới được gặp tỉ? Đây chính là hoàng tỉ phu đi'.
Từ phía xa một nữ nhân xinh đẹp, thân hình chuẩn như Trường Ngưng.
Đặc biệt khi nàng cười, rất có nét của Trường Ngưng a.
Nhược Ca nghĩ thầm, hai người có quan hệ thân thích.
Liền mỉm cười gật đầu thay câu trả lời.
Minh triều này Hoàng đế dễ tính quá đi, lễ tiết đều không nghiêm khắc quá.
Vì vậy mọi người rất thân thuộc không quá đi vào khuôn khổ.
'Ngũ hoàng tỉ lại chậm một bước rồi'.
Người nói không ai khác lại là Thất công chúa Bắc Ảnh Thường Vân.
Ngược lại với Trường Ngưng, Ngũ công chúa không vui vẻ, mà trưng bộ mặt lạnh đối với Thất công chúa.
'Bổn cung có việc'.
Hoàng thượng thấy không khí nghiêm trọng, liền hạ mình đứng ra giải vây.
'Đã trễ, chúng ta nhanh đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu a'
Hoàng thượng dẫn đầu mọi người, tiếp đến là Trường Ngưng, khi đi ngang qua Thất công chúa vẫn còn đỏ mặt vì bị Nhược Ca chọc tức.
Nàng dừng lại, không nhìn Thất công chúa chỉ buông lại một câu.
'Thất hoàng mụi nên biết, Bổn cung không phải là người dễ động vào'.
Liền hướng phía trước bước đi.
Ở Phía sau lại nghe âm thanh không nhiệt độ của Ngũ công chúa.
'Đại hoàng tỉ không phải một mình, còn có bổn cung.
Thất mụi nên giữ kẻ'.
Ặc! Nhược Ca không khỏi rùng mình.
Hai tỉ mụi nhà này.
Đang hợp tác sao?
'Đã đi xa rồi, Phò mã còn đóng kịch?'
Nhược ca nhìn lại tay mình vẫn còn nắm bàn tay như ngọc ngà của Trường Ngưng.
Ngượng ngùng buông tay ra.
Xoay mặt nhìn chỗ khác.
'Ta đây không có diễn kịch'.
Trường Ngưng là người luyện võ, thính lực rất tốt.
Những lời kia liền lọt vào tay nàng.
Trong lòng rất ấm áp.
Nàng không nghĩ Phò mã lúc nãy ở trước mặt Hoàng thượng và các vị công chúa lại dám công khai làm mất mặt Bắc Ảnh Thường Vân chỉ vì muốn bảo vệ mình.
****
.