'Đệ quên hỏi Hoàng tỉ phu sao không hồi cung với Đại hoàng tỉ mà bị lạc đường đến đây?'.
Bắc Ảnh Tịch người lắc lư, giọng khàn khàn hỏi.
Nhược Ca cũng không hơn.
Rượu cổ đại ngấm lâu, làm đầu choáng hơn so với bia rượu ở hiện đại.
Lắc đầu thanh tỉnh nói.
'Ta không hiểu lúc nãy vì sao Trường Ngưng ra tay đánh ta.
Đánh xong còn trách ta tại sao không né tránh?'
'Hoàng tỉ phu là trách Đại hoàng tỉ đi?'
'Ta tự nghĩ ta không phạm phải lỗi gì.
Sao nàng phải đánh ta? Trừ khi nàng là đau lòng vì ta đánh Lý Bân'
'Haha.
Hoàng tỉ phu chưa biết đó thôi.
Đại hoàng tỉ chưa từng có một nụ cười cho bất cứ nam nhân nào.
Đệ cũng rất ích khi được thấy.
Nghe mẫu hậu kể từ khi sinh ra Đại hoàng tỉ đã mặt lạnh như vậy'.
Dừng một chút Bắc Ảnh Tịch nói tiếp.
'Lúc nãy huynh bị Lý Bân đánh ngã hai lần xuống đất.
Đại hoàng tỉ nóng lòng muốn ra tay nhưng do Tuyết Nhi ngăn lại.
Ánh mắt của Đại hoàng tỉ lo lắng cho huynh rất nhiều.
Đệ thấy mà ganh tị đó nga'
'Thật sao?'.
Nhược Ca lại tiếp tục uống.
'Đại hoàng tỉ chỉ muốn xem võ công của huynh tới đâu mới xuất chiêu bất ngờ.
Huynh lại không né tránh.
Haha'
'Vậy là ta sai rồi sao?'.
Nhược Ca lâng lâng mà tự vấn.
'Sai a...sai rất nhiều.
Trở về huynh nên dỗ dành Đại hoàng tỉ đi'..........
********
Ánh trăng đã không còn ở đỉnh, mà dần dần đi về phía cuối trời.
Đêm bắt đầu yên tĩnh đến lạ.
Hai người tâm sự trên trời dưới đất như một đôi tri kỉ thật sự.
Bên dưới Tôn công công đợi đến ngủ gục.
Miệng không ngừng lẩm bẩm.
'Hoàng thượng a, người nên trở về nghỉ ngơi'.
Nhược Ca biết ngày mai Bắc Ảnh Tịch còn phải thượng triều.
Nếu để Trường Ngưng kia biết được Bắc Ảnh Tịch thức khuya uống rượu cùng mình.
Người thê thảm lại chính là Lão nương đây.
Vì vậy cũng đứng về phía Tôn công công.
'Hoàng thượng, đệ về nghỉ ngơi đi.
Ngày mai phải thượng triều.
Đệ phải làm một hoàng đế tốt.
Thời gian còn dài, khi nào đệ muốn uống ta đây đều hầu đệ'
'Một lời đã định'
'Một lời đã định'.
Hai người đánh tay nhau như đã giao ước thành công.
Bắc Ảnh Tịch leo xuống bậc thang, một đám thái giám ở phía dưới đưa tay ra đỡ, cứ như sợ hoàng thượng của bọn họ bị vỡ ra không bằng.
Nhược Ca xuống sau cùng.
Nói với Tôn công công.
'Tôn công công, phiền ông đưa hoàng thượng trở về nghỉ ngơi.
Nhờ người pha một chén chanh nóng.
Giải rượu hiệu quả, sáng mai sẽ không đau đầu'.
'Nô tài đa tạ phò mã chỉ điểm.
Cung tiễn Phò mã hồi Trường Ngưng cung'.
Mọi người hành lễ rồi nhanh chóng đưa Bắc Ảnh Tịch đến ngự thư phòng.
Lúc nãy Bắc Ảnh Tịch tâm sự, mẫu hậu muốn hắn phải thành thân với một người con gái hắn không yêu thương.
Lại bị sắp đặt trong cuộc hôn nhân chính trị.
Hắn đang rất rối rắm.
Nhược Ca lại phải hao tốn nước bọt mà giảng giải những chuyện xưa tích cũ của các vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử cho hắn nghe, muốn hắn nên lấy giang sơn làm trọng.
Hắn say mê lắng nghe.
Ngẫm nghĩ hắn đúng là một đứa trẻ ngoan.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không biết lạc đến đâu.
Bước chân loạn choạng.
Giờ này đã có tiếng gà gáy, không ngờ uống rượu với Bắc Ảnh Tịch thời gian trôi nhanh vậy.
Đêm nay xem như một đêm mất ngủ rồi.
Bắc Ảnh Trường Ngưng, cô giỏi lắm.
Vì cô mà lão nương phải lang thang như kẻ vô gia cư, mất trắng một đêm mộng đẹp.
****
'Hửm.
Bên kia có bóng trắng.
Là người hay ma?'.
Nhược Ca lầm bầm.
Trong người có chút loạng choạng.
Nhìn không rõ lắm nên quyết định đến gần xem sao. Đến gần một chút, ngồi xuống nấp vào một chậu hoa quế.
Phía trước là bóng lưng thẳng tấp, tóc dài đen mượt đến thắt lưng.
Nhìn ra là một nữ nhân.
Nàng ngồi trên một chiếc cầu gỗ bắt ra giữa ao sen.
Buổi sáng sen trong hồ thi nhau nở, hoa sen hé ra những cánh hồng thơm ngát.
Nhược Ca lại mơ hồ liên tưởng.
'Tiên nữ lạc giữa nhân gian'.
Sau đó lại phì cười bản thân ngốc nghếch.
'Là ai?'. Một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang lên.
Nhược Ca nhíu mày giống như kẻ trộm bị phát hiện.
Liền ngồi bệt xuống đất, đưa lưng dựa vào chậu quế hoa.
Đợi thật lâu phía sau không có động tĩnh mới nghiêng đầu ra nhìn thử.
Không ngờ xoẹt một cái, trên mặt đau rát.
Trước mắt một thân y phục màu trắng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra nữ nhân này không ai khác chính là ngũ công chúa hôm trước công khai đe dọa thất công chúa đây mà.
'Bổn cung còn tưởng là ai.
Làm sao lại là Hoàng tỉ phu?'.
Bắc Ảnh Thường Nguyệt cũng là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tính tình cũng cứng rắng lạnh lùng.
Không những không hoảng sợ vì mình dùng ám khí làm bị thương ta, lại ngang nhiên dùng thái độ đó hỏi lão nương.
Nữ nhân họ nhà Bắc Ảnh các người ngàn năm sống tại bắc cực sao hả?
Trong lòng Nhược Ca lửa giận gào thét, tuy nhiên cũng không dám lộ ra bên ngoài.
Bởi bản thân là người ngoại tộc.
Nếu như làm nàng ta không vui, có khi lại vu khống cho mình tội danh nữa đêm xông vào Cung của nàng ta.
Nhưng mà rõ ràng lúc nãy bên ngoài không để bảng chỉ dẫn.
Làm sao ta biết a?
'Ta bị lạc đường nên đi đến nơi đây'.
Nhược Ca không chút sợ hãi trả lời.
'Hoàng tỉ phu đi theo ta một lát, trên mặt người bị thương'.
Nói rồi Thường Nguyệt xoay lưng bỏ đi.
Nhược Ca không hiểu Bắc Ảnh Thường Nguyệt nghĩ gì, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngoan ngoãn đi theo nàng ta.
Đi loanh hoanh một đoạn, đến một cánh cổng thật to.
Trên đường đi hai người cũng chưa từng trò chuyện qua câu nào.
Một tấm biển lớn khắc ba chữ vàng 'Thường Nguyệt Cung'.
Bên trong Thường Nguyệt Cung trồng rất nhiều hoa và cây lớn.
Có những loại hoa Nhược Ca không biết tên, nhưng khi chúng nở có hương thơm mê người.
Đặc biệt buổi sáng khi hít thở vào, tinh thần vô cùng tốt.
Phải tìm loại hoa này về trồng tại Phò mã phủ mới được.
Ngũ công chúa đẩy cánh cửa ra, bên trong là căn phòng rộng lớn.
Trang trí vô cùng nền nả.
Nhược Ca thấy không khí có chút ngượng ngùng, vì vậy ho khan hỏi 'Ngũ hoàng mụi đưa ta đến đây là?'
Bắc Ảnh Thường Nguyệt nhìn Nhược Ca, rồi lại xoay người ra cửa nói gì đó với cung nữ.
Sau đó lại quay trở vào ngồi bên cạnh Nhược Ca.
Giọng nói có nhiệt độ vang lên 'Thường Nguyệt thất lễ đã làm Hoàng tỉ phu bị thương'
'Không sao.
Là ta không đúng, đã quấy rầy ngũ hoàng mụi'
Thường Nguyệt nhìn người trước mắt là mình làm bị thương cũng không một chút oán trách.
Trong lòng tư vị phức tạp.
Lần trước ngồi bên cạnh Đại hoàng tỉ, nàng có quan sát người này.
Quả thật nhìn hắn như một người bình thường, bị Lý Bân đánh ngã tưởng chừng như thua cuộc.
Nhưng hắn lại lật ngược tình thế không ai ngờ.
Võ học của hắn thật cao thâm.
Người này thật không đơn giản.
Hai người khách sáo một hồi.
Cửa mở, thị nữ lúc nãy mang một hòm gỗ vào, một thị nữ khác mang một chén nước gì không biết.
Đặt lên bàn rồi hành lễ lui ra.
Ngũ công chúa ái ngại đưa chén thuốc về phía Nhược Ca, giọng nói lúc này thật ôn nhu.
'Hoàng tỉ phu uống canh giải rượu đi.
Nếu Đại hoàng tỉ biết được....'.
Nói đến đây lại dừng, không có tiếp tục nói nữa.
Ánh mắt hiện lên ý cười sâu xa.
Nhược Ca rất ngoan ngoãn uống hết chén thuốc.
Tuy không ngon bằng nước chanh nhưng có vị chua dịu, có thể giải rượu.
Thật không tệ.
Thường Nguyệt cần thận dùng nước nóng lau sạch vết máu trên mặt Nhược Ca.
Giờ mới phát hiện đau rát, đầu không yêu cử động.
Thường Nguyệt rất ra dáng người lớn, nghiêm giọng.
'Hoàng tỉ phu chịu đau một chút'.
Thế là Nhược Ca ngồi yên.
Qua một lúc lâu.
Thường Nguyệt rắc thuốc bột gì đó lên, đoán là kim sang dược đi.
Cảm giác rất tuyệt a, nước mắt lưng tròng rồi.
Rất là rátttttttttttttttttttt........
'Hoàng tỉ phu ngủ lại đây đi.
Đến sáng ta sẽ gọi người dậy'.
Thường Nguyệt nói xong rời khỏi, không quên đóng cửa lại.
Nhược Ca nghĩ, Bắc Ảnh Thường Nguyệt lạnh lùng.
Bắc Ảnh Trường Ngưng lạnh lùng hơn.
Có phải là duy truyền không? Nhưng nếu di truyền vậy tại sao Bắc Ảnh Tịch lại hòa đồng như vậy? Ôiiiiii....đề tài này làm Lão nương thật đau đầu.
Dù sao Thường Nguyệt vẫn có phần ôn nhu hơn Trường Ngưng.
Bây giờ quan trọng là phải ngủ một chút lấy lại tinh thần mới được.
*******
Trường Ngưng Cung
Một thân ảnh nữ nhân rất nhanh quỳ xuống hành lễ.
'Hồi bẩm Trưởng công chúa.
Phò mã cả đêm trèo lên mái ngói uống rượu cùng Hoàng thượng.
Sau đó lạc đường đến Thường Nguyệt Cung gặp Thường Nguyệt công chúa.
Đến giờ là không có trở ra'
Trường Ngưng vừa đưa tách trà lên tao nhã chuẩn bị uống, nghe được đoạn "Phò mã đến Thường Nguyệt cung vẫn chưa trở ra'.
Thì đặt ly trà xuống bàn.
Phát ra âm thanh hơi lớn.
Tuyết nhi và nữ nhân kia nhìn thoáng công chúa, liền cuối mặt xuống đất.
Biết chủ nhân của mình đang tức giận.
Càng không dám mở lời.
'Được rồi.
Cho lui'.
Thân ảnh nữ nhân lại vụt mất nhanh chóng.
Tuyết nhi lo lắng 'Trưởng công chúa, cả đêm người chưa chợp mắt, hay là...'
Trường Ngưng khoát tay.
'Đến giờ luyện kiếm rồi'.
Tuyết Nhi biết Trưởng Công chúa không vui trong lòng.
Dù là ngày nắng hay mưa, công chúa không bỏ buổi luyện kiếm nào.
Đêm qua, công chúa một đêm không ngủ.......sáng vẫn siêng năng luyện kiếm.
Haiz.....
***
Tác giả: Phò mã gia, người mau tỉnh dậy.
Phò mã: Ngươi im đi....để cho ta ngủ.
Tác giả: .........! .