Trong phòng, mùi máu tanh xộc lên.
Lạc Hy buông rèm, tay cởi y phục Nhược Ca ra.
Nhược Ca đau nhưng còn ý thức.
Lớn như vậy vẫn chưa từng khỏa thân trước mặt ai a.
Giờ đây nữa thân trên trần như nhọng.
Haiz da! Không nhìn thì thôi, nhìn rồi không muốn nhìn nữa.
Vòng một của chủ nhân này, có phải quanh năm đều quấn vải chặt nên không thế phát triển không?
Lạc Hy cho thị nữ đặt nước nóng bên ngoài, tự tay nàng mang vào bên trong.
Hai thị nữ đứng bên ngoài canh cửa.
Máu chảy ra không ngừng, mũi kiếm này đâm ở vị trí tim.
'Lạc Hy'.
Nhược Ca khó khăn nắm lấy bàn tay của Lạc Hy.
'Phò mã thấy thế nào?'.
Lạc Hy lo lắng đến tay run lên hết.
Nàng biết vết thương này rất nguy hiểm, nàng vẫn đang cầu khẩn thiên địa, cầu khẩn tổ tiên đường gia.
'Lạc Hy.
Ta cảm thấy rất buồn ngủ, có thể vết thương đâm trúng động mạch.
Máu chảy như vậy, tỉ không thể cứu chữa được'
'Phò mã.
Người không được ngủ.
Chịu đau một chút, ta băng bó vết thương'
Lạc Hy băng ngang vết thương.
Lại dùng nội lực truyền vào người Nhược Ca.
Nhược Ca cảm nhận cơ thể có năng lượng rõ ràng, bản thân cũng biết nội lực của mỗi người rất khó để tu luyện.
Nếu bản thân của mình ít kỷ nhận hết phần nội lực của Lạc Hy.
Sau này không phải Lạc Hy phải khổ cự luyện lại từ đầu sao?
'Lạc Hy, tỉ dừng lại'.
'Không được.
Phò mã là huyết mạch duy nhất của Đường gia.
Người không thể xảy ra chuyện gì.
Cố chịu đựng.
Nghĩa phụ của ta nhất định sẽ đến ứng cứu'
Bên ngoài Trường Ngưng giận dữ.
'Bổn cung muốn vào trong, ai dám ngăn cản?'
Hai thị nữ quỳ xuống cuối đầu.
Hai nàng thân là người hầu, làm sao có quyền kháng lệnh Trưởng công chúa a.
Lạc Hy thu hồi nội lực.
Cẩn thận đặt Nhược ca nằm xuống giường, vén màn bước ra mở cửa.
'Trưởng Công chúa, Phò mã đang bị thương nghiêm trọng.
Phiền người trở về.
Phò mã cần dưỡng thương'
'Phò mã là của bổn cung.
Bổn cung muốn vào xem chàng phải được sự cho phép của Lạc Hy cô nương?'
'Lạc Hy không dám.
Nhưng nếu Trưởng công chúa nhất định muốn vào.
Lạc Hy xin thất lễ'.
Ý Lạc Hy rất rõ ràng, chính là 'Cô muốn vào, thì bước qua xác của ta'.
Trường Ngưng làm sao có thể trở về, nàng nhất định phải vào.
Lạc Hy tiến lên ngăn cản, Trường Ngưng xuất chiêu né tránh.
Nàng không nghĩ rằng Lạc Hy bấy lâu nay ẩn giấu võ công như vậy.
Được thôi, nếu ngăn cản nàng gặp Phò mã.
Nàng là không khách khí.
Lạc Hy biết bản thân võ công không bằng Trường Ngưng, nhưng tình thế cấp bách nàng đành liều mạng thôi.
Qua mười chiêu, Lạc Hy bại dưới tay của Trường Ngưng.
Để không trở ngại, Trường Ngưng điểm huyệt đạo của Lạc Hy làm nàng không thể cử động.
Trường Ngưng tim đập rất mạnh, nàng không biết vết thương Phò mã thế nào.
Tay khẩn trương vén màng.
Trên giường là gương mặt thân quen, nay vì mất máu mà trở nên xanh, sắc mặt yếu ớt.
'Ngưng nhi.
Ta không sao?'
Phò mã là vậy, thấy nàng vẫn luôn mỉm cười, gọi nhẹ hai tiếng 'Ngưng nhi'.
Trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, nàng luôn nhìn thấy.
Ngồi bên giường, nàng không nói được, mọi thứ đều bị chặn lại nơi cổ họng.
Nàng vén chăn lên, Phò mã mặc trung y mỏng manh.
Nơi ngực trái thấm máu ướt áo.
Nàng đau lòng, nàng thật nhẫn tâm.
Hai tay nàng nhẹ nhàng tách hai vạt áo Nhược Ca ra.
Đập vào mắt nàng không chỉ là vết thương, mà là hai khỏa nho nhỏ.
Tuy không to lớn, nhưng vẫn nhìn ra được chỉ có nữ nhân mới có.
Nàng đứng bật dậy lui về phí sau, tay trái che miệng.
Nước mắt rơi xuống.
Đây là lần thứ hai, lần thứ hai nàng khóc từ lúc nàng biết chuyện đến giờ.
Nàng khóc vì một người nàng thật tâm yêu thương.
Đối với Trường Ngưng, lần đầu nàng khóc chính là trong tang lễ của Phụ hoàng.
Người nàng rất quý trọng.
Khóm trúc kia trước khi phụ hoàng mất, nàng và phụ hoàng cùng nhau trồng.
Phụ hoàng mong muốn nhìn thấy nàng được hạnh phúc bên cạnh người nàng yêu thương.
Nàng ít khi đến đây, nhìn trúc nàng lại nhớ Phụ hoàng.
Không ngờ rằng Phò mã ngang nhiên chặt trúc của nàng, xem nó như loài cây dại.
Bảo sao nàng không nổi giận.
Phò mã dần dần chiếm trọn tim nàng, nhưng nàng đã lầm.
Nàng trao phải trái tim cho một nữ nhân.
Một người lừa gạt nàng suốt khoảng thời gian qua.
'Ngươi! Vì sao lại gạt bổn cung'.
Trường Ngưng không có la hét, không có bỏ trốn.
Không có phản ứng như trong tưởng tượng của Nhược Ca.
Nhược Ca đau đớn chống thân mình ngồi dậy nhưng vô lực, vết thương lại hé miệng, máu càng chảy ra.
'Ngưng nhi, ta...ta thật có lỗi.
Ta không cố ý lừa gạt nàng'
'Như thế này ngươi nói không cố ý?'.
Trường Ngưng lớn tiếng hơn, trong giọng nói mang theo giọng mũi.
Bên ngoài Lạc Hy biết tình hình không thể cứu vãn.
Đành cho thị nữ lui hết, đóng cửa.
Chính mình làm một thính giả bất đắc dĩ.
Dù sao để Trưởng công chúa biết cũng tốt.
Phò mã sẽ đau lòng một chút mà dứt đi đoạn tình cảm này.
Nhưng mà......Tội khi quân?
'Ngưng nhi! Nàng nghe ta nói'.
Tiếng Nhược Ca lớn hơn, trong đó nghe ra một phần bất lực.
'Đường Nhược Ca không lừa dối nàng.
Phò mã của nàng đã không còn trên đời này từ ngày nàng ấy bị sét đánh.
Ta chính là Hàn Nhược Giai.
Linh hồn của ta đang mượn cơ thể của Phò mã sống tạm từng ngày.
Người có lỗi là ta - Hàn Nhược Giai.
Xin nàng đừng trách Phò mã'
'Ta không hiểu ngươi đang nói gì càng không muốn hiểu.
Tạm thời ta muốn một mình yên tĩnh'.
'Ngưng nhi.
Nàng có thể không tin ta.
Nhưng tình cảm ta dành cho nàng.
Thiên địa chứng giám'
'Hoang đường.
Ngươi lấy tư cách gì để yêu ta?'.
Ngay khi câu nói này buông ra.
Cũng là lúc trái tim Nhược Ca như có một mũi thuốc tê đi vào.
Không còn đau.
Lồng ngực nghẹt thở, máu không thể lưu thông.
Đầu như tê dại.
Xung quanh tối sầm lại.
Mọi thứ lại trở nên im lặng.
Nhược Ca trước khi ngất đi miệng vẫn còn thì thầm 'Ngưng nhi, tha cho Lạc Hy'.
Trường Ngưng không chấp nhận sự thật, nàng rời đi.
Trước khi đi đã giải huyệt đạo cho Lạc Hy.
Lạnh lùng nói.
'Giỏi cho hai người, ngang nhiên dám lừa gạt bổn cung'
Lạc Hy quỳ xuống đất, cuối đầu.
Nghe ra nàng đang khóc 'Trưởng công chúa, người là thiên kim chi nữ.
Có tấm lòng độ lượng.
Giờ Lạc Hy cùng Phò mã đã ở trong tay người, không cách nào trốn chạy.
Chỉ mong người tha cho Phò mã một con đường sống.
Đường gia chỉ còn duy nhất giọt máu này'
Lạc Hy khóc giữ dội, Trường Ngưng đau trong lòng.
Người đáng thương nhất không phải là nàng sao? bị người mình yêu dối gạt, nàng ngốc nghếch trao nhầm tình yêu cho một nữ nhân.
Cơn ủy khuất trong lòng trào dâng.
'Hai người thà chết đều bảo vệ đối phương.
Tình sâu nghĩa nặng thật'.
Trường Ngưng rời đi, nước mắt ướt hết hai hàng mi.
Tuyết Nhi không biết chuyện gì xảy đến, chỉ nghĩ rằng vết thương trên người phò mã làm công chúa thương tâm.
'Tuyết Nhi! Thu dọn đồ, chúng ta trở về Trường Ngưng cung'.
Tuyết Nhi biết đâu là thời điểm cần hỏi và không cần hỏi.
Nên chỉ nhẹ nhàng hành lễ đáp 'Vâng'.
*******