Thác Bạt Tự không để mọi người chờ đợi lâu.
Rất nhanh liền đứng dậy đối diện với Nhược Ca, cười không thân thiện.
'Phò mã gia kiến thức sâu rộng, Thác Bạt Tự ta có một câu hỏi muốn lãnh giáo'
'Xin mời Đại hoàng tử ra đề'
'Thác Bạt Tự ta có có nuôi đà điểu và thỏ trong cùng một chuồng.
Ta chỉ biết số Đà điểu nhiều hơn thỏ là 28 con.
Số chân đà điểu nhiều hơn số chân thỏ là 40 chân.
Thỉnh Phò mã giúp Thác Bạt Tự tính ra số Đà điểu cùng Thỏ'
Nhược Ca nhíu mài.
Bài toán phương trình cơ bản lớp 8.
Thác Bạt Tự ơi Thác Bạt Tự, ngươi thật xem thường lão nương quá rồi.
Ta là đến từ thế kỷ 21 đấy nhé.
Bắc Ảnh Tịch thấy Hoàng tỉ phu im lặng khá lâu.
Không trả lời.
Trong lòng lại lo lắng.
Đám đại thần kia thì cuối đầu tính toán.
Bên trong rèm che, Trường Ngưng vẫn là nhíu mài.
Nàng không muốn ở lại đây chút nào.
'Xin hỏi Phò mã đã tính ra được?'.
Thác Bạt Tự có chút hối thúc.
'Ân.
Đơn giản thôi.
Đà điểu gồm 36 con.
Thỏ gồm 8 con.
Xin hỏi Đại Hoàng tử có đúng chăng?'
Thác Bạt Tự sắc mặt cứng ngắt.
Gượng cười khâm phục.
'Haha.
Đại hoàng tử.
Không biết mọi người còn câu hỏi gì không? Nếu không còn câu hỏi.
Trẫm mời ba vị đến phòng cũng Trẫm dùng ngọ thiện'
'Khởi bẩm hoàng thượng.
Cửu hoàng tử Đông Ngụy nổi tiếng thông minh, có khả năng tính toán cực nhanh.
Tại Đông Ngụy vẫn chưa có người qua mặt.
Không biết Đại Minh có ai có thể đứng ra thử tài?'
Nhược Ca mệt mỏi.
Bọn người này sao cứ lằng nhằn.
Thắng thua để làm gì cơ chứ.
Nhược Ca vẻ mặt không cam tâm, nhìn Thác Bạt Nhạc cười thích thú.
Bản thân cũng muốn thử xem phép tính của người hiện đại so với cổ đại ai nhanh hơn.
'Sứ giả đại thần, vậy luật chơi như thế nào?'.
Nhược Ca thắc mắc hỏi.
'Hồi Phò mã gia.
Luật chơi vô cùng đơn giản.
Một người trong số chúng ta đều có thể ra con số bất kì.
Phò mã cùng Cửu hoàng tử ai có đáp án trước sẽ là người thắng cuộc'
'Hảo'
Nhược Ca thấy thuộc hạ của Thác Bạt Nhạt dâng lên cho hắn một cái bàn tính.
Ây da, ta không biết dùng bàn tính.
Nhìn bọn họ có ý định đem bàn tính dâng cho mình.
Nhược Ca ngăn cản.
'Ta chỉ cần 1 tờ giấy và một cây bút thôi'.
Sau đó hướng hoàng thượng mượn cây bút.
Tôn công công mang đến một tờ giấy to như tờ A4 và cây bút bi lúc trước Nhược Ca tặng Bắc Ảnh Tịch.
Thác Bạt Nhạc không khỏi nhíu mày nhìn Nhược Ca.
Không đợi lâu, Tôn công công phát tín hiệu bắt đầu.
Câu đầu tiên do Lưu Khang hỏi.
'Thập Nhị Tam Tứ nhân Tứ Tam Nhị Thập'
Thác Bạt Nhạc rất nhanh rõ bàn phím.
Còn Nhược Ca rất nhanh ghi vào giấy, tay lướt lướt miệng lẩm bẩm.
'một bốn là bốn, một ba là ba, một hai là hai, một một là một.
hai bốn là tám, hai ba là sáu......'
Xoẹt, tờ giấy được Nhược Ca gạch ngang.
'Ngũ Tam Tam nhị Nhất Nhất tứ'.
Thác Bạt Nhạc ra cùng đáp án nhưng tốc độ chậm hơn Nhược Ca.
Qua rất nhiều câu hỏi, kết quả vẫn chỉ có một.
Họ thật sự cuối người khâm phục Phò mã Đại Minh.
Nhược Ca không kiu ngạo, bởi Nhược Ca biết, không có phép tính cổ chương của người hiện đại bản thân của mình hoàn toàn không thể làm gì.
'Phò mã gia.
Trên đường đến đây, Thác Bạt Nhạc ta có mang theo một bức họa.
Thiết nghĩ họa này chỉ xứng với người có duyên.
Ta đây xin dâng tặng Phò mã xem như lễ gặp mặt'
'Cửu hoàng tử quá lời.
Nhưng nếu chỉ là bức họa, Nhược Ca xin đa tạ thâm ý của người'.
Thác Bạt Nhạc cho người mang lên một bức họa.
Trong tranh đường nét thô sơ, thoạt nhìn đơn giản.
Bức họa bề ngang chừng một mét, bề rộng ước chừng 60 centimet.
Nhược Ca nhận lấy, cuối người hành lễ.
'Đa tạ Cửu hoàng tử có lòng.
Quả thật là 'Độc Mã Truy Phong'.
Nhược Ca thật sự rất thích'
'Phò mã thật sự nhìn ra?'
'Ân.
Ta có thể nhìn ra'.
'Thác Bạt Nhạc quả thật không nhìn nhầm người'
Thác Bạt Nhạc đúng là lạnh nhạt.
Càng nhìn hắn lại càng giống nữ nhân.
Haiz.
Hắn là ai không quan trọng.
Bây giờ đã giải quyết xong.
Lễ bộ thượng thư phụ trách dẫn khách quý đến phòng ăn.
Hoàng thượng chưa đi cùng mà ở lại cùng Nhược Ca.
'Hoàng tỉ phu, huynh thật lợi hại.
Trẫm nhất định phải mời huynh vào cung làm Thái phó của trẫm'
'Nhược ca bất tài.
Sao có thể làm Thái phó của Hoàng thượng'
'Nếu như Hoàng tỉ phu bất tài thì hôm nay đâu thể một mình cân 3 mà lấy lại thể diện cho Đại Minh.
Ý trẫm đã quyết sẽ không thay đổi.'
'Vậy thì theo ý của Hoàng thượng'
Nhược Ca lại nhìn hướng rèm che.
Bắc Ảnh Tịch tâm lí nói.
'Đại hoàng tỉ đã rời khỏi.
Hai người làm sao? Đệ thấy Đại hoàng tỉ càng ngày càng gầy.
Tỉ ấy không cười như trước'
'Ân.
Lỗi của ta.
Ta sẽ tìm cách nói với Trường Ngưng.
Đệ đừng lo lắng quá'
'Ân.
Hoàng tỉ phu cùng ta đến dùng cơm.
Đệ cần Hoàng tỉ phu bên cạnh đối phó bọn họ'
****
Sau khi ăn xong.
Họ không muốn nghỉ ngơi.
Lại là cái tên Thác Bạt Tự đưa ra yêu cầu, đến bãi bắn cung gì đó.
Hắn còn muốn thách đấu a.
'Ta nghe nói Trưởng Công chúa Đại Minh xinh đẹp tài giỏi.
Lại có võ công hơn người.
Hôm nay không biết có thể vinh hạnh mời Trưởng Công chúa thi đấu một phen?'
Hắn hướng Trường Ngưng hành lễ.
Từ đầu đến cuối, Nhược Ca không rời mắt khỏi Trường Ngưng.
Nàng có chút do dự, sau khi ánh mắt chạm vào nhau, Trường Ngưng lại làm ra quyết định.
Chính là đồng ý lời tỉ thí.
Nhược Ca không lo nhiều, bởi vì không phải đánh nhau, chỉ là thi thố bắn cung.
Chắc không làm khó được Ngưng nhi.
Trên sân lớn đặt hai tấm bia xa chừng 15 mét.
Ặc.
Khoảng cách có quá phô trương không? Nhìn thật không rõ tâm điểm.
'Trưởng công chúa.
Chúng ta có cùng ba mũi tên.
Ai có thể bắn trúng vào tâm điểm nhiều nhất sẽ thắng.
Ta là một đại nam nhân.
Ta nhường nàng.
Mũi tên cuối cùng ta sẽ che mắt lại'
'Không cần.
Đã là thi đấu, nên công bằng'
Ý tứ Trường Ngưng từ chối rất rõ ràng.
Thác Bạt Tự thật là.
Quá xem thường Ngưng nhi của ta rồi.
Ba mũi tên của Ngưng nhi đều rơi trúng hồng tâm.
Mọi người đều rất tự tin.
Nhưng mà Thác Bạt Tự vẫn chưa bắn.
Không nên mừng vội.
Mũi tên thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Thác Bạt Tự đều xuyên thẳng chẻ đôi mũi tên của Trường Ngưng ra.
Rõ ràng kĩ thuật của hắn cừ hơn rất nhiều.
'Kỹ thuật bắn cung của Đại hoàng tử thật làm cho Trường Ngưng ngưỡng mộ'.
Trường Ngưng hành lễ tao nhã nói.
'Ân.
Công chúa thật sự rất tài giỏi.
Thác Bạt Tự thật ra đến đây cũng chỉ mong một lần có thể cùng Trường Ngưng công chúa so vài chiêu.
Không biết thế nào?'
Đồ chết bầm nhà ngươi.
Còn dám so chiêu với nàng.
Nhược Ca biết mình bây giờ chỉ nên an phận thủ thường, vết thương chưa thật sự khỏi, võ công thì chưa thuần thục.
Nhưng mà thời khắc này đứng ra ngăng cản, không phải càng làm Trường Ngưng ghét mình hơn sao?
'Đại hoàng tử.
Lý Bân ta nguyện cùng người so chiêu một phen'
Lý Bân.
Mọi ánh mắt lần nữa lại đổ dồn về Lý Bân.
Một thân áo giáp oai phong, hắn có nhiệm vụ bảo vệ đoàn sứ giả.
Thác Bạt Tự không đạt được mục đích của mình, xoay lại nhìn người phá đám.
Hắn không đồng ý cũng không từ chối.
Lại chờ đợi Trường Ngưng trả lời.
'Trường Ngưng công chúa nghĩ thế nào?'
'Lý Bân tướng quân sẽ cùng với Đại hoàng tử'.
Trả lời như vậy, ý tứ quá rõ ràng.
Thác Bạt Tự bị nàng từ chối, mà trong lòng Lý Bân lại vui sướng a.
Hắn nghĩ là Trường Ngưng xem trọng hắn, mới để hắn thay nàng thi đấu.
Lý Bân lại còn hướng Nhược Ca cười đểu.
Gì a.
Ngươi giỏi lắm sao mà cười ta.
Nhược Ca đang cầu mong cho hắn bị đánh tơi bời một phen.
Kết quả rất nhanh đã có.
Sức mạnh của dòng họ Thác Bạt là không thể đùa.
Quanh năm cưỡi ngựa luyện tập, sức khỏe của họ lấy một chọi mười.
Lý Bân cùng lắm chỉ tiếp được hơn 50 chiêu thành ra cũng đuối sức.
Bị Thác Bạt Tự đá nằm trên đất.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng đỡ hắn tìm ngự y.
Bắc Ảnh Tịch thật sự mất mặt.
Võ công của Lý Bân cũng thuộc hàng cao thủ, vậy mà lại bại trong tay Thác Bạt Tự.
Thật là...
'Hoàng thượng, chớ lo lắng'.
Đứng một bên Nhược Ca trấn an Bắc Ảnh Tịch.
'Ta không nghĩ võ học của Đại Minh chỉ thế thôi'.
Lần này người nói là Cửu hoàng tử Thác Bạt Nhạc.
Không đơn thuần chỉ là châm chọc, ánh mắt hắn hướng Trường Ngưng mà nói.
'Để cửu hoàng tử cười chê.
Trường Ngưng xin mạn phép múa may vài chiêu với người.
Mong đừng chê cười'
Trường Ngưng chính là dùng kiếm, mà Thác Bạt Nhạc chính là dùng roi.
Ôi.
Nhược Ca thắc mắc.
Chỉ có nữ tử thảo nguyên mới dùng roi làm vũ khí, Thác Bạt Nhạc là nữ nhân hay là đoạn tụ?
Kiếm Trường Ngưng đâm tới, roi của Thát Bạt Nhạc lại quấn lấy.
Dùng lực đoạt lấy vũ khí trong tay Trường Ngưng.
Buộc Trường Ngưng vừa đánh vừa né roi.
Không thể tấn công.
Nhược Ca lòng như lửa đốt, rất sợ roi kia rơi vào người Trường Ngưng.
Nhược Ca biết, Trường Ngưng tâm trạng không tốt dẫn đến mất tập trung.
Lần này nếu mình không xông ra thì sẽ không xong.
Hai người tới lui hơn trăm chiêu, so ra bất phân thắng bại.
Nhưng nếu so về thể lực, Trường Ngưng là không thể qua Thác Bạt Nhạc.
Trường Ngưng xoay người, roi của Thác Bạt Nhạc lập tức phóng tới bả vai của Trường Ngưng.
Nhược Ca thi triển lăng ba vi bộ, ôm lấy eo Trường Ngưng xoay nhiều vòng tránh né, bảo hộ nàng trong ngực.
Roi mây của Thác Bạt Nhạc rơi trên đất, cát bụi tung tóe.
Thử nghĩ xem, nếu là rơi vào da thịt thì còn gì?
Tư thế ái mụi, Trường Ngưng nằm ngữa ra ôm cổ Nhược Ca.
Hai tay nhược Ca ôm eo và đỡ lưng nàng, ánh mắt lại đối diện nhau.
Từ ngày hôm đó đến nay.
Đây là lần đầu họ chính thức gần nhau như vậy.
Trường Ngưng giãy giụa thoát khỏi.
Xoay người bỏ vào trong, nàng là không muốn nhìn thấy người này.
Giờ đây thắng thua đối với nàng không phải là vấn đề quan trọng.
Nhược Ca mất mát, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Hướng Thác Bạt Nhạc mà nói 'Cửu hoàng tử, người đường đường là một nam nhân.
Đấu với nữ nhân như vậy có phải là bất công quá không? Muốn đấu.
Nhược ca ta đấu với người'
Thác Bạt Nhạc đến minh triều, cũng không giống đại hoàng huynh của hắn ăn mặc y phục hoàng tộc Thác Bạt.
Mà cột tóc và bận y phuc như người Minh triều.
Cho nên Nhược ca nhìn hắn có hảo cảm hơn.
'Phò mã, mời chọn binh khí'
'Ta không cần binh khí'
********
Ây da....mỏi mệt a.
Hôm nay viết nhiều thật.
À.
Có ai nhìn ra được 'Độc mã truy phong' trong bức ảnh trên thì điểm danh ta xem một cái.
.