'Thường Nguyệt.
Mụi bình tĩnh lại'.
Nhược Ca ôm bả vai của Thường Nguyệt nhưng không có ngăn cản nàng đánh mình.
Khóc mệt, đánh đã đánh.
Thường Nguyệt vô lực ngã vào lòng Nhược Ca, mặt chôn ở cổ Nhược Ca.
Không biết khi nào lại khóc, cổ Nhược Ca đã ướt đẫm một mảnh.
Thường Nguyệt thì thầm.
'Ngươi có tin chuyện vừa gặp đã yêu không? Ngươi có biết mỗi lần nhìn thấy ngươi ta vui vẻ biết dường nào? Ngươi có biết ta ngưỡng mộ Đại hoàng tỉ ra sao? Ngưỡng mộ nàng tài giỏi, ngưỡng mộ nàng có một phò mã như ngươi.
Ngươi có biết vì sao ta và ngươi thường xuyên gặp mặt? Đó không phải là tình cờ, là do ta cố tình chờ đợi ngươi.
Vì ta yêu ngươi - yêu lầm một người'.
Nhược Ca vẫn không tin vào tai mình.
Thường Nguyệt nói nàng yêu mình sao? Sao mình lại gây ra lỗi lầm không đáng thế này?
'Thường Nguyệt.
Xin lỗi, ta không biết tình cảm của mụi dành cho ta như vậy'.
Nhược Ca đứng yên, mặc cho Thường Nguyệt ôm lấy mình.
'Ta không trách ngươi, chỉ trách bản thân ta'.
Thường Nguyệt nói rất khẽ, nhưng vẫn đủ hai người nghe.
'Thường Nguyệt, đây là tội khi quân.
Ta còn sống đến ngày hôm nay là do Trường Ngưng quá khoan hồng rồi.
Nàng có thể tố cáo ta.
Nhưng xin hãy để Lạc Hy rời khỏi.
Có được không?'
'Tại sao?'
'Ta chỉ có Lạc Hy là người thân, Ta hứa sẽ bảo vệ tỉ ấy cả đời'
'Ngươi ôm ta một lần có được không?'.
Thường Nguyệt không trả lời, nhưng là một yêu cầu khác đối với Nhược Ca.
Nhược Ca chần chừ, chính bản thân mình không muốn ôm nữ nhân nào khác ngoài Trường Ngưng.
Nhưng mà Thường Nguyệt không phải nữ nhân khác, nàng chính là hoàng mụi của Trường Ngưng, cũng như là hoàng mụi của mình.
Vì vậy hai tay mạnh dạng ôm chặt Thường Nguyệt.
'Ngươi đối với ta là tình cảm gì?'.
Thường Nguyệt lại yếu ớt hỏi một câu.
Câu hỏi này Nhược Ca không biết trả lời thế nào.
Nàng biết thân phận của mình, nói ra sự thật mình chỉ xem nàng là hoàng mụi vậy sẽ như thế nào.
'Ta...ta...thân phận của ta không có quyền để yêu hay thích một ai'
'Ngươi có thích ta không?'
'Thường Nguyệt! Ta xin lỗi.
Trái tim ta chỉ có một người là Trường Ngưng.
Sẽ không còn chỗ cho người thứ hai'
Nhược Ca thở mạnh, phản ứng của Thường Nguyệt không như mình suy đoán.
Nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Nhược Ca.
Ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng mắt Nhược Ca cười chua xót.
'Đã khuya.
Ngươi trở về đi.
Ta biết tình cảm này là sai.
Nhưng ta hoàn toàn không có khả năng chấm dứt.
Tim ngươi không có chỗ cho người khác.
Tim ta cũng sẽ không cho người khác bước vào - trừ ngươi'.
Rất nhanh nàng nhoài người hôn lên môi Nhược Ca.
Mỉm cười, nụ cười nàng không dành cho ai.
'Ta đã hôn ngươi.
Ta chỉ có thể lấy ngươi'
Sau đó Thường Nguyệt đẩy nhẹ Nhược Ca.
'Ngươi về đi.
Ta muốn nghỉ ngơi'.
Nhược Ca không nghĩ đến những điều Thường Nguyệt đã làm.
Có thể nàng chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được sự thật.
'Ân.
Thường Nguyệt.
Bảo trọng'.
Ai cũng nặng nề, ai cũng có một điều khó nói.
Lời xin lỗi lúc này là điều không thể nói với Thường Nguyệt.
Nhược Ca suy nghĩ, nếu mình không xuất hiện tại đây.
Có lẽ không dẫn đến những bi kịch này.
Không làm Thường Nguyệt đau lòng, không làm Trường Ngưng thất vọng.
Nhưng đời lại không có hai từ Nếu - như.
Đã có quyết định, Nhược Ca hướng Ngự thư phòng đi tìm Bắc Ảnh Tịch.
Trong phòng đèn luôn sáng, Bắc Ảnh Tịch càng siêng năng hơn.
Nhược Ca luôn tìm những tấm gương vĩ đại, những nhà lãnh đạo tài tình, biến tấu thành những bậc vĩ nhân để Bắc Ảnh Tịch dễ hiểu.
Hắn ghi chép lại theo phương pháp Nhược Ca truyền dạy.
Hắn thật ngoan và cố gắng, Lại rất thông minh.
Trường Ngưng có một hoàng đệ như hắn thật tốt.
'Hoàng tỉ Phu, huynh vẫn chưa trở về sao?'
'Hoàng thượng thật siêng năng a.
Thật không uổng công ta đã dồn hết tâm quyết cho đệ'
'Ân.
Ta còn rất nhiều thứ chưa thuần thục, đã ghi chép ra.
Ngày mai lại nhờ Hoàng tỉ phu giảng một lần nữa'
Nhược Ca chần chừ.
Nhìn về phía Tôn công công.
Bắc Ảnh Tịch rất hiểu ý, cho phép Tôn công công lui trước.
Nhược Ca và Bắc Ảnh Tịch đối diện nhau.
'Hoàng thượng, ta có một việc rất quan trọng cần thông báo'
'Huynh có chuyện quan trọng cứ nói'
'Ân.
Tình cảm giữa ta và Trường Ngưng không thể cứu vãn, là do ta bất tài.
Không cách nào chuộc lại lỗi lầm của mình.
Hưu thư ta sẽ ký.
Ta chính là muốn xin từ chức Thái Phó'
'Huynh muốn đi đâu chứ?'
'Trở lại quê nhà.
Lạc Hy nói dẫn ta trở về'
'Đệ không biết giữa huynh và Đại hoàng tỉ đã xảy ra chuyện gì.
Đối với đệ, huynh mãi mãi là Hoàng tỉ phu của đệ.
Huynh không thể rời xa Đại hoàng tỉ, càng không thể bỏ đệ mà đi.
Huynh đã hứa sẽ tổ chức hôn lễ cho đệ mà'
Đúng là trước đây Bắc Ảnh Tịch than vãn, mẫu hậu tìm cho hắn một hoàng hậu.
Chính là môn đăng hộ đối đi, xem ra thì cũng tốt.
Hắn muốn Nhược Ca phải tổ chức một hôn lễ hoành tráng theo phương thức mới lạ mà Nhược Ca đã kể hắn nghe.
Hắn đang hoang mang không muốn tin lời Nhược Ca nói.
'Ta thất hứa cùng đệ.
Ta nhất định sẽ trở về thăm đệ.
Đừng quên chúng ta vẫn còn phương thức liên lạc mà'.
Nhược Ca cười vỗ vai Bắc Ảnh Tịch.
'Huynh có thể suy nghĩ lại không??' Bắc Ảnh Tịch còn nước còn tác.
Nhược Ca biết bản thân được một hoàng đế xuống nước năn nỉ là thế nào vinh hạnh.
Đời này được kết giao với Bắc Ảnh Tịch đúng là không phí.
'Ghi nhớ phương pháp luyện binh ta đã nói.
Đặc biệt binh quyền đệ phải giữ trong tay nhiều hơn so với bọn họ.
Không nên tin bất cứ ai'
'Đệ ghi nhớ'
Nhược Ca hành lễ, xoay người rời đi.
'Huynh không yêu Đại hoàng tỉ sao?'.
Bắc Ảnh Tịch thật sự rất thích Hoàng tỉ phu này.
Hắn không muốn ai sẽ là hoàng tỉ phu của hắn, nhất là cái tên Lý Bân kia.
Hắn vẫn chưa từ bỏ tham vọng có được Đại hoàng tỉ, có được giang sơn Đại Minh.
Mà mẫu hậu, nếu biết tình cảm giữa Đại hoàng tỉ cùng Hoàng tỉ phu rạn nứt.
Có khi nào lại gán ghép Lý Bân cho Đại hoàng tỉ.
Mẫu hậu chính là muốn giữ vững địa vị cho mình.
Bởi hiện tại trong tay tên Lý Bân nắm một nữa binh quyền của Đại Minh.
Nhược Ca dừng bước, nhưng không quay người.
Rất nhẹ nhàng mà đáp.
'Ngoài Đại hoàng tỉ của đệ ra, Đường Nhược Ca ta sẽ không lấy nữ nhân khác'.
Nói xong mỉm cười tiêu sái bước đi.
Đến hoa viên, ngẩng mặt nhìn trời.
Đêm nay trăng sáng, đây chính là lần đầu Ngưng nhi đánh mình.
Nhược Ca nhớ lại bất giác mỉm cười, bản thân mình đã đánh mất quá nhiều thời gian.
Lần này sẽ không đi lạc, chậm rãi hướng Trường Ngưng cung mà đi.
Cánh cửa Trường Ngưng Cung đóng chặt, giờ này mọi người hẳn là ngủ hết đi.
Nhược Ca nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy vào.
Không hổ danh là thuộc hạ của Trường Ngưng công chúa.
Chỉ cần có chút động tĩnh liền xuất hiện.
Hai nữ thị vệ lần trước 'THỈNH' mình trở về đây mà.
Họ nhanh tay rút kiếm ra một nữa.
Nhược Ca liền ngăn cản.
'Hai vị tỉ tỉ, là ta'
'Thì ra là Phò mã.
Phò mã có việc gì cần hai ta làm?'
'Ta muốn gặp Ngưng nhi.
Hai người có thể để ta vào?'
Hai nữ thì vệ vẫn cuối đầu hành lễ.
Nghe Nhược Ca nói thì nhìn mặt nhau, lại cuối đầu.
Nhược Ca biết nhiệm vụ của họ là không cho người lạ vào, quan trọng hơn là ngăn cản mình.
'Xem như ta cầu xin hai tỉ.
Chỉ một lần thôi.
Ta thật sự có chuyện rất quan trọng cần nói với Ngưng nhi'
Một tháng hơn, họ chính là thấy Trưởng công chúa gương mặt băng lãnh hơn, ánh mắt u thương hiện rõ, gầy đi trông thấy.
Đôi lúc còn bắt gặp nàng uống rượu.
Họ là hạ nhân, không có quyền can thiệp chuyện của chủ tử, nhưng Phò mã và công chúa đều đối với họ rất tốt.
Họ thật không muốn hai người đi đến nước này.
Lại hiểu ý nhìn nhau, rồi tự động dạt ra hai bên tránh đường.
'Thưa phò mã, Trưởng công chúa ở tẩm cung.
Có lẽ người đã nghỉ ngơi'.
'Ân.
Ta đã biết.
Đa tạ hai vị tỉ tỉ'.
Nhược Ca đi qua hai nàng, chậm rãi đến đại sảnh, qua hoa viên, chính là phòng ngủ của nàng.
Nhược Ca đứng bên ngoài chừng một canh giờ, ánh đèn bên trong vẫn le lói như vậy.
Không có động tĩnh, cũng không có tắt.
Nhược Ca cẩn thận suy nghĩ những đều cần nói.
Chỉ sợ đối diện với Trường Ngưng, bản thân lại vô dụng không nói được lời nào.
Nhìn mặt trăng đã ở giữa đỉnh, lúc này đây chính là lúc cần đối diện với Trường Ngưng, cũng có thể là lần cuối cùng Nhược Ca được nhìn thấy nàng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bên trong phòng yên tĩnh.
Nhược Ca cẩn thận từng bước tiến đến bên giường.
Cảm giác hồi hộp như lúc chờ đọc tên trong danh sách trúng tuyển.
Buồn cười.
Mình thật sự đang lén lút với thê tử của mình a.
Tay len vào màn che, cẩn thận vén ra lại nhanh chóng chui vào.
Nhìn người an ổn nằm trên giường ngủ say, gương mặt bình thường thanh lệ thoát tục.
Giờ đây nhìn nàng tiều tụy, tâm Nhược Ca đau không thở nổi.
Nhược Ca rất nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, không dám gây ra bất cứ tiếng động nào.
Sợ làm Ngưng nhi thức giấc, mọi thứ lại trở nên tồi tệ hơn.
'Ngưng nhi! Ta có rất rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng ta không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ta chưa từng nói chuyện một mình như vậy bao giờ.
Ta hy vọng và cũng không hy vọng nàng nghe được.
Vì ta biết, đối với nàng.
Ta chỉ như một vết bùn vấy bẩn vào người nàng.
Gặp nàng, ta lại không nhớ mình phải bắt đầu từ đâu.
Vậy thì nhớ đến đâu ta sẽ nói ở đấy'.
Nhược Ca giọng càng ngày càng trầm, ánh mắt ươn ướt.
Lời nói ra vô cùng khó khăn, bởi những tình cảm to lớn bị cản nơi cổ họng rồi.
'Ngưng nhi! Ta tên thật là Hàn Nhược Giai.
Là một người ở rất xa, rất xa nơi này.
Ở nơi đó, ta chưa sống hết một nữa cuộc đời liền bị sét đánh trong một đêm mưa.
Ta rời khỏi thế gian, và khi ta tỉnh lại linh hồn của ta đã ở trong người của Đường Nhược Ca - Phò mã của nàng.'
Vì vậy khi ta tỉnh dậy, ta hoàn toàn xa lạ với nơi đây.
Ta chỉ biết mỗi Lạc Hy tỉ tỉ.
Tỉ kể lại cho ta biết ta là ai, vì sao phải thành thân với nàng.
Lạc Hy chỉ nói Đường gia chỉ còn lại mình ta, vì vậy phụ thân và mẫu thân quyết định dưỡng ta thành nam nhân nuôi lớn.'
Nhược Ca chậm rãi mà kể, vẫn luôn nhìn gương mặt của Trường Ngưng, muốn khắc họa từng chi tiết thuộc về nàng.
Không muốn nhưng phải rời xa.
'Nàng sẽ rất khó để chấp nhận chuyện này, ta cứ nghĩ rằng nàng sẽ tố ta cùng Hoàng thượng và Thái hậu.
Nhưng nàng đã không làm vậy.
Ta biết nàng có tấm lòng rất lương thiện'
'Sau này không còn ta nấu ăn cho nàng, nàng đừng nên quá kén chọn.
Nên ăn thịt cá, nàng mãi ăn rau xanh và cháo sẽ không tốt cho sức khỏe'
'Còn nữa.
Ta có làm một chiếc ghế xích đu để ở cạnh hồ sen, dưới cây liễu.
Mỗi khi nàng mệt mỏi có thể ngồi đó hóng mát.'
'Có lần nàng muốn ta giải thích những gì ta đã viết trong quyển sổ trong thư phòng.
Giờ ta nói cho nàng biết.
Ta viết bằng ngôn ngữ quê hương ta, gọi là chữ 'Việt Nam'.
Nàng sẽ nhìn không hiểu.
Nội dung chính là từ lúc gặp nàng, và mỗi ngày trải qua bên cạnh nàng.
Ta sợ đến lúc ta già đi, trí nhớ kém ta lại quên mất'.
'Ngưng nhi! Những ngày qua ta thật sự rất, rất nhớ nàng.
Nàng có biết nàng chính là hơi thở của ta.
Một khi không còn hơi thở, con người ta sẽ mãi không nhìn thấy ngày mai'
'Trước đây ta không biết nàng có yêu ta nhiều như ta yêu nàng không.
Sau nhiều việc trải qua, ta biết được một điều.
Ta không hề tồn tại trong tim nàng.
Ta chưa từng hận nàng vì nhiều lần đã thương ta, ta chưa từng hối hận vì yêu nàng.
Ta cũng chưa từng hối hận vì ta là nữ nhân.
Thân phận ta là do phụ mẫu ban cho, ta không có quyền chọn lựa.
Bởi vì nghịch kiến thế tục, chúng ta là không thể'.
'Nàng đừng tự dày vò bản thân'.
Nhược Ca nắm lấy tay Trường Ngưng, nhé vào bên trong một bức thư, ngậm ngùi nói tiếp.
'Ta đã ký tên sẵn, nàng giúp ta viết nội dung a.
Ta chưa từng biết viết hưu thư là thế nào.
'Ngưng nhi.
Ta....'.
Nhược Ca rất khẽ rất khẽ, cuối người hôn lên trán Trường Ngưng.
Tham lam ngậm lấy vành môi nữ nhân chiếm hết tình cảm của mình.
Sau đó rất nhanh đứng dậy.
'Ta...ta nói cho nàng biết một bí mật.
Nhớ...nàng nên nhớ...Đường Nhược Ca, chỉ yêu duy nhất Bắc Ảnh Trường Ngưng'.
Đứng bật dậy, rất nhanh xoay người rời khỏi.
Trong lúc đó, một giọt nước mắt vừa lướt qua môi.
Vị mặn đắng.
***
Nhược Ca không biết rằng, lúc mình rời đi, trên giường.
Trường Ngưng đã cắn chặt môi, nước mắt đã rơi ướt gối.
Nàng ngăn không cho tiếng khóc bật ra.
_______
Haiz.
Ta thật sự đau lòng quá.
Ta thật không muốn có đoạn này.