Trường Ngưng theo bản năng lui về sau, thân thể vô lực đứng không vững.
Nhược Ca nhìn nàng sắp ngã, liền tiến lên ôm lấy thắt lưng nàng.
Trụ nàng đứng vững.
Giọng nói vô cùng lo lắng.
'Có phải nữ tử kia đã hạ độc nàng?'
Trường Ngưng tuy không nhìn thấy toàn bộ gương mặt của đối phương, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu và lo lắng.
Nhưng mà cái ôm của hắn, nàng không có bài xích.
Không lẽ nàng, nàng....
Nàng lại tiếp tục xô đẩy Nhược Ca ra, bản thân trốn thoát đến giường.
Lôi dưới gối ra một đoản kiếm, hướng phía Nhược Ca mà hét.
'Ngươi mau đi khỏi đây.
Nếu không, nếu không đừng trách ta'
Nhược Ca dường như lờ đi lời uy hiếp của Trường Ngưng, từng bước hướng Trường Ngưng mà bước.
Nhược Ca bước một bước, Trường Ngưng lui một bước.
Đến khi hết đường, Trường Ngưng có chút ỷ lại vào người kia.
Mũi kiếm lại hướng cổ mình.
'Nếu..nếu ngươi bước thêm một bước.
Ta..ta sẽ tự sát'.
Thuốc trong người nàng phát tán rồi.
Nàng thở khó khăn, cơ thể lần nữa bị thêu đốt.
Nàng vận nội công nhưng là vô ích.
Nhìn Trường Ngưng tay cầm kiếm không chắc chắn, Nhược Ca còn cách Trường Ngưng khoảng cách một cánh tay.
Trường Ngưng muốn hành động dại dột cũng không kịp với Nhược Ca, đoản kiếm bị Nhược ca đoạt lấy, phóng thẳng cắm vào cửa.
Tay trái bắt lấy cổ tay của Trường Ngưng kéo nàng sát vào người mình, tay phải đỡ lấy thắt lưng nàng.
Dưới ánh nến lập lòe, ánh trăng soi sáng từ ngoài vào cửa sổ.
Có thể thấy Trường Ngưng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, say mê.
Điên loạn.
Bao lâu không gặp, mị lực của Ngưng nhi vẫn như xưa.
Nhược Ca không dám tin một ngày có thể được ôm Ngưng nhi lần nữa, hôm nay đã có cơ hội nhưng lại trong tình huống trớ trêu này.
Mà Trường Ngưng, nàng trống rỗng, nàng muốn được ôm thật chặt.
Vì vậy nàng không chống cự, hai tay ôm chặt cổ Nhược Ca thì thầm.'ngươi ôm chặt ta'.
Nhược Ca rất hiểu ý, ôm chặt nàng vào lòng.
Môi tìm đến môi nàng ngoạm lấy.
Nhưng mà Trường Ngưng lại lần nữa cho Nhược Ca ăn một cái tát rõ to.
Lùi về phía sau, nàng liền ngã ra giường.
Nàng ôm lấy hai đầu gối, hai tay vò lấy tóc.
Nàng khóc, sao nàng lại khóc.
Nhược Ca ngồi bên cạnh nắm tay nàng, thỏ thẻ.
'Nếu không giải độc, nàng sẽ bị đứt gân cốt mà mất mạng'.
'Ngươi tránh ra cho ta.
Dù có mất mạng thì ta cũng không thể nào thất thân với người khác.
Ta chỉ có thể là người của Phò mã'.
Trường Ngưng hét lớn, ném cái gối to về phía Nhược Ca.
'Vậy bây giờ Phò mã của nàng đang ở đâu? ta đưa nàng đi tìm Phò mã ngay lập tức'.
Trường Ngưng nước mắt đã đầy mặt, lắt đầu.
'Ta không biết.
Ngươi đi đi.
Ta thà chết cũng sẽ không'.
'Ta sẽ không để nàng mất mạng được'
Dùng một chưởng đánh tắt đèn cày đang cháy trên bàn, tay buông rèm che.
'Ngươi!'.
Trường Ngưng chỉ kịp hô lên một tiếng liền bị chặn lại.
Nhược Ca ôn nhu hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Trường Ngưng, trên miệng cảm giác đau đớn truyền tới.
Trường Ngưng cắn môi Nhược Ca chảy máu.
Nhược Ca mặt kệ, giờ phút này chút đau đớn đó có là gì.
Hai tay đè lấy hai tay của Trường Ngưng phía trên đầu, sức lực của Trường Ngưng lúc này không thể nào phản kháng.
Mặt kệ nàng kháng cự, Nhược Ca đều vẫn nhẹ nhàng.
Trong miệng Trường Ngưng bây giờ toàn là máu, nàng hung hăn cắn nát môi người kia.
Nhưng hắn vẫn nói nhỏ bên tai nàng.
'Đừng tổn thương bản thân, khó chịu cứ cắn lấy ta'.
Lại hướng vành tai Trường Ngưng ngậm lấy, hôn từ vành tai đến cổ, đến cằm.
Ta nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo mỏng manh duy nhất.
Một thân thể trắng như ngọc bích, hoàn mỹ không một tì vết.
Nhược Ca thật không đành lòng.
'Ưm...ngươi...'.
Nhược Ca hôn đến đâu, Trường Ngưng trong miệng phát ra âm thanh, đồng thời như muốn vặn vẹo thân mình phối hợp.
Từng chút từng chút tham luyến, Nhược Ca không muốn bỏ xót chỗ nào trên thân thể nàng.
Thật ra Nhược Ca đã điểm huyệt đạo để tứ chi nàng vô lực, dùng khăn che mắt nàng lại.
Trường Ngưng hiện giờ như cá nằm trên thớt.
Dù không muốn thì nàng vẫn không thể tự sát được đi.
Xương vai xanh tinh xảo của nàng thật mê người, hai ngọn đồi hùng vĩ như được mặc định phải ở trên người nàng mới thích hợp.
Ngậm lấy hai quả anh đào xinh đẹp đỏ mộng, một bên cẩn thận xoa bóp.
Cẩn thận, từng chút từng chút.
Nhược Ca rất sợ nàng đau, lúc đầu nàng còn phản kháng nhưng về sau chỉ còn nghe tiếng ngâm khẽ phát ra từ cổ họng nàng.
Nhược ca trong người lúc này cũng đã không còn bình tĩnh nữa, Ngưng nhi nàng câu dẫn ta phạm tội a.
Nhược Ca cũng tự cởi y phục của mình, chỉ chừa lại trung y mỏng manh.
Thân trên của Trường Ngưng đã bị Nhược Ca ăn sạch sẽ, nàng thật không muốn sống nữa.
Nàng là Trưởng Công chúa đại Minh, giờ phải nằm ở đây làm trò cười trước mặt một người xa lạ.
Tuy nhiên, nàng đã đỡ dày vò hơn trước.
Hắn ôn nhu nhẹ nhàng, ngoại hình và nụ cười, ánh mắt lo lắng của hắn thật sự rất giống Phò mã.
Nàng thật hy vọng hắn là Phò mã của nàng.
Nếu không phải, nàng thật không còn mặt mũi nhìn đời.
Không lâu sau, thân dưới trống không.
Trường Ngưng hốt hoảng 'Ngươi dám...'.
Nhược Ca nằm trên người nàng, thì thầm bên tai.
'Ngưng nhi, đừng sợ'.
Lộp bộp, tim Trường Ngưng đập liên hồi.
Giọng không trấn định mà hỏi.
'Ngươi gọi ta là Ngưng nhi, ngươi có phải Phò mã?'
Nhược Ca bận rộn du hành khắp cơ thể nàng, cũng không rảnh trả lời.
Chiếc lươi đang tham luyến vùng bụng phẳng lì của Trường Ngưng, hai tay chạy ngang dọc khắp cơ thể.
Cảm giác điên cuồn khiến Trường Ngưng thở dốc...'nói...ngươi...ngươi...Uhm...có phải...Uhm...là...là...Uhm..Phò mã...Uhm...ngươi'
Nhược Ca đang dùng chiếc lưỡi du ngoạn trên chiếc đùi thon dài, trắng nõn không tì vết.
Mặc cho Trường Ngưng hỏi gì, đều bỏ ngoài tay.
Giờ khắc này, mọi thứ đều không quan trọng.
Cuối cùng, ánh nắng vẫn nhìn chầm chầm vào nơi tư mật nhất của nữ nhân.
Nàng luôn xinh đẹp mê ngưòi như vậy, tất cả của nàng.
Đều là thứ đáng quý nhất của ta.
Chiếc lưỡi ranh ma luồn lách vào bên trong, có thể nghe được Trường Ngưng đang thở dốc không ngừng gọi 'Phò mã'.
Nhược Ca một chua xót, nữ nhân này từ khi nào nhớ đến Phò mã của nàng như vậy? Ngay cả trên giường trong tình cảnh này cũng còn nhớ Phò mã sao.
Trường Ngưng càng thở dốc, Nhược Ca càng hăng say.
Từng giọt mật ngọt Nhược ca đều không bỏ qua, Trường Ngưng không thể chấp nhận bản thân mình như vậy, chân bị người khác mở ra.
Đang cố gắng khép lại, nàng đang rất ngượng ngùng chết đi.
Người kia lại không biết xấu hổ ở nơi đó....nơi đó...
Nàng quên mất người kia không phải là Phò mã.
Tâm trí của nàng bay tận chín tần mây.
Nàng tưởng tượng, Phò mã đang cùng nàng.
'Phò mã'
'Ân'.
Nhược Ca theo thói quen mà trả lời.
Cũng không để ý mình đang vạch áo cho người xem lưng.
Động tư mật đã quá ẩm ướt, Nhược Ca liền rời nơi đó, trở về hôn triền miên đôi môi mê người của Trường Ngưng.
Ngón tay giữa khéo léo, nhẹ nhàng luồn lách vào trong.
Rất may Trường Ngưng đã bị che mắt, không thì ánh mắt của nàng có thể đông cứng Nhược Ca rồi.
Ngón tay thăm dò một chút, liền gặp trở ngại.
Bên tai Trường Ngưng lại dỗ dành.
'Nàng chịu đau một chút'.
Cũng không đợi Trường Ngưng đáp lời, ngón tay liền thâm nhập.
Mà trên cổ lại một trận đau rát.
Trường Ngưng không có la lên, bởi vì nàng bận cắn vào cổ của đối phương.
Cảm giác đau rát rất nhanh qua đi, ngón tay bên trong cơ thể Trường ngưng chậm rãi di chuyển, từ chậm đến nhanh, lúc ra vào, lúc mạnh lúc nhẹ.
Trường Ngưng chưa từng biết cảm giác trở thành phụ nữ như thế nào.
Chỉ nghe nhũ mẫu truyền dạy lần đầu tiên vô cùng đau đớn khó chịu.
Nhưng bản thân lại không thấy vậy, nàng là vô cùng hưởng thụ sự ôn nhu của ngưòi kia, hắn nâng niu nàng như sợ nàng sẽ vỡ ra.
Hắn luôn để ý đến cảm giác của nàng.
Lúc cần nhanh sẽ nhanh, lúc cần chậm sẽ chậm.
Và rồi mọi chuyện đều có kết thúc, Trường Ngưng ngây người mơ màng hiểu được cảm giác lên thiên đường là thế nào, sau đó toàn thân vô lực mặc kệ tất cả.
Giờ phút này nàng đã không còn tôn nghiêm của một Trưởng công chúa cao cao tại thượng, nàng mệt mỏi, nàng mê man.
Nàng chỉ muốn ngủ.
Nàng cảm giác được đối phương ôm nàng vào lòng, hôn lên môi, lên tóc, lên trán nàng.
Hắn cẩn thận mặc lại y phục cho nàng, đắp chăn cẩn thận.
Có lẽ hắn nghĩ nàng đã ngủ, nhưng ý thức nàng vẫn còn nhận ra được, trước khi rời khỏi.
Hắn ôn nhu hôn lên bàn tay nàng.
Nhẹ nhàng, rất khẽ mà nói.
'Ngưng nhi! Đừng lo, ta sẽ luôn bảo hộ nàng/ Xin lỗi Ngưng nhi'.
****
Viết H không hay.
Không biết viết H a.....a....a.....! .