Tắm xong cũng đã là giờ trưa.
Nhược Ca bồi Trường Ngưng ăn trưa cùng mình.
Khoảng thời gian này Trường Ngưng vô cùng hưởng thụ cuộc sống được nuông chiều, ôn nhu săn sóc của Phò mã.
Trường Ngưng càng ngày càng xinh đẹp dịu dàng nhưng không kém phần ngạo khí.
Nhược Ca lúc nào cũng muốn dính lấy Trường Ngưng không rời.
'Phò mã nhìn ta làm gì?'
'Ngưng nhi thật sự rất xinh đẹp'
'Đừng có miệng lưỡi như vậy.
Phò mã ăn nhanh còn đến Thường Nguyệt Cung'
'Ân'
---
Thường Nguyệt cung như xưa không thay đổi, chỉ khác xưa tĩnh lặng hơn.
Hoa cỏ không còn nhiều như trước, nhìn có phần hoang sơ.
Nơi đây u buồn cũng như chủ nhân của nó.
Nhược Ca một đường thẳng đến vườn hoa nơi lần uống rượu vô tình gặp Thường Nguyệt.
Bóng dáng nàng vẫn cô đơn ngồi hướng mặt hồ, im lặng không có bất cứ hành động nào.
'Tiểu Loan tham kiến Phò mã'
'Tiểu Loan đứng dậy đi.
Thường Nguyệt như thế nào?'
Tiểu Loan lắc đầu thở dài.
'Hồi phò mã...sức khỏe công chúa rất yếu, cơ thể suy nhược trầm trọng.
Công chúa thường đã rất ít nói, từ hai năm nay lại nói ít hơn, có khi không nói lời nào.
Nàng thường đến đây, chỉ nhìn mặt hồ, không ai được phép đến gần, nàng không thích náo nhiệt'
'Tiểu Loan về dặn trù phòng nấu một ít cháo cho nàng.
Ta ở đây khuyên nàng một chút, trở về sẽ bồi nàng ăn'
'Tiểu Loan xin lui trước'
Tiểu Loan đi rồi, Nhược Ca từng bước tiến đến, ngồi cạnh Thường Nguyệt.
Sắc mặt Thường Nguyệt xanh xao, nàng rất gầy.
Thật sự tình cảm có thể khiến con người trở nên vui vẻ, nó cũng có thể khiến còn người tàn phai theo năm tháng.
'Ta từng yêu một người, yêu rất nhiều.
Nhưng ta giữ sau trong lòng đoạn tình cảm đó.
Nàng không biết ta yêu nàng.
Qua rất nhiều năm sau, nàng thành thân cùng người khác.
Ta chợt nhận ra rằng, thứ tình cảm cố chấp ta dành cho nàng cũng chỉ là một nghiệt duyên.
Chúng ta có duyên nhìn thấy nhau trên đường, nhưng lại không có nợ để cùng nắm tay nhau vượt qua gian khó.
Đó là ý trời.
Đến sau này, khi ta gặp được Ngưng nhi.
Ta mới biết ta còn có cơ hội để yêu, ta vẫn còn có hy vọng để sống.
Ta vẫn còn một mảnh ghép là nàng.'
'Ngươi nói với ta chuyện đó để làm gì?'.
Giọng Thường Nguyệt vô cùng yếu ớt.
Ánh mắt vô phương nhìn vào không trung, nàng vẫn nghe nhưng nàng bất cần.
Bất cần một người đã rời bỏ nàng đi.
Bất cần một người đã từ chối tình cảm của nàng.
'Mụi tỉnh lại đi.
Vì một người không xứng đáng.
Đau lòng như vậy chỉ tổn hại đến thân thể của mụi'
'Ngươi đi đi.
Ta không muốn nhìn thấy ngươi'
'Ta đi, nhưng mụi cũng không nên ở lại đây'.
Nhược Ca dễ dàng bế Thường Nguyệt rời khỏi, nàng rất nhẹ, gió lớn thổi qua cũng có thể khiến nàng ngả nghiêng a.
Thường Nguyệt không vùng vẫy, vì nàng không đủ sức.
Nàng nép vào lòng Nhược Ca, người nàng vô tình trao trọn trái tim mình.
Đi một đường trở về phòng, đặt Thường Nguyệt ngồi trên giường.
Cháo nóng vừa nấu xong.
Nhược Ca dùng muỗng khuấy cháo cho nguội, vừa thổi vừa nói.
'Mụi vẫn chưa ăn gì.
Sức khỏe đã yếu, nếu cứ tiếp tục ưu thương như vậy.
Mụi làm sao chống đỡ'
Thổi nguội một muỗng, đưa đến miệng uy cho Thường Nguyệt.
'Ngoan! Ăn khi còn nóng'.
Thường Nguyệt vẫn không phản ứng.
Bất ngờ hất tay làm đổ chén cháo nóng xuống đất, tất nhiên bàn tay cầm cháo của Nhược ca cũng bị bỏng không nhẹ.
'NGƯƠI ĐI CHO TA.
HÀ CỚ GÌ PHẢI TỐT VỚI TA NHƯ VẬY? TRỞ VỀ.
TRỞ VỀ MỘT LÒNG MỘT DẠ VỚI ĐẠI HOÀNG TỈ.
ĐỪNG BƯỚC CHÂN ĐẾN THƯỜNG NGUYỆT CUNG DÙ LÀ NỬA BƯỚC'.
Thường Nguyệt nước mắt tuôn xuống, yếu ớt kích động.
Vừa khóc vừa nói.
Nàng đã phải cứng gắng thế nào mới có thể để tim chay sạn, muốn quên đi một người không thể yêu.
Nhưng giờ, người này lại xuất hiện trước mắt nàng, vẫn là cử chỉ ôn nhu chiều chuộng nàng, hắn muốn giết chết tâm can nàng mới vừa ý sao?
'Ân.
Ta đi trước.
Mụi cần bình tỉnh trở lại.
Đừng nghĩ dại dột'
Trước khi rời khỏi, Nhược Ca không quên căn dặn Tiểu Loan trông chừng Thường Nguyệt.
Tránh nàng suy nghĩ thương tâm, dẫn đến bản thân không còn lối thoát.
Haiz.
Ái tình nhìn chung chỉ là một chữ 'Khổ'.
****
'Thái tử đã trở về'.
Tiểu Nô đứng trước cửa đợi, thấy Nhược Ca trở về mừng rỡ vô cùng.
'Tiểu Nô có chuyện gì?'.
Sắc mặt Nhược ca không tốt, nhưng không hề trút giận lên người khác.
'Hoàng thượng có chỉ, Thái tử lập tức hồi cung'.
'Ân.
Ta biết'.nói xong bỏ đi.
---
Nhược Ca vào phòng, đối với Trường Ngưng mà ôm.
Không nói, không muốn nói gì cả.
'Phò mã đây là làm sao?'
'Ngưng nhi để yên, ta ôm nàng một lát'
'Đã gặp ngũ mụi?'
'Ân! Đã gặp.
Mụi ấy đuổi ta đi, không cho ta đặt chân đến Thường Nguyệt Cung dù là nữa bước'
'Rồi sao nữa?'
'Không sao.
Ta liền rời khỏi.
Trở về tìm Ngưng nhi'
Trường Ngưng dừng lại cái ôm, nhìn từ trên xuống dưới, nắm lấy tay Nhược ca quan sát mới phát hiện bàn tay bị bỏng đỏ.
Trong lòng nàng xót vô cùng, lệnh Lạc Hy mang thuốc vào.
'Thái tử phi, Lạc Hy sẽ băng bó cho Thái tử'
'Ngươi lui trước đi.
Chuyện này để ta'.
Từ sau khi khẳng định chủ quyền, Trường ngưng không muốn nữ nhân khác chạm vào Phò mã của mình.
Tính chiếm hữu của nàng rất cao.
Ân.
Có thể nói vậy đi.
Trường Ngưng thật cẩn thận thoa thuốc, băng kỹ vết bỏng.
Còn hành động rất trẻ con, đưa lên miệng mà thổi, rất sợ Nhược ca khó chịu.
'Sao thành ra thế này?'
'Chỉ là muốn uy Thường Nguyệt ăn cháo.
Mụi ấy trông gầy lắm.
Nhưng mà mụi ấy không cảm kích, lại kích động thành ra như vậy'
'Ân.ta có thể hiểu.
Tạm thời Phò mã cũng không cần xuất hiện trước mặt mụi ấy'
'Đều Nghe theo nàng.
Àh.
Phụ hoàng có lệnh, ta cần trở về sớm.
Chúng ta đến lúc trở về rồi'
'Ta vẫn rất lo lắng cho Thường Nguyệt'
'Vậy phải làm sao?'
'Phò mã hay là lập thêm phi tử đi.
Tâm bệnh của mụi ấy không thể vượt qua được'
Nhược Ca.'.......????'
--- Là bẫy, đích xác là cái bẫy!!!! .