Thời gian chớp mắt trôi thật nhanh.
Năm tháng thai kỳ phát triển khỏe mạnh, Trường Ngưng sắc mặt hồng nhuận hơn trước.
Cơ thể đẩy đà hơn, đi lại có chút khó khăn do bụng đã lớn.
Mỗi ngày trước khi ngủ đều uống canh bổ cho thai nhi, thật sự không có sữa tốt cho thai nhi.
Cũng chỉ trông chờ vào những bát canh bổ nơi hoàng cung đây.
Sáng sớm lại đều đặn bồi Trường Ngưng đi dạo, tình cảm mặn nồng khiến người người ganh tị.
Hôm nay thừa lúc Trường Ngưng ngủ trưa, Nhược Ca đến phòng chế tác của mình mài mò đục đẻo khung gỗ.
Thời tiết bên ngoài rất nóng, vì vậy cửa sổ trong phòng được mở tung ra, trên trán và lưng áo Nhược ca bị ướt đẫm bởi mồ hôi.
Trường Ngưng ngủ nhiều quá cũng không còn muốn ngủ, hôm nay thức dậy trước giờ.
Hỏi Lạc Hy mới biết Thái tử đang ở phòng gỗ.
Nàng mở cửa bước vào trong nhưng người kia không phát hiện nàng, nàng đối với Tiểu Nô ra hiệu im lặng.
Nhìn hình vẽ treo trên vách, không biết thái tử làm gì? Hình dạng vật dụng trông lạ mắt.
'Tiểu Nô, vải mỏng ngươi chuẩn bị tới đâu?'
'Dạ đã có, hay là nhờ Phường thêu may giúp?'
'Ta sẽ tự may'.
Nhược Ca tuy biết bản thân may không đẹp nhưng giao cho họ làm thì thật không vừa ý mình.
'Thái tử muốn may gì đây?'.
Trường Ngưng đối với Nhược Ca mỉm cười xinh đẹp.
Mà lúc này đây Tiểu Nô cùng Tuyết Nhi tự động lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Nhược ca nghe âm thanh quen thuộc của Trường Ngưng thì ngẩng đầu.
Ngạc nhiên mà hỏi.
'Ngưng nhi chưa đến giờ đã tỉnh rồi sao?'
'Ân.
Không có Thái tử bên cạnh, thật sự khó ngủ'
'Haha...Nơi đây bụi gỗ nhiều, không tốt cho nàng cùng hài tử.
Hay là rời khỏi trước'
'Thái tử là đang làm gì?'.
Trường NGưng lờ đi câu nói của Nhược Ca, nàng chính là muốn ở lại.
'Ta đang làm nôi cùng ngựa gỗ cho hài tử'
'Sớm nha.
Hài tử còn chưa biết đi, lại lo làm ngựa gỗ'
'Ta...là ta nôn nóng'.
Nhược Ca thật ngượng quá đi, lần đầu có con thật phấn khích mà.
Tháng thứ sáu của thai kỳ, Trường Ngưng càng khó ngủ.
Hài tử quấy phá khiến Trường Ngưng đau nhói, Nhược Ca như kiến trên chảo nóng, chỉ còn biết xoa bụng Trường ngưng năn nỉ tiểu tổ tông ngoan ngoãn một chút.
Đêm đến Trường Ngưng phải đi vệ sinh nhiều lần, Nhược Ca cũng bỏ luôn thói quen ngủ như chết.
Luôn tự tay đưa Trường Ngưng đi.
Chính mình bảo hộ nàng hết mức, Trường Ngưng cảm nhận được sự yêu chiều đến cực hạn.
Đôi lúc bực bội vì mang thai bị hành đến muốn chết đi sống lại giờ phút này tan biến hết.
Nghe nói Nhị hoàng thúc cùng các hoàng đệ hoàng mụi từ đất phong trở về kinh, Nhược ca cũng chưa gặp mặt qua.
Nhưng trốn tránh cũng không được lâu, tối nay phụ hoàng thiết yến.
Muốn Nhược Ca mang theo Trường Ngưng đến tham dự, tiện thể ra mắt nhị hoàng thúc.
'Tiểu Nô, nhị hoàng thúc là người thế nào?'
'Thứ cho Tiểu Nô lắm lời, theo tiểu nô thấy.
Nhị vương gia là người chính trực, nghiêm khắc.
Tính tình khá giống hoàng thượng.
Người có một nghĩa nữ là Quận chúa Mộc Linh'
'Vậy sao? Nhị hoàng thúc Không có con à?'
'Vâng.
Tiểu nô nghe nói đây là con gái của một vị bạn hữu của Nhị vương gia, chính người không có con nên nhận làm nghĩa nữ, xem Quận chúa như nhi tử của mình'
'Ân.
Việc chính là Đêm nay Thái tử phi ra ngoài, sắp xếp cẩn thận'
'Tiểu Nô đã rõ'
-----
Trong phòng thay đồ, Trường Ngưng oán trách.
'Thái tử nuôi ta thành ra thế này, không có y phục nào mặc vừa cả'
Nhược Ca ngồi một bên cười làm hòa.
'Ta thấy y phục này rất đẹp mà, Ngưng nhi là nhất'.
Đồng thời dựng hai ngón tay cái biểu đạt.
Trường Ngưng biết Nhược Ca miệng ngọt ngào dỗ dành mình, trong lòng đã bớt oán hận nhưng thật không cam tâm.
Thân hình thon thả, mảnh mai của nàng giờ không còn nữa.
Bao giờ mới trở lại như xưa? 'Thái tử sẽ không chê ta xấu đi?'
'Làm gì có a, ai dám chê Ngưng nhi xấu ta vả miệng người đó'
'Hừ!!! Thái tử nổi tiếng ôn nhu, dùng vũ lực như vậy không giống cách hành sự của người a'
'Haha.
Không ai hiểu ta bằng Ngưng nhi'.
Nhược Ca yêu thương quấn lấy Trường Ngưng, lại kê sát tai vào bụng của mẹ hài tử mình dường như đang muốn nghe động tĩnh của tiểu tổ tông.
****
Trường Ngưng không muốn đến trễ để bao ánh nhìn đều dồn về mình.
Nhưng hình như mọi người đến quá sớm thì phải, hoa viên trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo cao soi sáng một vùng, bàn tiệc được bày biện thật đầy đủ.
Nhưng đây cũng không phải là điều đáng nói.
Nàng càng chú ý hơn từ lúc xuống kiệu, đối diện nàng một chiếc kiệu cũng được đặt xuống.
Một thiếp thân cung nữ của chủ nhân trong kiệu hướng Thái tử hành lễ, Thái tử cũng không biết nàng là cung nữ hầu hạ ai.
Nhưng ôn nhu thái tử luôn có thừa.
'Ngưng Nhi, nàng nhìn gì ?'
'Không biết tại sao lại bị thu hút bởi chiếc kiệu này, rất muốn biết chủ nhân bên trong'
'Vậy chúng ta đợi nàng cùng đi'.
Nhược Ca rất chiều ý Trường Ngưng, không khỏi buồn cười trong lòng.
Cớ gì hôm nay Ngưng Nhi lại đối với chuyện thiên hạ tò mò như vậy.
'Thái tử đang nghĩ bổn cung tò mò chuyện người khác sao?'
'Không a.
Ta nào dám nghĩ vậy'.
Nhược Ca đối với Trường Ngưng giải thích, nhưng vẫn không nhịn được buồn cười.
Đúng lúc này lại nghe tiếng cung nữ đối với người trong kiệu lễ phép nói.
'Thưa Quận chúa, đã đến nơi.
Mời Quận chúa xuống kiệu'.
'Ân'.
Một tiếng ân nhẹ nhàng, tiếng nói này, chỉ cần một âm phát ra, đủ làm cho Trường Ngưng và Nhược Ca đồng thời nhìn nhau.
Ánh mắt cả hai có lẽ suy nghĩ cùng một vấn đề.
'Không thể nào?'.
'Ngưng Nhi.
Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên'
--------
Tân niên khoái hoạt!!!! .