Trong một tiểu đình ven sông, một nữ nhân trong một bộ trường sam màu xám đang quay mặt về phía bờ sông, trên tay cầm sáo đang thổi một điệu khúc đượm buồn. Một nam nhân đứng phía sau quan sát nàng rất lâu, mãi đến khi nàng thổi xong khúc nhạc kia, nam nhân mới chầm chậm bước lên. Trên tay gã cầm một phong hàm trao cho nữ nhân mặc trường sam ấy, nghiêm cẩn chậm rãi nói:
- Môn chủ đoán quả nhiên không sai. Lão hoàng đế ấy cùng lão thất phu Chân Triết thật sự đã thỏa hiệp một liên hoàn kế. Trước muốn liên hiệp diệt tam vương Chân Qua, giá họa cho Dã Hùng quốc. Sau lấy cớ hiệp nghĩa giúp Chân Qua quốc trả thù Dã Hùng. Đáng tiếc cho hắn mưu sự hệ trọng như vậy chọn ai không chọn lại chọn một thư sinh gà bệnh, lại còn dẫn theo một ả công chúa bướng bỉnh làm càn. Rốt cuộc thật sự không đến được biên cương Chân Qua đã bị tam vương sai người thích sát. Hừm! Thật đúng là một tên ăn hại!
Nữ nhân cầm lấy phong hàm xem xong, thản nhiên buông giọng hỏi:
- Vậy người ra sao rồi? Còn sống?
- Không ổn. Kinh mạch đều bị đảo loạn, huyết khí công tâm. Hắn là bị người ta dùng nội công càng cứu càng tổn thương thêm. Muốn cứu được hắn trừ phi có thần tiên giáng lâm.
Nữ nhân không nói gì nữa mà vội ngước nhìn lên bờ nơi có thớt ngựa của nam nhân lúc nãy đã cưỡi đến. Quả nhiên trên lưng ngựa còn có một người đang hôn mê nằm oặt. Nữ nhân bước đến gần, nhìn xem một lượt rồi mới thở phào, bảo:
- Phong hết kinh mạch của nó, đưa nó đến Phù dung cốc. Mẫu...Việt Nữ sẽ cứu nó.
- Hả? – Nam nhân không thể tin vào tai mình. – Nhưng chẳng phải là...là...
- Hừm. Ngươi không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần ném nó vào trong, còn lại tự khắc trông cậy vào số mệnh của nó.
- Dạ!
Nam nhân đáp lại một tiếng rồi cũng bước trở lại ngựa, trong lòng đầy thắc mắc cũng không thể nói ra. Gã ngước nhìn khuôn mặt non trẻ của người hôn mê nằm vắt vẻo trên ngựa rồi lại ngoái đầu trộm xem thái độ của nữ môn chủ kia. Gã thật sự lấy làm khó hiểu nhưng lại không rõ khó hiểu ở đâu?
"Rốt cuộc đứa nhỏ này cùng môn chủ và Việt Nữ cư sĩ có ân oán nợ duyên gì? Môn chủ trước thì sai mình đi thủ tiêu nó, sau lại bảo mình phải theo sát động tĩnh, tùy cơ ứng biến. Bây giờ môn chủ muốn cứu nó, lại còn nhờ đến Việt Nữ cư sĩ, người vừa thần bí vừa khó hiểu, cả đời chưa từng ra khỏi Phù Dung cốc, không chịu tiếp xúc với bất cứ ai. Người như vậy sẽ cứu đứa nhỏ này sao?"
---------------
Trong hoàng cung Chân Qua quốc, quốc vương Chân Triết nhận được một mật hàm, ngài xem xong liền kinh hoảng đến độ thổ huyết rồi ngất đi. Một lúc sau ngài hồi tỉnh liền sai lão thái giám cận thân đến Tĩnh Thái cung truyền chỉ. Nhị vương tử nhận tin lập tức hối hả chạy đến. Nhìn vua cha suy nhược nằm oặt trên long sàng, nhị vương tử Chân Lộc xót xa vội quì sụp xuống bên ngài. Nhị vương tử một thân tử bào, kim khôi đai ngọc trang nghiêm chỉn chu mới thực sự chân chính là vương tử Chân Lộc. Chân Lộc và Chân Ny là đồng thai long phụng nhưng Chân Ny hoạt bát linh lợi bao nhiêu thì Chân Lộc lại lập dị, cổ quái bấy nhiêu. Từ bé hắn đã không thích giao tiếp, không ham học hỏi cũng không thiết quan tâm bất cứ chuyện gì trên đời. Mười hai tuổi, thay vì như các vị vương tử khác ra sức thể hiện khả năng với vua cha, Chân Lộc hắn lại lấy lí do sức khỏe yếu ớt, tự mình xin được làm một nhàn vương, cả đời an định trong cung Tịnh Thái. Quốc vương Chân Triết đối với hắn vô cùng thất vọng, sớm đã không thiết hỏi han. Ngược lại là Chân Ny vì muốn cứu vãn hình tượng của vương huynh trong mắt vua cha và các đại thần nên thỉnh thoảng lại cải trang thành Chân Lộc xuất hiện trong các buổi thượng triều. Diện mạo của Chân Ny và Chân Lộc tương đồng nên khi nàng cải trang, hầu như không ai nhận ra cả. Lần này có thể khiến vua cha phải truyền gọi đến hắn hẳn phải là tình hình rất khẩn cấp.
Quốc vương gọi Chân Lộc đến bên giường, run run cầm tay hắn đặt vào một khối hổ phù, giọng khẩn thiết truyền ý bảo hắn dẫn người đi cứu người. Chân Lộc có nghe qua việc Chân Ny lấy thân phận của hắn đi sứ Nam Thiên nhưng không hề biết rằng vương huynh thái tử ấy nhưng cũng bí mật hòa trong đoàn sứ. Vì quốc vương long thể suy nhược, mấy năm nay đều là thái tử giám quốc, cương vị quan trọng không phải việc rất hệ trọng sẽ không tự mình rời đi. Bây giờ thái tử ở xa lâm nguy, quốc vương trong cung bệnh nặng, tam vương bắt đầu nao núng khích động quần thần làm loạn trong triều mà Chân Lộc hắn cũng không có khả năng thay vua cha và vương huynh ứng phó. Tình huống như thế, Chân Lộc thật sự lo lắng. Cũng may dưới trướng vua cha còn có một hổ tướng trung thành. Hắn vội mời đến Thạch Thành Hiên đại tướng quân. Hai người bên trong âm thầm bàn bạc kế sách bảo vệ và ổn định tình hình nội cung sau đó bí mật xuất cung, mang theo hổ phù đến doanh trại điểm quân, lấy danh nghĩa đi tế trời cầu phúc cho quốc vương để đến biên giới đón thái tử và Chân Ny.
Trong khi đó, tại Thái Minh điện, hoàng cung Nam Thiên quốc, vua Thuận Thái cùng Hồ thái sư và Tô thừa tướng đang quay quần bên long án, vẻ mặt hết sức căng thẳng, ánh mắt tập trung vào chiếc đĩa bánh nướng trên bàn của vua. Trên bàn, đĩa bánh đầy những khối bánh nho nhỏ xếp chồng lên nhau nhưng các ngài phải làm sao rút ra chiếc bánh ở giữa mà không làm đổ xuống. Cả ba người đã rất cẩn thận nhưng rốt cuộc vẫn không rút được. Vua Thuận Thái thở dài, có vẻ rất chán nản. Hồ thái sư và Tô thừa tướng nhìn nhau đầy khó hiểu. Mấy ngày qua, không hiểu vì sao hoàng thượng cứ miệt mài bận rộn với cái trò vô bổ này. Rốt cuộc hoàng thượng nghĩ điều gì? Rốt cuộc là những khối bánh này có huyền cơ gì hay sao?
Hai vị trọng thần mưu lược thế nhưng cứ liên tục mấy lần đều thất bại, vua Thuận Thái cũng đành thở dài đang định mở miệng thì đúng lúc lão thái giám Trần An hốt hoảng chạy vào cấp báo:
- Bẩm hoàng thượng, chuyện lớn rồi! Đoàn hộ tống sứ giả Chân Qua đến Nam Bình trấn thì gặp phục kích. Toàn quân hỗn loạn, Lưu chưởng sứ liều mình xả thân nên mới cứu được vương tử Chân Lộc và công chúa Vĩnh Ninh. Nhưng mà Lưu chưởng sứ...
Tô thừa tướng và Hồ thái sư cùng lúc kinh hãi nhìn lên. Tô thừa tướng đứng phắt dậy lay Trần An:
- Ngươi nói Anh nhi...Lưu Kì Anh hắn thế nào?
- Hắn làm sao? Ngươi nói mau! – Thuận Thái đế cũng bàng hoàng thốt lên.
- Dạ bẩm, Đặng đô thống truyền về tin khẩn, trong lúc hỗn loạn, Lưu chưởng sứ bị thích khách bắt đi, hiện sống chết chưa rõ.
Hồ thái sư lúc này cũng đứng phắt dậy, quắt mắt uy nghiêm nhìn Trần An:
- Điệp khẩn của Đặng Thắng đâu? Thích khách là kẻ nào? Đã có manh mối gì chưa?
Trần An cung kính hai tay dâng lên phong điệp thư của Đặng Thắng. Vua Thuận Thái xem xong liền tức giận lật đổ long án rồi cao giọng phán truyền:
- Lập tức truyền chỉ của trẫm lệnh cho An Định vương dẫn theo một vạn binh đến Nam Bình trấn truy cùng diệt tận đám thích khách đó, bắt cho bằng được kẻ chủ mưu về đây!
Tô thừa tướng và Hồ thái sư đang lúc bấn loạn cũng bất ngờ trước quyết định của quân vương. Thật sự thích khách tấn công đoàn hộ tống sứ giả, gây ảnh hưởng đên bang giao quốc gia là chuyển hệ trọng, nhưng hoàng thượng lại phái An Định vương dẫn quân đi truy bắt thích khách càng là khó hiểu hơn. Phải nói là thích khách chứ không phải thổ phỉ, cũng không phải loạn dân. Mà An Định vương là quyền thái úy, đảm trách an trị cho kinh thành, cương vị quan trọng. Bây giờ đoàn hộ tống đã đến rất gần biên giới Chân Qua quốc, chỉ còn cách vài trăm dặm thôi. Để tiễn được vương tử Chân Qua về nước mới là cần nhất, việc truy lùng thích khách cứ giao cho một khâm sai khác đến cũng được. Đằng này hoàng thượng lại phái cả An Định vương ra quân, thật sự có chút khó hiểu.
Nhưng vua Thuận Thái cũng không quan tâm việc hai trọng thần lo nghĩ. Ngài truyền xong ý lệnh cũng lập tức đuổi người. Khi chỉ còn lại một mình, ngài nhìn qua long án bị ngã đổ trên đất, nhìn xem những chiếc bánh ngã bẹp trên đất rồi nhíu mày:
- Quả nhiên là có tai mắt chỗ trẫm! Trẫm lại chậm nước cờ rồi!
-------------
Minh Anh đã mơ một giấc mơ kì lạ. Nàng thấy mình vẫn đang còn ở hiện đại, trong một ngày cuối tuần nắng đẹp được ba tặng cho chiếc du thuyền chúc mừng nàng được tốt nghiệp đại học. Sau đó nàng cùng bạn bè tổ chức một buổi tiệc trên du thuyền. Chiếc thuyền đang bon bon thảnh thơi hướng ra biển thì bất ngờ va trúng đá ngầm và lật úp. Minh Anh nàng bị sóng biển vùi lấp, dập dìu ngụp lặn hồi lâu mới ngoi được lên mặt biển để hít thở và nhìn xung quanh. Tất cả quanh nàng chỉ còn lại bầu trời và mặt biển. Mênh mông đều là nước. Minh Anh hoảng hốt vừa cố bơi lên vừa căng thẳng nhìn xung quanh để định hướng tìm bờ cứu sinh thì đúng lúc phát hiện xa xa có bóng thuyền đang tiến đến. Nàng mừng đến muốn khóc liền vét hết sức bình sinh liều mạng bơi đến chỗ con thuyền. Con thuyền kia so với du thuyền của nàng cũng không lớn hơn là bao, ấy nhưng lại vững trân trên mặt biển thênh thang, không hề bị đánh động ảnh hưởng. Minh Anh cảm thấy có một chút gì đó khó hiểu, nhưng mà đã đến chỗ ngàn cân treo sợi tóc, một chút hi vọng cũng không thể bỏ qua. Thế là nàng liều mạng bơi qua cho đến khi tiếp cận được con thuyền thì...
"Con thuyền này sao giống thuyền ở cổ đại vậy? Hay là..."
"Không. Không. Không! Không xui như vậy đâu! Mình không có về cổ đại. Mình chỉ nằm mơ thôi!"
Minh Anh trấn an mình rồi ôm chút hi vọng mong manh ngước mặt nhìn lên thuyền, ánh mắt cầu mong.
Ở trên thuyền, một thiếu nữ áo trắng thướt tha đứng bên mạn thuyền ngắm trời ngắm biển. Minh Anh nhìn thấy mừng rỡ vội bơi đến gần rồi giơ vẫy tay, hô to:
- Cô nương, cứu mạng đi! Làm ơn, cứu tôi với!
Từ trên thuyền, nữ nhân kia bước ra một chút rồi nhìn xuống Minh Anh. Nữ nhân ấy có khuôn mặt dịu dàng hòa nhã làm sao! Vừa thấy Minh Anh chới với giữa dòng khơi, nữ nhân kia liền trợn to mắt thất kinh, sau đó hô to lên gọi người đến. Minh Anh còn chưa kịp thở phào thì bất ngờ từ phía sau nữ nhân áo trắng kia bước ra một thiếu niên mặc gấm bào màu lục, dáng điệu ra vẻ phong lưu nho nhã. Minh Anh còn chưa kịp nhận ra chiếc áo thân quen kia thì hốt nhiên một giọng nói kinh thiên địa khấp quỉ thần với nàng đã lên tiếng:
- A! Là tiện nhân! Còn muốn bổn cung cứu người? Cứu hắn sao? Người đâu, xạ tiễn!
Ngay lập tức liền có một loạt tên phóng thẳng xuống chỗ nàng.
- Oái! Đừng mà!
"Sao có thể xui xẻo đến như vậy?" – Minh Anh gào thét trong lòng rồi hoảng hốt lặn vội xuống nước. Đám người trên thuyền vẫn liên tục phóng tên đuổi theo. Minh Anh chỉ có thể liều mạng tháo chạy. Không thể tin nổi, người mặc gấm bào ở trên thuyền chính là công chúa Vĩnh Ninh. Mà công chúa Vĩnh Ninh ngay cả trong mơ cũng vô lý đến mức nhìn thấy nàng là muốn lấy mạng ngay, một chút cũng không có lòng thương xót. Minh Anh dùng tất cả sức bình sinh để bơi thoát đi, trong lòng cảm thấy từ tinh thần đến tâm hồn đều bị tổn thương nghiêm trọng. Nàng vừa khóc vừa nấc, đau lòng tột khủng khi nghĩ đến người đang mặc sức la hét kêu gọi truy sát nàng kia lại chính là vị nữ thần mà bản thân nàng bao nhiêu năm sùng bái. Rốt cuộc nàng cũng không hiểu bản thân đã gây ra tội tình gì khiến công chúa lại đối với nàng tuyệt tình nhẫn tâm đến vậy? Càng nghĩ càng không hiểu. Càng không hiểu lại càng thương tâm. Cho đến một lúc sau bất chợt nàng cảm thấy chới với hụt chân. Bản thân là một cô chiêu, từ bé đã được gia đình hun đúc thành tinh anh cho nên mười tám ban kĩ năng, cùng bảy môn nghệ thuật nàng đều tinh thông cả. Bơi lội cũng trò nhỏ mà nàng đã thuần thục từ lúc lên năm, vậy mà lúc này đây...
"Oái! Không phải đen vậy chứ?" Đang ở giữa biển khơi, phía sau có thuyền truy sát theo gắt gao, bản thân lại còn bị chuột rút!
Ừng ực! Ừng ực... - Từng hồi nước mặn chát tràn vào cổ họng. Minh Anh cố liều mạng ngoi lên khỏi mặt nước mà vùng vẫy.
" Lạy trời! Đây chỉ là một giấc mơ thôi!"
"Giấc mơ tại sao mình lại sợ đến như vậy? Giấc mơ mà nước biển cũng mặn ư? Giấc mơ mà công chúa Vĩnh Ninh vẫn oán ghét mình là lẽ nào? Lí lẽ nào?"
Ừng ực! Ừng ực! - Nước vẫn không ngừng tràn ào ạt vào miệng mũi Minh Anh. Nàng vừa sặc vừa ngạt liên tục vùng vẫy giãy giụa không để bản thân bị chìm thế nhưng...
Ực...ục...ục...
Lúc này thì...
Minh Anh cảm thấy toàn thân vô lực và cảm thấy được nước vẫn không ngừng thấu xuyên qua cơ thể nàng, thấu xuyên qua từng tế bào và nàng chìm dần, chìm dần trong bất lực.
Trước khi nhắm mắt, nàng vẫn cố nhìn lên dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt để nhìn thấy đáy thuyền của Vĩnh Ninh mà oán thầm một câu "Công chúa, nàng nhẫn tâm lắm!"
Thế nhưng, công chúa sẽ không thể nào nghe được và hiển nhiên nàng ấy cũng sẽ không cần thiết phải nghe. Nghĩ vậy, Minh Anh tuyệt vọng, thở dài, buông rơi giọt nước mắt sau cùng rồi nhắm mắt. Tiếp đó thì...nàng bật dậy, thét lớn một tiếng rồi bừng tỉnh trong sự hốt hoảng khôn cùng. Thật không thể tưởng tượng, trước mắt nàng lại là một khung cảnh xa lạ. Là một hang động, một hang động hoàn toàn không có gì đặc biệt. Nàng chống tay ngồi dậy mới phát hiện ra chỗ nàng đang nằm hóa ra là một vũng bùn. A! Trong hang động lại có một vũng bùn? Trong khi đó hang động này khô ráo sạch sẽ, không có dấu hiệu nào cho thấy bị mưa đọng hay nước tràn ở đây. Như vậy là bùn này từ đâu ra nhỉ? Ối nhưng mà bùn từ đâu ra cũng không quan trọng, quan trọng là nàng...tại sao nàng lại ở đây?
Minh Anh gượng ngồi dậy, mới đầu nàng cảm thấy rất khó hiểu và hoang mang. Thân thể nàng vẫn còn mặc trung y, cả người được tẩm trong bùn, nước bùn màu vàng nâu, còn xộc nồng lên mùi thảo dược rất lạ, khá giống phương pháp dưỡng sinh bằng bùn khoáng thảo dược ở các spa lúc ở hiện đại nàng đã trải nghiệm qua. Nếu như thế, khả năng có người đã cứu nàng và đưa đến đây chữa trị. Nhưng người đó là ai? Tại sao nàng đã tỉnh lại khá lâu nhưng trong hang động này vẫn không có một dấu hiệu nào là có người ở? Thế là thế nào?
Nàng cố hết sức đứng dậy và đi tìm xung quanh. Nhưng vẫn không, không có một dấu tích của người nào khác cả. Rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được mình đang ở trong hoàn cảnh nào, Minh Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cẩn trọng tập trung tinh thần để tìm đường thoát. Hang động này trống rỗng nhưng rất rộng và sâu thăm thẳm, đến mức Minh Anh không dám định hướng bừa, sợ sẽ càng đi vào sâu, càng xa lối thoát. Nàng dựa theo ánh sáng mặt trời tìm lần ra cửa cho đến khi phát hiện một thông đạo dẫn đến khung cảnh thật khó tin vào mắt mình. Một khoảng sân rộng với rất nhiều những pho tượng điêu khắc, giống như một khu triển lãm nghệ thuật hoành tráng. Tất cả các pho tượng đều chỉ điêu khắc dung mạo của cùng một người, một giai nhân tuyệt sắc với nét đẹp kiêu kì và thần thái vô cùng lãnh đạm.
Minh Anh nhìn đến ngây ngốc với khung cảnh thần tình trước mắt. Nàng vốn là một kẻ si mỹ, với những tác phẩm xuất thần đến như vậy, thật sự khó kiềm nổi thán phục. Có đến mấy mươi pho tượng mỹ nhân với đủ các tư thế thần thái riêng biệt nhưng dựa theo đường nét gọt dũa dường như chỉ có một nghệ nhân? Ở đây chỉ có nhiều tượng đến như thế, từng bức từng bức đều tỉ mỉ tinh tế đến thần kì, chứng tỏ người điêu khắc đối với mỹ nhân kia vô cùng si mê kính ngưỡng. Hẵn đó phải là một nghệ nhân tài hoa xuất chúng và còn là một kẻ sĩ tình si khó tìm.
Nàng vừa ngắm vừa trầm trồ, trong miệng cũng không nhịn được thầm chậc lưỡi. "Nhiều tuyệt tác siêu phẩm thần tình tượng đến như thế này, phải mất bao nhiêu thời gian mới khắc được? Vị kì nhân này đúng là vô cùng tài ba và kiên nhẫn đến đáng kính phục!" Nàng vừa nghĩ, vừa thong thả tỉ mỉ thưởng thức từng bộ tác phẩm. Nào là bức mỹ nhân ngắm hoa, rồi bức mỹ nhân đánh đàn, mỹ nhân vẽ tranh, mỹ nhân dạ vũ dưới trăng... Minh Anh vừa ngắm vừa cảm nhận, từng đường nét thần thái của các tượng mỹ nhân ấy khiến nàng cảm thấy suy nghĩ. Rõ ràng vừa nhìn là một dung mạo tuyệt thế sinh động nhưng khi nàng nhắm mắt muốn cảm nhận thì...trong đầu trống rỗng, không cảm nhận được một chút xíu nào! Thật là kì lạ! Minh Anh nàng tự phụ bản thân cũng có một tâm hồn thi sĩ, kinh nghiệm thưởng thức nghệ thuật cũng thuộc dạng có tầm, lí nào trước một bức tượng tinh mỹ như thế lại không nảy ra tí cảm nhận nào? Nàng bất mãn bản thân, cố gắng tập trung một chút, cảm nhận cho thật rõ. Vẫn không được. Nàng cảm thấy hết sức khó hiểu, liền bước lên mấy bước, nhìn lại một lượt các bức tượng sau đó tùy tiện đưa tay chạm vào một bức thì bất ngờ nghe ầm một tiếng. Nàng còn chưa kịp hốt hoảng thì thấy mặt đất ở dưới chân nứt ra, cả toàn thân nàng lọt thỏm xuống sâu rồi cứ trôi tuột đi rơi vào một khoảng tối om. Nàng còn chưa dám hình dung tình cảnh của mình thì đã thấy bản thân như bị hất tung lên tiếp đó thì rơi ùm một cái xuống nước. Minh Anh sợ đến kinh hoàng, nàng lập tức dùng hết sức bình sinh bật dậy trồi lên hít thở và định dạng xung quanh.
- What's the fuck? – Nàng bật miệng một câu tiếng Anh theo bản năng rồi kinh ngẩn ngỡ ngàng nhìn hoàn cảnh xung quanh.
"Rốt cuộc thì mình đang ở thế giới nào đây? Cái hang động vừa rồi với các bức tượng kì lạ kia là thật hay lại là ảo giác đây?"
Nàng thật sự hoang mang đến khủng khiếp. Nàng cũng biết chuyện quái quỉ gì đang xảy ra? Mọi chuyện cứ diễn ra một cách bất thần rồi chuyển cảnh liên tục khiến nàng cũng không thể xác định được rốt cuộc chuyện nàng xuyên không là thật hay là ảo và những cảnh vừa rồi nàng thấy được là thực hay chỉ là giấc mơ?
- Aaaaaaaa! –
"Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra với tôi thế này?" Minh Anh hét to một tiếng. Nhìn lại xung quanh, tất cả đều mênh mông một mảnh rừng xanh mây trắng. Chỗ nàng đang đứng là một dòng suối trong xanh thanh mát. Ẩn khuất cách đó là một dãy núi lượn lờ trong sương mờ. Đến cùng cũng không biết làm sao để xác định thời đại mà nàng đang đặt chân. Thế đấy, cảm giác một mình trơ trọi đã rất khủng khiếp, còn là một mình trơ trọi còn xuyên không lạc thế càng khủng khiếp nhiều hơn. Nhưng sợ hãi cũng không có ích gì trong hoàn cảnh này cả. Minh Anh cố hết sức định tâm, phải bình tĩnh mới có thể nghĩ cách thoát ra để tìm đường sống.
Nàng bước lên bờ, hong nắng để làm khô y phục sau đó bắt đầu nghiên cứu tìm đường ra. Chỗ nàng đứng là suối, theo dòng suối sẽ dẫn đến sông. Có sông thì sẽ có sự sống của con người, cứ đi như vậy có lẽ sẽ tìm được lối thoát. Nghĩ vậy, nàng bắt đầu lên đường.