Phò Mã Gặp Nạn FULL


Trong Thái Minh điện, vua Thuận Thái, thái tử Triệu Thành và thái sư Hồ Hiển đang thân mật tiếp riêng vương tử Chân Lộc và thân tín của gã ta, Điền Trí.

Chân Lộc tận tay kí kết hiệp ước, dâng lên năm trăm dặm đất Chân Qua cho Nam Thiên quốc.

Vua Thuận Thái xem xong hiệp ước, vua mỉm cười hòa nhã nhìn Chân Lộc ôn tồn nói:
- Trẫm thật hâm mộ Chân Qua quốc vương, mừng cho ngài có được người con hiếu thảo như Chân Lộc vương tử.

Đây, dùng trà thay rượu, trẫm mời vương tử một chén.

Nhân cũng còn sớm, chúng ta hàn huyên một chút về vị mà quốc vương thâm tâm hằng mong nhớ, đến nỗi nhọc cho vương tử không ngại gian khó, ngàn dặm đi tìm...!
Trước thái độ nhiệt tình của vua Thuận Thái, Chân Lộc cũng bước qua ngồi cùng vua đối ẩm.

Thái tử Triệu Thành, Hồ thái sư và Điền Trí vẫn ở đó cùng lắng nghe hai người trò chuyện.

Hóa ra lí do thật sự mà Chân Lộc đến Nam Thiên quốc thách đấu và cam nguyện đưa năm trăm dặm đất đai làm lễ cược không phải do gã ngông cuồng ngu xuẫn.

Vua Thuận Thái cũng không hề hồ đồ khi đồng ý việc dùng âm luật tạp kĩ để đánh cược.

Phía sau màn đánh cược đó là một giao kết khác giữa vua và Chân Lộc.

Bởi vì Chân Lộc phụng mệnh của phụ vương, quốc vương Chân Triết đến Nam Thiên quốc để tìm về một người mà lão quốc vương đã thất lạc từ rất lâu.

Nhưng quốc vương là người Chân Qua, muốn tìm một người Nam Thiên trên đất Nam Thiên nào có dễ dàng? Huống hồ chi hai người đã thất lạc quá lâu, ngay cả tên họ thật của vị đó quốc vương cũng không biết rõ.

Bản thân quốc vương đối với người kia tình cảm sâu nặng, áy náy tẫn thâm lại không tiện rời khỏi vương vị để đến Nam Thiên tìm kiếm, đành phải giao cho nhi tử là Chân Lộc thay ngài bôn ba một phen.

Dựa vào kí ức của quốc vương, vị kia là một người rất giỏi văn chương kinh sử, lại hay cầm kì xướng họa, còn biết một ít về tạp kĩ dân gian, nhất là rất thích các kĩ nghệ văn hóa của vùng đất Tây Nam Bách Việt.

Thời gian đó, quốc vương Chân Triết hãy còn trẻ, trong cuộc tranh giành ngôi vị quốc vương đã bị huynh đệ của mình hãm hại, suýt nữa đã mất mạng.

Vô tình ngài lạc đến biên giới Nam Thiên, gặp được vị kia.

Đó là cô nương thông minh tinh tế, vừa bản lĩnh vừa tốt bụng, đã vô tình cứu được Chân Triết khỏi vòng vây của sát thủ ám toán.

Hai người bình thủy tương phùng lại vô cùng hợp ý nhau, đã âm thầm tự đính chung thân, mặn nồng ân ái.

Cô nương ấy tự xưng nàng là Việt Nữ.

Nàng ấy nói nàng xuất thân trong một gia đình bình dị, mẫu thân nàng là người Bách Việt, gả cho phụ thân là một thương buôn nhỏ ở Nam Thiên.

Tuy nhiên, dựa vào phong thái, khí chất và kiến thức tinh thông của Việt Nữ, quốc vương cũng đoán ra nàng xuất thân hẳn phải là thiên kim của thế gia, hoặc giả cũng là nữ nhi nhà quan.

Có khi nàng là quí nữ của vương thân, quí tộc của Nam Thiên không biết chừng.

Chính vì như vậy, muốn tìm được nàng đã không đơn giản, muốn đưa người về Chân Qua quốc tất nhiên phải có sự cho phép của Nam Thiên quốc chủ ở đây.

Vì thế, quốc vương không ngại dùng đất đai làm đại lễ, lệnh cho Chân Lộc tự mình đi sứ đến Nam Thiên quốc thỉnh cầu vua Thuận Thái giúp ngài tìm lại Việt Nữ và cả hậu nhân của nàng ấy về với quốc vương.

Vua Thuận Thái cùng Chân Lộc uống hết tuần trà, nói cũng rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến tấm lòng chung thủy của vua Chân Qua với nàng Việt Nữ kia, vua Thuận Thái cũng cảm thấy vừa thương vừa cảm động, ngài nói:
- Tấm lòng của quốc vương thật sự đáng trân trọng.

Nhưng trong biển người mênh mông như thế, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi như vậy thật sự khó tìm ra lắm.


Kể cả môn sinh của trẫm, gia thế của họ trẫm đều đã giúp vương tử xem qua.

Nếu mẫu thân của một trong số họ là Việt Nữ thì nhất định đã có phát hiện.

Đằng này...Ài!
Chân Lộc cũng không tỏ thái độ gì, bình thản lật lật xấp danh sách nhân thân của các môn sinh được vua Thuận Thái cho người chọn lọc dâng lên.

Xong, gã mới nói:
- Trong số tân khoa của hoàng thượng, Chân Lộc cảm thấy Hứa tài tử là người có khả năng nhất.

Không biết hoàng thượng có thể nào cho phép Chân Lộc xem qua nhân thân và chân dung mẫu thân của Hứa tài tử hay không?
Vua Thuận Thái nghe xong liền nhìn sang Hồ thái sư như dò ý.

Hồ thái sư đối mắt với vua giây lát, liền cũng bước lên một bước, thản nhiên nhìn thẳng Chân Lộc, vừa lấy ra trong bản danh sách một chân dung, vừa nói:
- Thật ngại quá, vương tử, xem ra lại để ngài thất vọng rồi! Hứa Du Nhiên thật ra là cháu ngoại, con của nữ nhi thứ hai của bổn quan.

Phụ thân y là Hứa Tấn Hoan, một ngự sử đại phu.

Mẫu thân y Hồ Vận Trân, sinh ra và lớn lên tại kinh thành này, mười sáu tuổi gả cho họ Hứa, chưa từng một bước rời kinh, chắc chắn không thể là vị Việt Nữ cô nương mà quốc vương Chân Qua muốn tìm kiếm.

Chân Lộc nghe xong, cũng nhìn được dung mạo mẫu thân của Hứa Du Nhiên mà Hồ thái sư đưa ra.

Gã có một chút ảo não.

Thật sự ban đầu lúc nhìn Hứa Du Nhiên, gã có cảm giác người này rất giống với vị nữ nhân gọi là Việt Nữ mà phụ vương gã đã tả.

Nhưng khi xem đích chân dung của mẫu thân Hứa Du Nhiên thì hóa ra chỉ là cảm giác mơ hồ tương đồng mà thôi.

Tuy nhiên, Chân Lộc vẫn không nhịn được, hỏi thêm:
- Thái sư nói mẫu thân của Hứa tài tử là nhị tiểu thư của ngài, như vậy, bản vương tử mạo muội xin hỏi không biết Hồ thái sư có bao nhiêu nữ nhi? Liệu rằng còn vị công tử nào...!
Hồ thái sư nghe hỏi, có chút bất mãn nhưng vua Thuận Thái đã trước ngài đáp thay với Chân Lộc:
- Ấy! Thái sư của trẫm có ba nữ nhi.

Đại tiểu thư Hồ Vận Bảo chính là đương kim hoàng hậu của trẫm, nhi tử của nàng cũng chỉ có mỗi Thành thái tử trước mặt vương tử.

Còn tam tiểu thư...!- Vua lại nhìn sang thái sư, chờ ngài nối tiếp ý.

Thái sư đáp:
- Tam nữ nhi của bổn quan, Hồ Vận Việt phận mỏng mệnh bạc, tuổi nhỏ đã mất sớm, chưa từng gả đi nên hẳn nhiên không có lưu lại nhi tử.

– giọng thái sư lành lạnh toát ra, thái độ có chút bất mãn khi nhắc về tam tiểu thư của ngài ấy.

Chân Lộc có chút hiếu kì với cái tên Hồ Vận Việt.

Tuy rằng khả năng nàng ấy là Việt Nữ rất thấp nhưng không hiểu sao gã vẫn có cảm giác với cái tên ấy, liền nói ngay:
- Không biết thái sư có thể cho bản vương tử xem qua dung mạo của tam tiểu thư được hay không? Dù sao thì...!
- Không có.

Nữ nhi ấy qua đời lúc nhỏ.

Bổn quan không kịp nghĩ đến cho nên không lưu lại chân dung.

– Thái sư nói nhanh rồi lập tức lui về sau, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng với Chân Lộc.


Chân Lộc có chút mơ hồ trước sự bất thường của lão, còn đang ngơ ngác thì Điền Trí đã nhanh chóng kéo tay áo ra hiệu cho gã dừng lại.

Thái sư có thái độ như vậy, nếu tiếp tục hỏi chỉ khiến mọi người không được vui vẻ mà thôi.

Nếu đã có đầu mối thì không nhất thiết phải trực tiếp gặng hỏi thêm ở chỗ thái sư.

Thế là Chân Lộc và Điền Trí đứng dậy bái tạ vua Thuận Thái xin trở về dịch quán.

Vua Thuận Thái cũng đích thân tiễn bước.

Dù sao, ngài đã nhận không của người ta năm trăm dặm đất để giúp tìm người.

Nay lễ đã tới tay mà vị nữ nhân quốc vương Chân Qua quốc cần tìm kiếm thì cứ như nước bốc hơi, một chút tin tức cũng không có thì thật hổ thẹn không làm tròn giao kết.

Nghĩ nghĩ, vua Thuận Thái mới hướng Chân Lộc ra lời hứa sẽ tiếp tục cho các bộ không ngừng tra xét, trước ngày sứ đoàn Chân Qua về nước nhất định sẽ giúp Chân Lộc tìm được tung tích của Việt Nữ.

- -----------------
Về đến dịch quán, ở trong phòng cùng với Điền Trí, Chân Lộc lập tức cởi ra bộ râu giả cùng búi tóc, hiện nguyên dạng là một tiểu cô nương linh động tinh ranh, chạy đến níu tay Điền Trí hỏi:
- Vương huynh, muội thật không hiểu.

Phụ vương bệnh nặng đã lâu, thần trí không ổn thì đã thôi đi.

Ngay cả thái tử huynh cũng hồ đồ như vậy? Vị Việt Nữ cô nương có điều gì khiến phụ vương không tiếc hủy thanh danh, bỏ cả năm trăm dặm đất đai để đổi lấy mà còn không đặng? Nếu như đó là một trang quốc sắc thiên hương tựa Tây Thi hay Điêu Thuyền cũng nên.

Đằng này, ngay cả dung mạo của nàng ta phụ vương cũng hình dung không rõ.

Chỉ vì một giấc mơ mù mờ của phụ vương mà chúng ta phải đến đây làm kẻ ngốc dâng đất cho người ta đổi lại còn bị người chê cười.

Muội cảm thấy như vậy thật không đáng! Kể cả nếu nàng ta có là nữ nhi của Hồ thái sư đi nữa, huynh nhìn xem, hoàng hậu của Nam Thiên nhan sắc cũng tầm thường thôi, mẫu thân của Hứa Du Nhiên càng không có gì đáng nói.

Còn nếu bảo là nữ nhi thứ ba của lão càng mơ hồ hơn nữa.

Ài! Muội thật không cam phục! Vì một cái tên mơ hồ như thế để cho Nam Thiên quốc nhận lợi lộc, thật là không đáng!
Điền Trí nhìn bộ dạng tức giận của hoàng muội, chỉ thở dài một tiếng, xả bỏ xuống chiếc mũ của một cận vệ liền trổ ra khí thế của một vương tử chính thống, nhỏ nhẹ nói:
- Chân Ny, chuyện này về sau cứ để cho huynh lo liệu.

Hai người họ thật ra không ai là vương tử Chân Lộc cả.

Điền Trí thật ra chính là thái tử của Chân Qua quốc Chân Trí.

Còn Chân Ny là tỉ đệ song sinh với Chân Lộc, công chúa duy nhất của Chân Qua.

Bởi vì quốc vương hiện đang lâm bệnh, Chân Trí thân là thái tử, tự mình đi sứ là một việc vô cùng mạo hiểm và không nên.

Nhưng bởi vì tình huống cần thiết, hắn là theo lệnh quốc vương đi thực hiện tâm nguyện của của ngài.

Đáng ra, quốc vương Chân Triết còn nhị vương tử Chân Lộc, nhưng Chân Lộc sinh ra đã yếu ớt, không tiện đi xa.

Không còn cách nào, Chân Trí đành nhờ hoàng muội Chân Ny giả mạo thành Chân Lộc, lấy thân phận nhị vương tử đến Nam Thiên quốc, trong khi Chân Trí thái tử hắn lại cải trang thành hộ vệ vừa tiện thăm dò ở Nam Thiên, lại an toàn trên đường.

Thực hiện tâm nguyện của phụ vương là một việc riêng tư, Chân Trí cũng không muốn để Chân Ny biết quá nhiều cho nên chỉ nói sơ qua quốc vương muốn tìm một vị cố nhân đã từng có ơn cứu mạng với ngài.


Chân Ny cũng chỉ là một tiểu cô nương mười năm nhưng bởi vì đóng vai Chân Lộc, không muốn bị người khác nhìn ra khuôn mặt quá nõn nà nên cố ý gắn thêm hàm râu.

Suốt lộ trình cùng thái tử vương huynh, mọi chuyện nàng đều tùy theo vương huynh từng bước mà làm, không dò sâu, không hỏi trước.

Nhưng sau khi ở đại điện vì cái trò càn rỡ của tên Lưu Kì Anh mà vương huynh muốn nàng nhận thua, nàng có cảm giác tức tối và không phục.

Sau nữa, lúc ở Thái Minh điện, vương huynh mới nói cho nàng biết để năm trăm đất thua cho Nam Thiên quốc là điều khoản mà phụ vương và vương huynh thuận hiệp để nhờ cậy Nam Thiên hoàng đế giúp đỡ tìm người.

Lúc này, chỉ có nàng với thái tử vương huynh, nàng không nhịn được liền muốn hỏi cho ra:
- Nhưng mà muội không cam tâm! Phụ vương sao có thể hồ đồ như vậy...!
- Ny nhi! Phụ vương làm gì tự khắc có lý của người.

Huynh chẳng phải đã nói với muội rồi sao? Nếu muội vẫn cương quyết càn rỡ tự mình làm loạn vậy thì bổn thái tử sẽ cho người đưa muội hồi quốc trước.

- Huynh...Thật đáng ghét! Bổn công chúa không quan tâm các người nữa! – Nói xong, cũng lập tức hậm hực bỏ đi.

Chân Trí nhìn bóng dáng hoàng muội rời đi.

Hắn một mình ngồi đó vừa rót chén trà nhâm nhi vừa âm thầm hồi tưởng tình cảnh ngày hôm ấy, những lời phụ vương đã tâm huyết cẩn trọng căn dặn hắn trước lúc lên đường: "Trí nhi, phụ vương cả đời này nợ nàng ấy.

Bản thân có thể là một hoàng đế tốt nhưng lại là một nam nhân vô tình vô nghĩa.

Nếu như không phải có nàng ấy thì trẫm đã không có ngày hôm nay.

Thế nhưng thân ở ngai vua lại không có khả năng bảo vệ được người mình yêu nhất.

Nếu không, nàng ấy cũng không đau khổ oán hận như thế mà đến báo mộng với trẫm.

Nay thiên hạ đã định, giang sơn này phụ vương để lại hết cho con.

Chỉ có một tâm nguyện, Trí nhi, giúp trẫm tìm lại Việt Nữ và cả hậu nhân của nàng ấy."
Chân Trí lấy ra trong tay áo một bức tranh chân dung Việt Nữ do chính phụ vương hắn tự họa.

Bởi vì quốc vương Chân Triết không phải là một người tinh thông họa kĩ cho nên nét vẽ rất thô, hình dung họa ra rất xấu.

Chân Trí tự mình mài mực, dựa theo những nét tương đồng trong chân dung phụ vương vẽ kết hợp với nét vẽ chân dung nhị tiểu thư của Hồ thái sư mà tự mình họa lại.

Rốt cuộc đã vẽ ra một chân dung thiếu nữ tinh khôi anh tú, nhưng lại thiếu đi thần thái trong đôi mắt.

Hắn dừng lại, nhắm mắt hồi tưởng một chút, sau đó vẽ lại một bức khác, ngũ quan tương tự nhưng thần thái mô phỏng theo bộ dạng một thiếu niên mà hắn đã gặp.

Chân dung vẽ ra lập tức khác biệt.

Đang lúc ấy, một tùy tướng của hắn đến gõ cửa, người này mang vào bức chân dung của tam tiểu thư Hồ Vận Việt cùng một số tư liệu về nàng.

Quả nhiên đúng như Chân Trí dự đoán, Hồ thái sư đã nói dối về chuyện của Hồ Vận Việt nữ nhi của ngài ấy.

Hóa ra Hồ Vận Việt vào mười tám năm trước theo hôn ước phải gả cho một tướng quân họ Lưu, nhưng nàng ấy không thuận theo đã tự mình đào hôn bỏ trốn khỏi kiệu hoa rồi từ đó bặt vô âm tín.

Nếu như tính theo thời điểm, Lưu tướng quân đó đóng ở biên quan.

Hồ Vận Việt trốn khỏi kiệu hoa lúc kiệu đã gần đến biên quan vậy thì khả năng nàng chính là Việt Nữ rất cao.

Hơn nữa, bức chân dung Chân Trí hắn dựa theo nét vẽ thô kệch của phụ vương vẽ lại thế nhưng đồng dạng như một với chân dung tam tiểu thư Hồ Vận Việt mà thủ hạ của hắn tìm về.

"Nếu Hồ Vận Việt là Việt Nữ, như vậy nàng ấy thật ra còn sống hay đã chết? Cả Hồ thái sư cũng có thái độ lạnh nhạt như vậy, lẽ nào từ lúc nàng ấy đào hôn sau đó cùng phụ vương tương ngộ cho đến về sau đều không có liên hệ với thái sư ư? Nói như vậy nàng ấy có thật là đã sinh long duệ cho phụ vương hay không?"
Chân Trí vừa lắng nghe vừa ngẫm nghĩ, đợi thủ hạ nói hết những gì đã biết, hắn liền bảo:
- Tiếp tục điều tra thêm chỗ của Hồ thái sư.

Bổn thái tử muốn biết thật tường tận về nữ nhân tên Hồ Vận Việt ấy.

Ngừng một lúc, hắn lại hỏi:

- Còn người lần trước ta bảo, các ngươi đã tra được gì chưa?
- Bẩm thái tử, đã có.

Lưu Kì Anh người quận Hóa, sinh ra trong gia đình nông dân.

Phụ mẫu chẳng may trong lúc thiên tai đã bị nước cuốn trôi.

Lưu Kì Anh được một người bác họ hàng nuôi dưỡng.

Là một người có chí, tự mình học hỏi rèn luyện thành danh.

Mười sáu tuổi đỗ giải nguyên.

Là tài tử giỏi nhất Hóa Châu, ưu tú nhất vùng Tây Nam quận Hóa.

- Ha! Tài giỏi đến như vậy sao?
Chân Trí bất chợt nhếch môi bật ra như mỉa mai.

Thế nhưng, bất chợt hắn nhớ đến bộ dạng khổ sở áy náy của phụ vương trên giường bệnh, hai tay ngài nắm chặt tay hắn, rưng rưng nói như cầu khẩn.

Hắn nén lòng, nuốt lại một cổ sân ý, quay sang thủ hạ bảo lui.

Đợi khi tất cả đã lui, hắn mới lấy trong người ra kim ấn của thái tử.

Đắn đo, trằn trọc thêm giây lát, hắn mới tự tay đề thêm mấy chữ vào bức tranh do chính tay hắn vẽ, sau đó dùng kim ấn đóng vào một góc rồi giao cho thủ hạ truyền về Chân Qua phục mệnh với phụ vương.

Nhìn bóng thủ hạ đã rời đi, rồi lại nhìn xuống bức chân dung Hồ Vận Việt của thủ hạ dâng lên, Chân Trí thở dài một hơi, thầm thán: "Xin lỗi phụ vương! Thần nhi cũng vì bất đắc dĩ.

Để đảm bảo Chân Qua quốc không lại rơi vào tình cảnh tranh quyền đoạt vị, đành phải nói dối người."
- --------------
Trên đường lớn, Minh Anh cắm cổ chạy thật nhanh đến Tụ Oanh Các tìm Tĩnh vương.

Vừa rồi, nàng đến tận phủ đệ của Tĩnh vương nhưng hộ vệ trước phủ báo lại Tĩnh vương đã đến Tụ Oanh Các từ lúc chiều vẫn chưa trở lại.

Minh Anh phải lập tức quay đầu đi Tụ Oanh Các.

Nàng phải thật nhanh gặp Tĩnh vương trước khi có kết quả khoa bảng Hứa Du Nhiên đỗ trạng nguyên, nếu không, sợ là Tĩnh vương tức giận nàng làm lỡ chuyện sẽ trút hết vào Thu Huyên thì thảm thay!
Minh Anh cắm đầu chạy không kịp thở, trong lúc vô ý lại đâm thẳng vào một chiếc kiệu đi chiều ngược lại.

Chiếc kiệu rơi xuống làm cho người trong kiệu bị va chấn văng ra ngoài.

Rất may, phu kiệu nhanh tay đỡ kịp, vị cô nương ấy trong bộ dạng thất thố ấy kinh chấn ngước nhìn xung quanh.

Phát hiện ra kẻ đụng phải nàng là Minh Anh, nàng mở to mắt chỉ vào Minh Anh muốn quát to nhưng sau đó không biết vì sao, nàng lập tức chui trở vào trong kiệu.

Minh Anh bởi vì bất cẩn suýt gây ra họa, còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì thấy khổ chủ kia vậy nhưng lại tránh nàng.

Nàng cũng không muốn mất thời gian, liền chắp tay nói nhanh:
- Cô nương, xin thứ lỗi, tại hạ vội quá đã vô ý mạo phạm! Nếu như có thương tổn đến nàng, xin đến phủ thừa tướng.

Lưu Kì Anh sẽ đích thân tạ tội!
Nói xong, nàng cũng không đợi người bên trong lên tiếng liền tốc chạy đi.

Nữ nhân trong kiệu liền vạch rèm nhìn theo, vừa che ngực thở phào một hơi:
- Suýt nữa bị hắn nhận ra! – Chân Ny thở ra một hơi.

Cũng may, vừa rồi nàng mặc lại nữ trang, còn cố ý mặc thành y phục nữ nhân Nam Thiên, nếu không có khi đã bị Minh Anh nhận ra nàng chính là kẻ tự xưng vương tử Chân Lộc ở trước quân chủ Nam Thiên quốc thì thật rắc rối.

Nàng vuốt vuốt mái tóc và y phục do vừa rồi bị va chấn mà xốc xếch, xong, lại sực nghĩ đến bộ dạng hấp tấp của tên kia liền không nhịn được tò mò, ngước đầu ra nhìn lại theo hướng Minh Anh vừa chạy, vừa hỏi kiệu phu:
- Ấy! Cái tên kia lúc này không phải nên ở trong cung dự yến nhận sắc phong hay sao? Hoàng cung ở hướng bên này, hắn gấp như vậy là chạy đi đâu?
Kiệu phu cũng là hộ vệ Chân Qua cải trang, liền cúi xuống rỉ nhỏ bảo với Chân Ny:
- Bẩm công chúa, thuộc hạ lập tức theo sau hắn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận