Nhìn theo đoàn người ngựa đã rời đi khá xa, Minh Anh từ trên tầng lầu của một khách điếm mới lững thững đi xuống.
Ài! Suốt mấy tháng nay đảm nhiệm đoàn hộ tống, xung quanh luôn có người vây lấy, này thì "chưởng sứ", này thì "đại nhân".
Bây giờ, gánh nặng rốt cuộc cũng được gỡ bỏ.
Nàng một mình một cõi, tha hồ tự do tự tại.
Nghĩ đến sứ mệnh mà hoàng đế giao phó, nàng phải bật cười: " Đùa sao? Tâm địa hoàng đế ông nào mà không hiểm? Ta cũng không muốn làm bó đuốc cho ngài đâu."
Hoàng đế sai nàng đi tìm kho hoả dược và quặng sắt đã bị thất lạc từ nhiều năm về trước.
Bây giờ, quặng sắt đã tìm được trong địa đạo bên dưới Nạp Vũ cốc.
Vốn không phải bị thất lạc mà là bị Hứa ngự sử và Bạch Trác Phu giấu.
Còn về kho hoả dược, đừng nói là nàng không có manh mối, dù là biết nàng cũng không không dám đi tìm.
Hoả dược không giống như quặng sắt.
Nó là vũ khí nguy hiểm nhất.
Hơn nữa lại là thứ không thể tùy tiện di chuyển nhưng kẻ dã tâm, ai cũng muốn cướp được nó.
Cho nên, người tìm ra nó chính là tìm vào đường chết.
Nàng sao có thể tự mình chuốc hoạ? Lúc này đang là cơ hội ngàn năm có một, nàng còn không tranh thủ bỏ chạy thì nơi nào còn cơ hội nữa? Nghĩ vậy, nàng lập tức thu thập hành lí, nhận tiện mua thêm một ít lương khô rồi thật nhanh tìm đường đi khỏi Nam Bình trấn.
Thiên hạ bao la rộng lớn, rốt cuộc nàng cũng đã có cơ hội trải nghiệm rồi! Nghĩ đến ngày tháng tiếp theo, Minh Anh lập tức lên kế hoạch chi tiết cho hành trình du ngoạn.
- Đầu tiên là mua một con ngựa, sau đó đến thị trấn lân cận thưởng thức đặc sản và tham quan những danh lam nổi tiếng nhất.
Tiếp sau đó, phải đến nơi có sự tích cổ xưa hay ho nhất, tìm hiểu và ghi chép lại để làm tư liệu...
Minh Anh lên lịch trình xong liền khoan khoái chạy đi tìm chỗ bán ngựa.
Qua hết hai con đường lớn, hỏi hết năm người trên đường rốt cuộc nàng mới tìm thấy một trại ngựa.
Trong khi nàng còn đang chọn ngựa, lại không biết ở trên tầng lầu một ngôi nhà gần đó có một người vẫn đang chăm chú theo dõi từng bước di chuyển của nàng.
Lưu phu nhân càng nhìn càng cảm thấy không muốn nhìn.
"Khuôn mặt non trẻ ấy dù cải nam trang nhưng thần thái và ánh mắt cùng với nữ nhân kia..."
- Ài! Thật là có chút đáng tiếc! Nếu như đứa nhỏ này để cho nữ nhân kia tự mình bồi dưỡng thì thành tựu sẽ như thế nào nhỉ?
Hiếm khi Lưu phu nhân để tâm tư nghĩ những chuyện mơ hồ như thế.
Vừa đúng lúc đó đã bị một tiếng của Dương Tứ từ phía sau kinh động:
- Môn chủ, đã an bày ổn thoả.
Thu được hơn mười vạn binh khí hoàn hảo mà phía triều đình cũng không hề hay biết.
Lưu phu nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt nàng thần tình uyển chuyển nhìn thân ảnh Minh Anh đang thử ngồi trên lưng ngựa ở dưới.
Nàng cười cười nói:
- Thật phải khen đứa nhỏ này lợi hại.
Chúng ta ở đây mười mấy năm, tra cũng tra khắp vậy mà không có chút manh mối nào cả.
Nó vừa tới đã dễ dàng lật tung Nạp Vũ cốc.
Cả lão cáo già Bạch Trác Phu cùng Hứa thị ở kinh thành cũng tan thành mây khói.
Haha! Ta thật sự mong chờ đến ngày nó vào kinh cùng lão gian tặc Hồ Hiển đối đầu sinh tử ngươi chết ta sống.
Haha! Lúc đó nhất định sẽ rất gay cấn.
Dương Tứ nhìn vẻ mặt mơ tưởng xa xăm như người say rượu của Lưu phu nhân, vừa lúc lại nhìn thấy một bầu rượu đã cạn trên bàn.
Có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Dù sao thì phu nhân cũng không có cách, cũng không muốn bận tâm.
Thôi thì mệnh nhỏ của đứa trẻ kia cứ tùy theo số phận của nó vậy.
- ----------
Minh Anh mua được ngựa liền mang hành lí buộc hết vào ngựa rồi ung dung tự tại cưỡi ngựa xem hoa.
Trở về cổ đại bấy lâu, cũng là lần đầu tiên nàng thong dong đến như vậy.
Thật là thoải mái! Bình an tự tại, đời còn mong gì hơn nữa?
Minh Anh vừa thư thái ngắm cảnh, hồn thả thảnh thơi.
Nàng bây giờ không còn gì vấn vương trói buộc nên nhìn cảnh vật gì cũng thấy thư thả, nhìn người nào cũng thấy đẹp xinh.
Đang lúc tâm tình hoàn hảo nên thơ như thế, nàng đột nhiên nghe tiếng gọi quen thuộc.
Trong tâm tư kẻ có ý đồ trốn chạy liền thúc nàng hãy nhanh phi ngựa tẩu thoát thôi! Ấy nhưng lí trí gợi nhắc, nàng không thể bỏ mặc người có giọng nói kia.
Quả nhiên! Nàng xoay ngựa lại liền thấy Thu Huyên một thân chật vật vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy đến chỗ nàng.
Minh Anh có chút không hiểu.
Đúng ra Thu Huyên đã lên xe ngựa đi cùng với Vũ Nguyệt Tuyền từ lúc nãy.
Tại sao bây giờ còn ở đây, lại hoảng hốt thế này?
- Thu Huyên, có chuyện gì? Sao muội lại trở lại? Không lẽ...
Đoàn người có An Định vương Triệu Vinh họ tống.
Binh đông tướng giỏi, lại có thể xảy ra chuyện gì hay sao?
Thu Huyên gạt nước mắt, lắc đầu, mất một lúc sau mới nói được:
- Muội không có lên xe đi cùng với họ.
Bởi vì muội biết người mặc y phục chưởng sứ không phải công tử.
Minh Anh nghe xong thì ngại suýt nghẹn.
Nàng thật không có để ý, không nói thật với Thu Huyên là nàng nhờ Vũ Nguyệt Tuyền giả dạng.
Vậy mà cũng bị Thu Huyên phát hiện.
Cũng may là cô nương ấy đuổi đến kịp, nếu không nàng rời khỏi thì chỉ còn một mình nàng ấy ở Nam Bình này.
- Thu Huyên, thật xin lỗi! Ta bởi vì...!Còn có việc khác cho nên không nói với muội.
Vốn là muội theo đoàn của An Định vương về kinh sẽ thuận tiện hơn.
- Công tử, chúng ta cùng về đi! Thừa tướng đại nhân...
- Thừa tướng đại nhân?...!- Minh Anh trợn mắt - Nghĩa phụ ta làm sao?
- Mã quản gia gửi thư đến, thừa tướng bị hoàng thượng giam lõng, tâm tình không tốt nên đã đột bệnh hôn mê.
- Sao có thể như vậy?
Minh Anh muốn nhảy nhỏm lên.
Tại sao hoàng đế kì cục vậy? Rõ ràng gian thần là họ Hứa, con rễ Hồ thái sư.
Hoàng đế không giam lõng thái sư thì thôi, sao lại là giam lõng thừa tướng? Thừa tướng một lòng trung trinh liêm khiết, không đáng phải chịu oan khuất tủi nhục ở cuối đời thế này đâu!
Nàng ngẫm ngẫm nhớ lại lịch sử, kết cuộc của Tô thừa tướng đúng thật là u uất sinh bệnh mà thăng.
"U uất ư? Không lẽ là vì chuyện lần này?"
Nếu đã không biết thì thôi, bây giờ nghe được Tô thừa tướng đang gặp chuyện, nàng sao có thể làm ngơ cho đành? Huống hồ từ lúc đến cổ đại này, Tô thừa tướng là người chiếu cố nàng nhất, nàng nhất định phải giúp ông ấy, không thể nào để người trung nghĩa đó phải ôm hận mà ra đi.
- -----------
Mười hai ngày sau, đoàn người của Triệu Vinh đã vào đến kinh thành.
Một canh giờ sau, Minh Anh và Thu Huyên cũng đã phi ngựa nhanh, vội đến phủ thừa tướng.
Bởi vì thừa tướng lâm bệnh nên trong phủ vắng vẻ, yên ắng.
Mã quản gia nhìn thấy nàng và Thu Huyên về đến.
Nhìn hai người phong sương đầy mặt, hắn cảm động vỗ vai nàng rồi chỉ chỉ nàng đi vào bên trong.
Thừa tướng nằm trên giường đã hơn một tháng nay, ngài lúc tỉnh lúc mê tinh thần thường xuyên hoảng loạn.
Minh Anh lo lắng sờ tay ngài rồi lại sờ trán.
Nàng đi chỉ có mấy tháng mà thừa tướng lại dường như già đi cả mấy năm.
Nghĩ đến người này đã từng hết lòng vì nàng chu toàn trước sau.
Nàng xót xa, áy náy, thật sự muốn lập tức vào cung vì ông ấy đòi công đạo.
- Mã quản gia, rốt cuộc là chuyện gì mà thừa tướng...nghĩa phụ ta lại trở bệnh?
Mã quản gia thở than:
- Lão nô cũng không biết.
Hôm đó lão gia vào cung rất sớm.
Trước khi đi còn vui vẻ nói là công tử rất tài giỏi đã lập được đại công.
Không ngờ ngài đi đến tận khuya, lúc về thì có mấy người nữa trong cung đến nói là phụng mệnh giam lỏng không cho thừa tướng đi đâu.
Lão nô không dám hỏi nhiều.
Lại thấy thừa tướng tâm trạng không hay.
Lão nô có an ủi mấy câu.
Sau đó thừa tướng vào phòng nghỉ ngơi.
Mãi đến hôm sau, lão nô chờ mãi không thấy thừa tướng dậy nên mới đẩy cửa vào xem, thừa tướng đã thành như thế này rồi!
Minh Anh vừa nghe, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát sắc mặt thừa tướng:
- Như vậy hoàng thượng đã biết tin? Có thái y đến không?
- Bẩm có.
Hoàng thượng biết tin liền truyền thái y đến.
Nhưng thái y cũng nói thừa tướng là tuổi cao cộng thêm tâm trạng không tốt đã khiến tâm tư suy mòn kiệt quệ.
Ngài...!Ngài xem ra chỉ có thể hi vọng vào kì tích.
Minh Anh ngậm ngùi cúi đầu, hai tay nàng nắm chặt bàn tay khô cằn của thừa tướng.
Nhìn ngài như thế một lúc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng đứng dậy nói:
- Ta phải vào cung một chuyến.
Ta không thể để nghĩa phụ chịu oan ức này được.
Nàng nói xong liền muốn đứng dậy.
Bất ngờ, bàn tay thừa tướng trong tay nàng đột nhiên cứng lại.
Ngài níu tay nàng, khoé môi ngài như mấp máy.
Minh Anh lập tức kề sát tai lắng nghe.
Thừa tướng đột nhiên bấm chặt tay nàng nhưng không nói gì.
Minh Anh hiểu ý liền quay sang Mã quản gia và Thu Huyên.
Hai người kia lập tức lui ra và đóng cửa lại.
Thừa tướng nghe tiếng đóng cửa mới bắt đầu nói:
- Anh nhi!
- Nghĩa phụ, con ở đây.
Con đây ạ!
- Anh nhi, đừng manh động.
Chuyện không liên quan đến hoàng thượng.
Là do ta.
Thật sự đều là do ta.....