Phò mã về đến phủ cũng đã trời tối.
Ngày đầu tiên nàng nhậm chức xem như cũng thuận lợi lại rất vui vẻ.
Minh Anh trở về phòng lấy y phục đi tắm gội, lại nhớ có mấy bộ y phục lần trước bị rách nên tiện tay lấy ra để trên bàn.
Đúng lúc đó lại có tiếng chân bước đến gần phòng.
Nghĩ là Thu Huyên nên nàng không cần nhìn lại đã kêu đi vào, sau đó cũng chưa nhìn người ta một cái đã chỉ vào đống đồ bảo:
- Thu Huyên, ta có chỗ đồ này bị rách.
Phiền muội ngày mai khâu lại giúp ta.
"Thu Huyên" cũng im ru.
Lúc này Minh Anh cảm thấy kì quái.
Nàng vừa lúc quay nhìn lại liền giật bắn.
Bản năng giống như gặp phải nguy hiểm lập tức lùi lại mấy bước.
Trước mặt nàng là công chúa.
Thật trái ngang khi người khiến cho nàng kinh hoàng hoảng sợ lại chính là Vĩnh Ninh công chúa, người mà nàng luôn tâm niệm thầm mến, một dạ tôn sùng.
Càng đáng buồn cười hơn khi nàng lại mạc danh là phò mã, là phò mã nhưng bổn tâm lại sợ chết khiếp với công chúa thê tử nhà mình.
Công chúa đứng đó như tượng.
Nhất cử nhất động vừa rồi của phò mã nàng đều đã thu hết vào mắt.
Phò mã thấy nàng liền giật mình.
Phò mã sợ nàng đến như vậy? Nàng đã làm gì đâu chứ? Nàng còn chưa dám tiến gần phò mã nữa!
Phải mất một lúc...
- Công chúa, không biết nàng đến...có...!có chuyện gì...!- Phò mã căng thẳng nói lắp, cũng nói chưa thành câu đã thôi.
Mất thêm một lúc sau, công chúa mới lên tiếng:
- Ngày mai là ngày kị của mẫu phi bổn cung.
Ta muốn phò mã cùng ta đi một chuyến đến hoàng lăng bái tế mẫu phi.
- Được.
Thần sẽ dậy sớm đi cùng công chúa.
Công chúa nghe được đáp án, lại mất một lúc mới chịu quay lưng đi ra.
Phò mã thấy người đã đi mới xuýt hà một hơi thở ra.
Đúng lúc công chúa quay lại.
Biểu hiện của phò mã lại khiến công chúa nuốt lưỡi.
Lời muốn nói đã chực ra miệng lại nghẹn ở đó, mất một lúc lâu sau nàng mới hoàn thành trọn câu:
- Đêm nay phò mã đến chỗ ta.
Sớm mai sẽ người trong cung đến.
Bổn cung không muốn bọn họ lại đồn thổi linh tinh.
- ...
- ...
Một lúc lâu sau, phò mã mới khẽ à một tiếng.
Sau đó trộm nhìn lại thì đã không thấy công chúa.
Cũng không biết công chúa đi từ lúc nào? Cũng không biết nàng ấy có nghe thấy nàng đáp hay không? Chỉ là đêm nay, nàng lại phải sang chỗ công chúa.
Ừ thì..
Sang chỗ công chúa.
- -------
Phò mã tắm gội nhanh chóng sau đó lại lăn vào thư phòng đóng cửa.
Cũng không biết làm trò trống gì bên trong mà mãi đến tận giờ tuất mới xong.
Sau đó nàng cộ bệ chăn đệm mang theo đi đến phòng công chúa.
Trên đường, nàng nhìn thấy Thanh Nhi và Minh Hiến.
Hai tên kia đang đi tới nhưng vừa thấy nàng liền lãng tránh, rẽ vào lối khác mà đi.
"Này, hai người như vậy là sao?" Thật là! Đúng ra nên đến giả lả ba hoa nói xàm nói bậy vài lời với nàng cũng được.
Ít ra nàng cũng thấy thư thả mà bớt căng thẳng đi.
Vậy nhưng...
Minh Anh đành thui thủi đi.
"Kệ đi.
Cũng đâu phải lần đầu.
Chết thì chết!"
Cửa phòng Vĩnh Ninh đã mở sẵn.
Nàng đang nằm nghiêng trên trường kỉ đọc sách.
Đến lúc nghe tiếng chân đến, nàng mới thả sách đi lại giường.
Phò mã cộ bệ bên tay thận trọng tiến vào sau đó đóng cửa.
Trái tim công chúa đập mạnh mấy tiếng.
Ừ thì, là nàng gọi người ta đến đó.
Nhưng mà nàng vẫn chưa nghĩ khi người ta đến đây rồi sẽ làm như thế nào nữa.
Mắt nhìn phò mã chuẩn bị sẵn sàng như thế, sau đó ở cạnh bên giường nàng mà trải đệm kê gối, sau đó ngồi xuống.
Công chúa mấy lần rất muốn mở miệng nhưng không nói được.
Cuối cùng, nhìn phò mã nằm nghiêng xuống, lưng hướng về phía nàng, nhàn nhạt cùng nàng nói:
- Công chúa ngủ ngon! Thần không làm phiền công chúa.
Nói xong, cũng nhắm mắt, tiếng thở đều đều thẳng tắp nhẹ nhàng thổi ra.
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Gọi ngươi đến đây là để cho ngươi nằm ngủ, bổn cung nhìn hay sao?"
"Cũng đã khuya lắm đâu? Ngươi nán lại một chút nói vài lời cùng bổn cung cũng không được?"
"Ngày mai đến viếng mẫu phi ta, ngươi không thắc mắc mẫu phi của ta là người thế nào, đã mất bao lâu rồi...Lưu Kì Anh à, ngươi thực sự không thể có một chút xíu nào lưu ý đến bổn cung sao?"
Vĩnh Ninh có hàng vạn ý nghĩ hàng vạn lời muốn nói ra.
Nhưng đối mặt với tấm lưng đơn bạc lạnh lùng kia, nàng không cách nào mở miệng.
Thật không muốn tự mình chủ động rồi phải tự mình chuốc nhục.
Nàng thừa hiểu quá rồi, phò mã sẽ không mềm lòng với nàng.
Nàng ấy sao có thể mềm lòng với người mà nàng ấy nghĩ là Diêm La vương, là ác quỷ?
Bởi vì phò mã bị thương ở lưng còn chưa khỏi cho nên lúc nằm đều chỉ nằm nghiêng hoặc úp sấp.
Lúc này, cạnh bên là giường công chúa, phò mã ngại nằm sấp nên mới nghiêng người đưa lưng về phía nàng.
Thế nhưng nàng không thuận nằm tư thế này nên vừa ngủ một chút đã không thoải mái, tự nhiên cũng xoay người quay lại, vô tình thành ra mặt đối mặt cùng công chúa.
Rất may là nàng nhắm mắt, còn công chúa thì...
Công chúa ở trên giường ngây ngốc mơ màng, suy nghĩ mông lung.
Lúc thấy phò mã trở mình, nàng mới nhìn qua.
Trước mắt là khuôn mặt mà mấy hôm nay nàng vẫn luôn hằng mong thấy.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn.
Khuôn mặt ấy, vầng trán, đôi mày...!Công chúa càng nhìn càng nảy sinh khát vọng muốn được chạm đến, muốn vuốt ve.
Ý nghĩ này chợt khiến lòng công chúa bồi hồi hốt hoảng.
Nàng nhớ lại biểu hiện của Tiểu Linh và Tiểu Phụng lúc sáng, sau đó giật mình, bàng hoàng căng thẳng.
"Mình nảy sinh ý nghĩ như thế với phò mã.
Lẽ nào đây là thích?" Nàng thích phò mã? Nàng lại có thể thích một người như vậy sao?
Trái tim nàng thoáng run rẩy rồi đập mạnh vì căng thẳng.
"Đây thật sự là thích sao?"
Nàng không tự chủ lại nhìn xuống mắt, mũi rồi đến bờ môi mỏng của người kia.
Hồi ức và cảm giác kì ngộ của đêm hoang đường ấy lại tái hiện.
Nhịp tim ào ào tăng tốc.
Vĩnh Ninh hổn hển thở gấp.
Nhìn khuôn mặt ở gần ngay trước mắt, tự nhiên nàng có ảo giác muốn chạm đến.
Sau đó, tay cũng như bị ma xui quỷ khiển lại đưa đến.
Khoảng cách thấy gần nhưng càng đưa càng đưa, đưa đến mấy lần cũng chưa đến.
Vĩnh Ninh có một chút nôn nóng cho nên trong lúc sơ ý không hiểu làm sao lại để cả người thất thố rơi đánh phịch xuống khỏi giường, mặt đối mặt với phò mã.
Lần này gần đến mức nàng ngửi được mùi hương sen từ hơi thở của phò mã.
Chết tiệt! Nàng muốn sờ phò mã muốn đến lăn khỏi giường xuống đất mà phò mã vẫn ngủ.
Ngủ ngon đến vậy? Nếu phò mã ngủ say thế, nàng muốn làm một chút chuyện, phò mã chắc sẽ không biết, như vậy có được không?
Công chúa xoắn xuýt hồi lâu, vẫn không có động tĩnh.
Rồi, nàng bỏ cuộc thở dài một tiếng.
Rốt cuộc thì ham mê không thắng được lý trí.
Nàng thật không muốn hàm hồ làm quấy, thừa nước đục thả câu với phò mã.
Dù sao thì...
"Vẫn nên là làm như Tiểu Phụng nói.
Bổn cung sẽ đợi.
Đợi đến khi nào phò mã thật sự thích...sẽ thích bổn cung."
- ---------
Trời mờ sáng, công chúa tỉnh giấc nhìn xuống cạnh giường thì đã thấy trống rỗng.
Lại chạy mất? Nàng ủy khuất hít thật sâu rồi thở dài một tiếng.
Cũng không biết đến bao giờ phò mã mới hiểu nàng đã không còn như trước nữa, phò mã không cần sợ, quay đầu nhìn lại nàng đi!
Ài! Nhưng thôi.
Chạy cũng đã chạy.
Nàng cũng có giữ được đâu?
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, công chúa vén chăn bước xuống, trung y xốc xếch, tóc mai hỗn loạn lại thêm mặt mũi bơ phờ nàng tùy tiện vừa ngáp vừa gọi:
- Thanh Nhi!
Tiếng gọi vừa dứt, toàn thân nàng cứng ngắt khi thấy bộ dạng nam trang đường hoàng tươm tất không biết tự lúc nào đã đứng sẵn trong phòng nàng.
Nhất thời hoảng hốt, nàng đưa tay lên ôm ngực, sau đó sực nhớ đến đầu tóc liền sợ hãi chạy thẳng lại giường ôm lấy chăn mền, vừa thủ vừa kêu:
- Ngươi...ngươi...!
Phò mã bộ dạng phong nhã, nghiêm chỉnh lùi ra, mặt hướng vào tường nhỏ nhẹ đáp lại:
- Là công chúa bảo thần đến đây.
Từ đêm qua đến lúc này, thần vẫn ở đây.
"Hắn vẫn ở đây?'
"Lần này thật sự không chạy nữa?"
Tâm tư công chúa nhộn nhạo vui sướng.
"Đáng ghét thật! Ở đây mà không thèm kêu lên một tiếng.
Báo hại bổn cung thất thố!"
Sau đó nàng lại suy nghĩ không biết phò mã nhìn thấy bộ dạng ngủ dậy của nàng sẽ có suy nghĩ gì đây?
"Chắc là không đến mức ghê người, ám ảnh chứ?"
Nhưng so với bộ dạng hung thần ác sát trong lòng phò mã, thì hình ảnh vừa rồi có đáng là gì đâu?
Vĩnh Ninh nghĩ rồi lại nghĩ, tự nhiên sinh can đảm, muốn thử một chút.
Nàng đứng dậy, uyển chuyển đi đến mấy bước, tư thái và điệu bộ hoàn toàn đối lập với lúc nãy.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng vén tóc quay lại nhìn phò mã, giọng ỏn ẻn:
- Phò mã giúp ta gọi Thanh Nhi đi!
- ...
Thanh Nhi không hổ là cung nữ tâm đắc nhất của công chúa, không đến một khắc nàng đã giúp công chúa thay xong y phục, chải bới luôn kiểu tóc, xinh đẹp tươm tất sẵn sàng bước ra ngoài.
Nhưng đến lúc Thanh Nhi xong việc, đang bưng thau nước rửa mặt đi ra thì bất ngờ bị giật mình, thất thố đổ cả chậu nước rửa mặt của công chúa vào thân người trước mặt.
Vốn là, nàng không bao giờ tưởng tượng đến nàng vừa mở cửa lại nhìn thấy phò mã ngồi thù lù ngay ngạch cửa, y như bị trời đánh không chút động tĩnh, mắt nhìn hư không.
Phò mã đúng ra đã sẵn sàng, chỉ đợi công chúa xong là sẽ lên đường đi hoàng lăng.
Trong lúc chờ đợi, nàng cũng không biết đi đâu nên ngồi luôn ở ngạch cửa, nghĩ rằng như vậy cho tiện, dè đâu lại doạ đến Thanh Nhi nên phải nhận một chậu nước.
Nhìn phò mã hối hả trở về thư phòng thay y phục, Vĩnh Ninh chợt có ảo tưởng dường như phò mã đối với nàng đã có chút biến chuyển?
Nhưng rồi, rất nhanh công chúa đã thất vọng với ảo tưởng đó.
Suốt chặng đường đến hoàng lăng còn lâu gấp đôi đoạn đường đến hoàng cung lần trước, vậy mà phò mã không hé môi một tiếng, tay cầm quyển sách, không biết có cái gì hay ở bên trong.
Vĩnh Ninh mấy bận nhìn qua, phò mã cũng không hề nhìn lại.
Thật tình là...nàng rất muốn cắn một cái, cắn đứt cái lỗ tai đang vênh vênh trước mặt nàng.
"Đáng ghét đúng là đáng ghét! Không phải đưa bóng lưng thì lại đưa cái tai thối kia cho bổn cung xem.
Ngươi không còn cái gì khác hay sao?"
Nàng cũng không biết tự lúc nào nàng càng lúc càng trở nên trẻ con, ngớ ngẩn.
Phò mã càng lạnh nhạt nàng càng muốn phò mã phải chú ý nàng.
Phò mã càng vô tình, nàng càng muốn đến gần, càng muốn có nhiều cơ hội gặp phò mã hơn.
"Ngươi được lắm Lưu Kì Anh! Ngươi cứ tiếp tục dùng thái độ đó bỉ mặt bổn cung đi, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!".