Hôm sau, phò mã cố gắng dậy thật sớm, bất chấp công chuá năn nỉ nũng nịu lôi kéo các kiểu.
Nàng quyết tâm phải làm một chưởng sử đại nhân có tâm có huyết, không thể tùy hứng sa vào nữ sắc, không thể bị sự ôn nhu làm lay động khí phách của một đại nhân.
Thế là sáng đó, Lưu phò mã đại nhân quan phục chỉnh trang, đầu tóc gọn gàng lại đội vào chiếc mũ chưởng sử, oai phong bệ vệ tiến ra khỏi phủ đến Xướng Âm các đi làm.
Ấy nhưng hôm nay lại có gì đó rất khác thường.
Nàng đi trên đường, rất nhiều người cứ ngoái đầu lại nhìn nàng.
Không lẽ, bộ quan phục này quá bắt mắt rồi? Nhưng mà nàng cũng mặc nó mỗi ngày, cũng thấy có bao giờ bị mọi người hiếu kì vậy đâu?
Đoạn đường từ phủ công chúa đến Xướng Âm các không quá xa cho nên nếu thời tiết tốt, không mưa thì phò mã nhà chúng ta cứ thích đi bộ.
Lúc này đã đến chỗ, bước vào Xướng Âm các sẽ thoát được ánh mắt kì dị kia của những người kia.
Phò mã tâm trạng thảnh thơi, chân bước phiêu phiêu thể hiện tinh thần phơi phới.
Nàng bước qua gian của các kĩ cơ nam nhân, mọi người mới đầu là trố mắt sau đó đợi nàng đi qua thì phá lên cười to.
Đến gian của ca cơ, nàng cố tình đi chậm để xem sao.
Các ca cơ đang chuyên chú học ca khúc, nhìn thấy nàng đi ngang liền tụ lại rỉ tai nhau, sau đó lại che miệng cười.
Phò mã cảm thấy kì quái.
Họ cười cái gì, chẳng lẽ mặt nàng dính gì sao?
Nàng vẫn không phục, quyết định đến gian vũ cơ xem thử lần nữa.
Lúc nàng đi vào, các vũ cơ đang tập luyện.
Mộc chưởng đạo tự mình làm mẫu trước các động tác, sau đó để các vũ cơ có thực lực lên tập lại rồi cả vũ đoàn mới cùng tập theo.
Bài vũ đạo của Mộc chưởng đạo hướng dẫn cũng rất đẹp nhưng Minh Anh cảm thấy như vậy có phần đơn giản quá, không thể tạo nên đột phá.
Minh Anh suy nghĩ một chút liền muốn đưa ra ý kiến:
- Mộc chưởng đạo này, bổn quan cảm thấy động tác có thể tăng độ khó hơn một chút, như thế này...
Nàng vừa nói vươn tay múa ra thử mấy vòng.
- Các nàng xem, như thế nhìn xem sẽ thấy cuốn hút hơn.
Nàng nói xong cũng nhìn lại thái độ mọi người.
Chỉ thấy trên dưới phải trái hai bên lại che miệng cười.
Hơn nữa kiểu cười...rất là khi dễ người.
Minh Anh cảm thấy khó chịu rồi.
Này là nàng có lòng góp chút ý kiến thôi, không thích thì nói, sao lại có thể cười khinh miệt nàng như vậy?
Lúc này, cả Mộc chưởng đạo chửng chạc trang nghiêm cũng không nhẫn nhịn được, phải che miệng rồi.
Minh Anh sượng cứng cả người.
Uổng công nàng còn nôn nóng muốn đến để góp ý, xây dựng tiết mục thật tốt cho mọi người.
Vậy mà họ lại xem thường nàng, còn công nhiên như vậy cười trước mặt nàng.
Quá hiếp người mà!
Phò mã hóp má, nén giận vào lòng.
Không cho góp ý thì thôi, nàng đi.
Nàng điệu bộ giận dỗi bắt đầu thu gót định bỏ đi, lúc này Mộc chưởng đạo mới gọi nàng sau đó chỉ chỉ lên cổ nàng.
Minh Anh không hiểu nhưng vẫn đưa tay sờ lên cổ mình.
Không có gì mà.
Nàng khẽ nhíu mày nhìn lại Mộc chưởng đạo.
Mộc chưởng đạo nhìn không nổi nữa, mới chỉ sang gương đồng ở bên tường bảo:
- Chưởng sử, ngài tự mình xem đi!
Minh Anh bắt đầu ngờ ngờ, vội bịn cổ lại rồi chạy đến trước gương.
Nàng vừa nhìn xem thì liền hỡi ơi.
"Triệu Vĩnh Ninh! Nàng hết chỗ rồi sao?" Để dấu hôn trên cổ người ta mà còn cố ý để sát dưới cằm, còn in cho thật đậm cả một loạt dấu môi.
Chả trách tại sao sáng nay ai cũng nhìn nàng cười nhạo như thế kia.
Trời ơi đây là cổ đại đó, mấy chuyện phòng the không kín đáo còn để lộ liễu ra? Thế này thì xấu hổ chết mất nàng thôi! Nàng còn ở đây làm đại nhân đại nghĩa gì nữa?
- Công chúa của ta, nàng hại chết ta rồi!
Minh Anh đay nghiến trong lòng sau đó cũng ngượng ngùng chạy vào phòng chưởng sử trốn.
Trong khi đó, Vĩnh Ninh ở trong phủ lại rất bận rộn.
Đêm qua, phò mã đã nói nàng ấy thích hoa Dạ lai hương (hoa lài), cho nên công chúa quyết định sẽ trồng thêm thật nhiều Dạ lai hương, vừa có thể có hoa đẹp ngắm, vừa được thưởng thức mùi thơm, cũng có thể đem làm trà uống.
Công chúa vừa chỉ đạo các hạ nhân trồng hoa, vừa cảm thán sao phò mã đáng yêu của nàng hiểu biết nhiều thật.
Trước đây ở trong cung có trồng Dạ lai hương, công chúa cũng không để ý nó lại có giá trị đến vậy.
Trồng hoa xong lại đến cảnh sắc phong vị xung quanh.
Phò mã bảo có thể làm hòn giả sơn và thác nước nhân tạo cho hồ cá sẽ đẹp hơn.
Công chúa lập tức cho gọi hết thợ trong kinh đến đây.
Sau đó, phò mã từng nói muốn hồ bơi.
Công chúa liền bảo thợ đến cải tạo hồ tắm trong phòng nàng thật rộng để có thể bơi.
Công chúa cùng các hạ nhân và đám thợ quần quật cả ngày.
Đến chiều tối, công chúa mới sực nhớ một chuyện, phò mã có y phục rách.
Vốn là nàng định cho gọi thợ đến phủ đo may thật chỉn chu nhưng sau đó nghĩ lại, phò mã tính không thích lãng phí cho nên mới nhờ Thu Huyên giúp vá đồ.
Như vậy, nếu nàng giúp phò mã vá đồ, phò mã mặc trên người cũng sẽ thấy ấm áp, tình cảm hơn.
Nghĩ vậy công chúa lập tức động thủ làm ngay.
Thế nhưng phải trách ngày xưa nàng luôn bướng bỉnh, công hạnh không chịu tiếp thu cho nên lúc này muốn xỏ một mũi kim cũng phải trả giá, huống hồ đến vá được những mấy bộ y phục.
Mũi đầu tiên, nàng đâm trúng ngón trỏ tay trái, mũi thứ hai thì ngón giữa và áp út bị thương.
Nàng không cam phục, không thể cả đời đều để phò mã phu quân phải mặc y phục do người khác vá lành.
Vì thế nàng cắn răng chịu đựng, tay phải không xong lại đổi sang tay trái, dù mười đầu ngón tay bị đâm nát bấy cũng không chịu thua.
Kết cuộc sau hai giờ cố gắng, mười đầu ngón tay của nàng thật sự có thể hình dung bằng hai chữ thảm thương.
Nhưng thứ thật sự còn thảm thương hơn cần phải xác nhận chứ không chỉ là hình dung, là chiếc áo kia.
Rõ ràng nó chỉ rách một bên tay, sau khi công chúa động kim, nó chân chính bị khâu thành một cục, không thể mở ra được.
Lúc Thanh Nhi nhìn thấy, phải ôm bụng cười.
Công chúa đại gia thật sự khéo tay, từ chiếc áo của phò mã gia nàng cũng có thể khâu thành chiếc gối.
Nhìn "thành tựu" trong tay không chỉ tệ mà còn vô cùng tệ, Vĩnh Ninh tràn trề thất vọng.
Xem ra, nàng không thể làm hiền thê tốt được rồi.
Lúc phò mã về phủ, nghe được chuyện công chúa muốn làm nàng vui mà không tiếc làm tung hoành cả phủ lên.
Sau đó còn vì vá y phục cho nàng mà bị thương.
Phò mã lo lắng liền chạy đi tìm công chúa.
Trong phòng, nhìn thấy công chúa ngồi buồn thiu trên trường kỉ, mười đầu ngón tay đều băng bó, bộ mặt ủy mị thật sự đáng thương vô cùng.
Phò mã đau xót ôm lấy nàng, sau đó còn hôn cả mười đầu ngón tay của nàng, rồi chợt đứng dậy bảo:
- Công chúa đợi ta một lúc nha!
Phò mã chạy đi đâu đó, mất một lúc lâu sau mới trở lại.
Công chúa đã bắt đầu dỗi, phò mã mỉm cười bước đến bịt mắt nàng lại và nhỏ nhẹ nói:
- Theo ta đến đây, ta có món quà dành cho công chúa!
Phò mã thần thần bí bí dắt tay công chúa một đường thẳng đến hậu viên.
Sau đó, nàng mở bịt mắt cho công chúa ra.
Trước mắt công chúa là một khung cảnh phi thường lạ lẫm, lãng mạn và thần kì.
Trên nền là một tấm thảm trải đầy hoa tươi, ở giữa cắm rất nhiều nến đỏ, còn xếp thành hình trái tim.
Có một mâm thức ăn và rượu ngọt.
Còn cả một chiếc bánh kem dùng mứt đường mà vẽ lên khuôn mặt cười rất dễ thương.
Công chúa lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này.
Thật không thể hình dung cảm xúc trong lòng.
Nàng nắm tay phò mã, xúc động nhìn thật lâu.
Phò mã cười nhẹ, dẫn nàng bước lên giữa tấm thảm sau đó dịu dàng nói:
- Vốn là từ mấy hôm trước đã muốn làm tiệc sinh thần cho nàng nhưng lại...không dám.
Cũng không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào.
Sau đó, chúng ta tiến triển, ta cũng bất ngờ không dám tin được đó là sự thật.
Mãi cho đến hôm nay, ta mới chân chính xác nhận đây không phải là ảo giác.
Tiếp đó nàng quỳ một chân xuống, tay nâng lên một dâng trước mặt công chúa:
- Vĩnh Ninh, sinh thần vui vẻ! Còn cả, Lưu Kì Anh muốn cầu hôn nàng, mong muốn sẽ cùng nàng say đắm trọn đời.
Sau này ngày ngày tháng tháng đều không tách rời.
Cho dù giàu nghèo sướng khổ, cho dù bệnh tật tai ương.
Chỉ cần còn một hơi thở chúng ta cũng sẽ không rời xa.
Mãi mãi trong lòng vẫn có nhau.
Công chúa, nàng đồng ý nha!
Công chúa cảm động đến không thể nói nên lời.
Nước mắt nàng ngập tràn rơi xuống.
Nàng đánh nhẹ lên ngực phò mã hai cái rồi ôm xiết vào lòng:
- Tên ngốc này, gả cũng đã gả cho ngươi rồi, cho cũng đã cho ngươi luôn rồi.
Ngươi còn hỏi như thế?
Phò mã ôm quàng công chúa, ở sau lưng nàng hôn đến trên cổ nàng nhẹ đung đưa thân người cả hai, khẽ nói:
- Nhưng đây là nghi thức cầu hôn ở quê hương ta nha.
Ở chỗ ta khi hai người yêu thương nhau, nhất định phải có nghi thức cầu hôn.
Và nhất định phải được câu đồng ý từ đối phương mới tính là thành đôi được.
Như vậy, nàng có đồng ý không?
Công chúa thẹn thùng cung nắm đấm đánh lên cánh tay phò mã:
- Còn có thể không đồng ý sao? Bổn cung gả cho ngươi.
Kiếp nào cũng muốn gả cho ngươi cả.
Phò mã mãn nguyện lại ôm ghì rồi hôn lên trán công chúa.
Sau đó nàng cầm tay công chúa lên muốn đeo nhẫn mới sực nhớ tay công chúa còn đang quấn băng.
Ngay lập tức, công chúa tự mình tháo băng ra rồi chìa ngón tay trước mặt phò mã.
Phò mã nhìn bộ dạng công chúa như sợ nàng thu hồi nhẫn, vừa buồn cười vừa thấy xót xót.
Nàng cầm ngón tay công chúa lên hôn rồi đưa lên miệng nhẹ mút lấy.
Cảm giác ấm nóng vỗ về vết thương nhưng cũng làm tim công chúa rạo rực xốn xang.
Nàng thẹn thùng rút tay lại.
Phò mã cũng không đùa lâu, nhẹ nhàng cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên ngón tay công chúa.
Chiếc nhẫn bạch ngọc lưu ly, là nàng đã đặt thợ giỏi nhất ở kinh thành làm ra.
Công chúa điệu bộ mãn nguyện hạnh phúc nhìn bàn tay, phò mã cười cười, lại câu ôm lấy công chúa rồi nhẹ nhàng rỉ tai:
- Tay nàng còn đau nữa không?
- Không đau.
- Công chúa vui quá rồi, liền giơ bàn tay thoả nguyện lên quơ quơ.
Phò mã bật cười, lại xề đến, mờ ám kêu:
- Nếu không đau, như vậy đêm nay nàng công nha?
- Công? Công cái gì chứ?
Công chúa vẻ mặt khó hiểu tò mò hỏi lại.
Nhìn sang liền phát hiện ánh mắt gian tà kia.
Nàng đỏ mặt mím môi, sau đó rất nhanh nàng híp mí, lấy lại khí thế phúc hắc của ngày xưa.
Nàng ấn phò mã ngã xuống sau đó ngồi lên, tay nàng áp đến sờ soạng từ mặt đến hông sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt dây lưng người ta, rồi lại thổi khí bên tai trêu phò mã:
- Nếu phò mã muốn như vậy, tại ở đây bổn cung cũng có thể nuông chiều ngươi?
Cuối cùng, vẫn là phò mã chịu thua.
Nàng biết công chúa dám nói cũng sẽ dám làm, tại ở đây cũng sẽ lột sạch nàng.
Tuy rằng ở đây không có người vào nhưng những chuyện như vậy tốt nhất vẫn là nên vào phòng thôi.
Cũng may là các nàng đùa đúng lúc dừng đúng nơi.
Bởi vì ở hậu viện lúc đó còn có một người thứ ba.
Việt Nữ đứng trong góc tối nhìn về đôi trẻ đang hạnh phúc bất tận bên nhau.
Một giọt lệ mãn nguyện rơi trên bờ môi khô nứt đang cong lên.
"Hoa phi! Bọn trẻ thật may mắn, đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Duyên phận thật sự khó hiểu, lại đưa bọn chúng đến với nhau.
Hoa phi, nàng xem! Bọn trẻ đều tốt rồi, như vậy có phải ta có thể đến bên nàng.
Nàng cũng sẽ cùng ta hạnh phúc như vậy phải không?"
Việt Nữ tâm niệm tự thoại, nước mắt nối đuôi rơi xuống.
Hoa phi, người mà nàng yêu nhất, nàng vẫn phải gọi nàng ấy bằng danh tự phong phi của nàng ấy chứ không thể gọi khác đi.
Năm ấy, Hoa phi đã từng đề nghị nàng gọi nàng ấy là tỷ đi.
Nàng nhất định không theo.
Nàng bảo nàng đã có hai vị tỷ, không muốn lại có thêm.
Nhưng thực chất nàng không gọi là vì không muốn phải xem Hoa phi cũng giống như đại tỷ hay nhị tỷ.
Vị trí nàng ấy trong lòng nàng luôn rất đặc biệt nhưng nàng lại không thể thân mật hơn gọi tên hay là gọi Hoa nhi.
Rốt cuộc, vẫn phải gọi danh vị kia dù là mỗi khi gọi lên nàng buộc phải nhớ đến kia thực sự là nữ nhân của nhà vua, và nàng là một kẻ mơ tưởng viễn vông đem lòng thương nhớ cung phi của hoàng đế..