Nếu Chân Khanh biết trước một câu hỏi của mình lại gây ra đại hoạ thì nàng đã không dại dột mà mở miệng.
Nàng không nói, Vĩnh Ninh còn có thể cho rằng nàng bởi vì bị phụ hoàng xử trảm mà đối với hoàng gia ám ảnh nên mới lẫn trốn.
Nhưng nàng đã hỏi như vậy, lẽ nào thật sự nàng không nhận ra Vĩnh Ninh? Vĩnh Ninh tất nhiên sẽ không buông tha, lệnh cho Tiểu Phụng bước tới, một tay nhấc nhẹ đã túm được Chân Khanh đưa đi.
Đến một căn biệt phủ rộng lớn có trồng rất nhiều hoa Dạ Lai hương.
Bọn họ để Chân Khanh trong một căn phòng nọ.
Trong phòng bày trí rất sang trọng và tiện nghi.
Hơn nữa, bên trong còn có một hồ nước rất to.
Chân Khanh rất thích bơi, nên nhìn thấy hồ nước liền hứng thú.
Nhưng sực nhớ bản thân là đang bị bắt cóc, mà người bắt cóc nàng đến lại là một nữ nhân tâm trí không bình thường.
"Không được rồi.
Phải nhanh có cách trốn đi thôi!"
Nàng không muốn bị người điên kia ngộ nhận là phò mã gì đó rồi lại đem nàng ra làm cái gì không nên đi nha! Chân Khanh rùng mình một cái.
Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến nữa.
Nàng thật sự rất nhát gan.
Tiểu muội Chân Ny cũng thường hay nói trước đây nàng cũng nhát như thế.
Nhưng nhát gan thì đã sao? Quan trọng là có thể bình an là được.
Chân Khanh tự mình dỗ mình sau đó lần tìm khắp căn phòng, hi vọng sẽ có chỗ thoát.
Thế nhưng, phòng này thiết kế quá tốt.
Cửa ra đã bị người bên ngoài kia trấn giữ, trong này thì vách phòng hoàn hảo, tuyệt không có một vết nứt nào để có thể bay hơi huống chi là thoát ra.
Chân Khanh chửi thầm một tiếng, đang định giả chết thì cửa phòng lại bật mở, vị nữ nhân nàng nghĩ là người điên đi vào.
"Chậc! Trốn không thoát chạy cũng không được, thôi thì cứ mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng đi.
Mặc kệ nàng ta là điên thật hay thật là điên, nhưng chắc là cũng sẽ nghe hiểu được."
Chân Khanh thu hết can đảm, mở rộng lá gan, quay lại đối mặt với người phía sau, nghiêm trang cẩn cẩn chuẩn bị mở miệng thì hốt nhiên bị một màn trước mắt làm cho đóng băng tại trận.
Vĩnh Ninh cư nhiên ngay tại trước mắt nàng mà đem từng món trên người cởi xuống.
Chân Khanh hoảng sợ hét toáng:
- Cô nương kia, nàng làm gì vậy hả?
Dù là nữ nữ không cần phải chịu thiệt hại nhưng nàng ta một đại cô nương như thế đi cởi hết trước mặt một nữ tử xa lạ như nàng.
Nàng ta có thể không ngại nhưng nàng thì ngại đó!
- Bổn cung cởi y phục thôi mà.
Đây là phòng của chúng ta.
Ngươi là phò mã của bổn cung.
Cũng đâu phải là lần tiên ngươi nhìn thấy, ngươi ngại cái gì chứ?
Vĩnh Ninh hết sức tự nhiên, cởi đến chỉ còn chiếc yếm tơ và quần vải mỏng manh, lại mạnh dạn đi tới trước mặt Chân Khanh đang dùng tay che mặt.
Nàng bật cười, kéo tay Chân Khanh xuống rồi rướn người hôn nhẹ lên trán Chân Khanh.
Chân Khanh hốt hoảng thoái lui.
Mắt cũng không dám nhìn thẳng Vĩnh Ninh, đôi bàn tay tự ôm trước thân, cố thủ lùi lại:
- Nàng...nàng đừng có như vậy! Để ta nói rõ.
Nàng ngộ nhận rồi.
Ta là nữ nhân nha.
Ta không phải là phò mã của nàng đâu.
Suỵt! Đừng đến gần như thế...ta...ta sợ!
- Ta cũng đâu nói phò mã của ta là nam nhân.
Lưu Kì Anh, ngươi thật sự không nhận ra bổn cung sao?
Vĩnh Ninh càng lúc càng áp sát hơn.
Chân Khanh càng lúc càng túng quẫn.
- Cô nương gọi gì vậy? Ta tên là Chân Khanh.
Ta không quen cô nương cũng không biết Lưu Kì Anh nào cả.
Nàng nhầm người thật rồi.
Làm ơn đi!
Trên người nữ nhân xinh đẹp này thật sự có một cỗ áp khí bức người quá.
Chân Khanh cũng không biết nên diễn tả làm sao, nhưng thực sự là nàng ta càng đến gần nàng càng khủng hoảng tan rã.
Đó cũng không hẵn là sợ hãi kinh khủng, nhưng nói thật là nó bức người quá khiến Chân Khanh cảm thấy không dám đối mặt.
- Ta không tin.
Ta tuyệt đối không tin! Phò mã, ngươi vẫn đang còn giận nên phủ nhận có phải không?
Vĩnh Ninh nhoài lên một bước, ép sát ấn Chân Khanh vào cạnh giường.
- Phò mã, bổn cung xin lỗi! Lúc đó chuyện xảy ra bất ngờ quá, bổn cung không kịp trở tay cho nên mới để phò mã sợ hãi.
Về sau sẽ không bao giờ nữa.
Bổn cung thề sẽ không để cho bất cứ ai có thể động đến phò mã nữa đâu.
Nàng nói xong cũng áp đến hôn lên môi Chân Khanh.
Chân Khanh co rúm, toàn thân căng cứng.
Ngay ở khi Vĩnh Ninh vừa nới tay liền tích tắc chớp lấy cơ hội đẩy một cái sau đó đâm đầu chạy.
"Điên quá đi! Ta đã nói là không phải mà!"
Chân Khanh liều mạng vọt chạy, lại không biết góc váy tự lúc nào đã bị người ta bắt lấy.
Đúng lúc nàng vọt chạy, lực kéo làm cho chiếc váy bị giằng kéo, xoẹt một cái rách toẹt đi.
Chân Khanh trợn mắt nhìn chính mình bị lộ thể tận đến mông.
Nàng hốt hoảng không biết làm sao mà che lại còn bị Vĩnh Ninh thừa lúc ập tới.
Vĩnh Ninh thuần thục rút một cái đã cởi mất dây buộc thắt lưng của nàng.
Sau đó loạt xoạt hai cái nữa nàng chỉ còn lại mỗi trung y.
Nhác thấy Vĩnh Ninh vẫn khí thế hừng hừng nhất quyết không thôi, Chân Khanh sợ hãi, ngồi xuống ôm lấy toàn thân mà kêu khóc:
- Ngươi đừng như vậy, ta không muốn.
Ta sợ lắm!
Vĩnh Ninh đau lòng không chịu nổi.
Chưa bao giờ nàng nhìn thấy bộ dạng như thế này của phò mã.
Phò mã khiếp đảm đến như thế rồi...
Vĩnh Ninh ngồi xuống, cách một khoảng khẽ nhỏ giọng bảo người đang khóc:
- Đừng sợ mà.
Bổn cung nào có hại ngươi? Ta chỉ muốn nhìn một chút thôi, có được không? Trên lưng của phò mã có một vết khắc đề tên của bổn cung.
Nàng nói xong, tay cũng nhẹ nhàng đưa đến sợ chạm trên bờ lưng của Chân Khanh.
Chân Khanh hiển nhiên vì nghe thấy chuyện vết khắc trên lưng mà phản ứng chậm đi.
Cho đến lúc Vĩnh Ninh đưa tay sang và mở xuống.
Trên lưng nàng quả thật có một vết khắc đậm to, hai chữ Vĩnh Ninh nổi bật trên ấy là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nàng là Lưu Kì Anh, tuyệt đối không sai.
Thế nhưng tại sao nàng lại không nhận ra Vĩnh Ninh? Chẳng phải nàng đã hứa dù bất cứ nơi đâu, dù trải qua chuyện gì nàng cũng sẽ mãi yêu Vĩnh Ninh, mãi không quên nàng ấy mà.
Thế sao bây giờ...
- Ngươi thật sự không nhận ra bổn cung sao?
Nước mắt công chúa rơi xuống.
Nàng rốt cuộc không nhịn nổi cỗ ấm ức này.
- Ngươi thật sự là phò mã nhưng tại sao lại không nhận ra bổn cung? Tại sao ngươi đã hứa, ngươi hẹn thề với bổn cung mà giờ đây ngươi lại không nhớ? Ngươi không nhận ra bổn cung!
Công chúa sụp khóc càng lúc càng to.
Nhìn một đại mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ như một viên trân châu sau khi nhất mực cởi sạch mình ra thì lại ngồi đó ôm mặt khóc như hoa lê đái vũ.
Chân Khanh cũng không biết nên làm sao mới phải.
Nàng kéo áo lên, mũi cũng còn hít hít, lại quay sang trộm nhìn Vĩnh Ninh.
Thật ra cũng không phải là nàng hết sợ đâu.
Nhưng không hiểu tại sao nhìn nữ nhân này khóc nàng khó chịu lắm.
Nhưng nếu nói đến gần và dỗ dành an ủi gì đó thì nàng thật sự không có lá gan.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ rất mất thời gian.
Chân Khanh nghĩ nghĩ, lại bày ra thái độ bình tĩnh lên tiếng:
- Cô nương đừng có khóc.
Thật ra chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện nha! À...ừm...Ta thì chắc không phải người mà nàng muốn tìm rồi đó.
Bởi vì ở đây ta có gia đình, có bằng hữu.
Mọi người đều biết ta.
Ta gọi là Chân...ư.ưm..ưn...ư....
Vĩnh Ninh bất ngờ ập đến bằng một cái hôn.
Sau đó nàng vũ bão đè ép lên Chân Khanh, mạnh tay xé hết y phục của Chân Khanh lại cưỡng ép Chân Khanh phải nhìn thẳng nàng.
- Ta không tin! Bổn cung tuyệt đối không tin ngươi có thể quên bổn cung.
Lưu Kì Anh, ngươi nhìn cho rõ đây, bổn cung là Vĩnh Ninh công chúa, là phu nhân của ngươi.
Là phu nhân của ngươi!
Một cái hôn xâm lược, một sự đè ép mạnh mẽ thô bạo, hơi thở ép chặt lấy hơi thở.
Vĩnh Ninh đem hết bao nhiêu nhung nhớ khổ sở khủng hoảng suốt mấy tháng nay đều trút ra.
Khoảnh khắc bàn tay nàng đi đến bên dưới thân thể của người bị ép kia, trước đây đã nhẫn nhịn bao nhiêu lâu, thật không nỡ làm nàng ấy tổn thương.
Nhưng lúc này, nàng muốn đoạt lấy, nàng muốn nàng ấy phải thừa nhận nàng ấy là phò mã, là người của Triệu Vĩnh Ninh nàng.
Một ngón tay mạnh mẽ đi vào.
Nàng cảm nhận được thân thể Chân Khanh căng cứng và run rẩy.
Nước mắt nàng ấy chảy dài xuống hai bên mắt.
Cổ họng Chân Khanh ú ớ kêu khóc nhưng lại bị môi Vĩnh Ninh nàng phong bế nói không thành câu.
Vĩnh Ninh cũng chảy nước mắt, nàng ôm xiết người trong lòng, xiết bằng tất cả yêu thương và nhung nhớ:
- Phò mã đừng rời bỏ bổn cung! Đừng mà!
Đau đớn qua đi nhưng cảm xúc để lại rất mờ nhạt.
Chân Khanh vẫn không thể tiếp nhận được những lời nói và hành động của nữ nhân xưng là công chúa Vĩnh Ninh này.
Vĩnh Ninh vẫn ôm nàng trong lòng.
Nàng không vùng vẫy cũng không cảm giác ấm áp.
Cả hai cùng lặng lẽ rơi nước mắt.
Mỗi người một cỗ tư vị lại không thể nào thông thấu cho nhau.
Hai người cứ nằm như thế cho đến khi Vĩnh Ninh nghe được một tiếng chim hiệu.
Đó là tín hiệu có thư tín từ kinh thành đến.
Nàng mới khẽ ngồi dậy rồi lấy chăn cẩn thận đắp lên người cho Chân Khanh rồi lặng lẽ ra ngoài.
Chân Khanh đợi đến khi nghe được tiếng cửa đóng rồi, nàng chậm rãi ngồi lên sau đó ôm lấy thân thể đau đớn mà khóc.
Tại sao Chân Khanh nàng lại đáng thương như vậy? Nàng cư nhiên bị một nữ nhân điên cường bạo đến mất trong trắng rồi!.