Sao có tiếng khóc văng vẳng bên tai vậy, như có người vừa mới mất hay sao? Lạc Nguyệt Dạ dần mở mắt.
Khung cảnh trước mắt thật kỳ lạ giống phim trường trung quốc mà bản thân thường xem quá.
Lạc Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn xuống dưới giường thấy một cô nương đang quỳ sụp khóc nức nở.
Nhìn cô nương này khóc thấy mà tội thay, giống như người thân vừa qua đời!
Vừa nghĩ tới hai chữ qua đời Lạc Nguyệt Dạ giựt mình bật người ngồi dậy, khiến cô nương đang quỳ khóc cũng phải hoảng sợ.
"Nhị..nhị thiếu gia".
Miệng lắp bắp nét mặt từ kinh ngạc chuyển trở lại vẻ mặt khóc lóc lúc nãy.
"Người con sống, còn sống! Ta cứ tưởng người không còn nữa".
Hai tai của Lạc Nguyệt Dạ giựt giựt vài cái để nghe rõ hơn, bàn tay cũng đưa lên nhéo vào mặt mình xác định kỹ lại đây có phải là mơ không?
[Đau! Không phải nằm mơ, nhưng ở đây không phải thế giới của mình.
Mình vẫn là người thực vật đang nằm trong bệnh viện mà]
Cảm thấy vẫn là nên xác minh rõ lại lần nữa, Lạc Nguyệt Dạ bước chân xuống chạy ra phía cửa sổ mở toanh.
[Toàn bộ đều là thật! Ta cử động được rồi]
"Tuyệt quá!!!".
Lạc Nguyệt Dạ vui sướng hét to dang hay cánh tay rộng ra, nhắm mắt hít thở sâu làn không khí vào người.
Nhìn xuống đôi chân trần đang đứng vững trên mặt đất, các ngón chân cử động có thể cảm nhận rõ được nền đất lạnh lan toả vào lòng bàn chân.
Nô tì Cẩn Mai như sững sờ khi chứng kiến toàn bộ những điều lạ lùng xảy ra trước mặt.
"Nhị thiếu gia, ngài có làm sao không?".
Lạc Nguyệt Dạ ho vài tiếng lấy lại vẻ mặt bình thường, vừa xoay mặt qua thì chạm vào chiếc gương vàng đồng đặt bên trên tủ.
Mặc dù không nhìn thấy rõ nét như những chiếc gương hiện đại, nhưng cơ bản cũng có thể nhận ra được đường nét của người soi.
[Gương mặt này không phải của mình - Hắn đẹp trai hơn]
Lạc Nguyên Dạ hơi hoang mang không lẽ bản thân lại xuyên không vào thân xác nam nhân rồi.
Từ nãy giờ cô nương trong phòng vẫn một mực gọi mình là thiếu gia.
Đưa hai tay chạm vào những nên có của nữ nhân, rõ ràng là rất đầy đặn.
Bên dưới thì hoàn toàn bằng phẳng không hề nhấp nhô.
"Cô gọi ta là thiếu gia, nhưng ta là nữ nhân mà".
Cẩn Mai nghe xong liền nhào đến nhanh tay che miệng của Lạc Nguyệt Dạ lại.
"Nhị thiếu gia, thân phận của người tuyệt đối phải giữ kín người quên rồi sao?".
Lạc Nguyệt Dạ nghe xong chỉ gật gật đầu tỏ ý ngầm hiểu ý, như vậy Cẩn Mai mới nhẹ thở phào buông tay mắt vẫn nhìn tới nhìn lui.
Nhìn nét mặt lo lắng này Lạc Nguyệt Dạ nghĩ thầm hẳn đây không phải là chuyện nhỏ, nhìn cô nương này từ lúc đầu đến giờ không hề có ác ý.
Đoán hẳn đây là người thân cận nhất với thân thể này.
"Cô nương xin hỏi ta là ai?"