Không có tiếng trả lời lại, Hàn Lam Vũ bắt lấy cơ hội bước đến gần với Lục Giai Tuệ.
Phải công nhận một điều rằng nữ nhân trước mặt không hề có một tia sợ hãi nào thể hiện ra trên khuôn mặt.
Trái lại là như đang chờ đợi xem Hàn Lam Vũ sẽ làm gì tiếp theo.
Đưa một tay nhẹ nâng cằm của Lục Giai Tuệ, ánh mắt Hàn Lam Vũ có chút say mê nhìn ngắm nàng "Thật không ngờ muội muội của Lục huynh lại sở hữu nét đẹp mê người như vậy".
"Ta có đẹp bằng những nữ nhân xung quanh Bảo Lâm không?".
Ánh mắt Lục Giai Tuệ vẫn là không né tránh ánh mắt say mê của Hàn Lam Vũ, mỉm cười đáp lời.
[Ta nào có nữ nhân nào a? Tên Hàn Bảo Lâm này rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân rồi].
Đứng gần thế này Hàn Lam Vũ càng dễ bị thu hút, không biết là bản thân đang là sói hay là nữ nhân này là sói đây.
Hương thơm trên người Lục Giai Tuệ toả ra khiến hơi thở của Hàn Lam Vũ có chút nóng bức.
Không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy, phải chặt đứt ý nghĩ của nàng với tên Hàn Bảo Lâm kia.
Hắn không xứng với cô nương này!
"Dĩ nhiên là nàng phải hơn hẳn những nữ nhân tầm thường kia rồi.
Nàng có muốn làm nữ nhân của riêng Hàn Bảo Lâm ta không?".
Nữ nhân tầm thường?
Làm của riêng?
Những câu nói hết sức chói tay này có thể dễ dàng nói ra được sao.
Lục Giai Tuệ thoáng có chút thất vọng trên gương mặt, lùi một bước cách xa Hàn Lam Vũ.
Không lẽ bản thân thực sự nhìn sai người, nhưng lần đầu tiên gặp Hàn Bảo Lâm đến hiện tại, y vẫn chưa từng làm việc gì giống lời đồn.
Hàn Lam Vũ thấy gương mặt Lục Giai Tuệ cúi xuống có phần đen lại, cảm giác là bản thân sắp đạt được mục đích.
Tiếp tục sấn đến một bước, nghiêng mặt nhìn ngắm nàng "Sao hả, Giai Tuệ là đã hối hận rồi a?".
"Hàn Bảo Lâm, ngày đó trên phố vì sao ngươi lại cứu cô nương không quen biết kia?".
Cái tông giọng hạ nhiệt và thái độ khác hẳn lúc đầu này là sao.
Hàn Lam Vũ hơi cảm thấy ớn lạnh, nàng là đang hỏi về chuyện gì.
Lục soát lại toàn bộ ký ức vừa đến đây, hai tay đập vào nhau "À" lên một tiếng như đã nhớ ra điều gì.
[Ra đây là lý do muội muội của Lục huynh để mắt tới ta].
[Vậy là nàng để mắt tới ta chứ không phải Hàn Bảo Lâm].
Thật là loạn trí cả lên!
Nhưng vốn dĩ Hàn Lam Vũ cùng nàng là không thể nào, vuốt vuốt mặt vài cái trở lại dáng vẻ ngả ngớn.
"Ta chỉ định mang nàng ta về phủ làm nha hoàn, dù sao cũng đang thiếu người".
"Thật đáng tiếc vẫn là để nàng ta chạy mất!".
Không phải nói ánh mắt lúc này của Lục Giai Tuệ là thất vọng đến thế nào.
Tự thấy bản thân đã bị mây mờ che phủ đôi mắt.
Ngày thường bản thân chưa từng xảy ra việc này.
Đôi môi chỉ nhoẻn miệng cười chua chát, xoay người nhanh chóng hướng tấm lưng mong manh về phía Hàn Lam Vũ.
"Thực làm phiền Hàn công tử một chuyến rồi, mời về cho!".
Nghe những lời băng lãnh của Lục Giai Tuệ thốt ra, trái tim của Hàn Lam Vũ cảm nhận có ai đó như đang bóp chặt.
Ánh mắt có phần tiếc nuối nhìn thân ảnh hồng y trước mặt "Ân, vậy tại hạ xin cáo lui trước".
Lời nói vừa rời khỏi môi Hàn Lam Vũ cũng xoay mũi chân rời khỏi rừng trúc.
Không một lần ngoái lại nhìn.