Trải qua 2 tháng ở trong phủ, Hàn Lam Vũ cùng Công chúa Đường Giai Tuệ càng khăn khít nhau hơn.
Hai người như hình với bóng đi cùng nhau, ban ngày thì cùng nhau học.
Chiều đến lại cùng tỷ võ với nhau, thỉnh thoảng Hàn Lam Vũ còn đích thân nấu những món ngon độc đáo đến cho nàng thưởng thức.
Mỗi khi nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên khi vừa nếm thử món ăn lạ của Đường Giai Tuệ lại khiến nhịp tim của Hàn Lam Vũ rộn ràng hơn.
Công chúa Đường Giai Tuệ vẫn đêm đêm nghiên cứu y dược, số lần nàng đến Thái bình lâu là không đếm xuể.
Trong đó chứa đựng hơn ngàn quyển sách từ các đời vua khác nhau, có những loại bệnh kỳ lạ cũng được ghi vào.
"Công chúa, hay là hôm nay người nên nghỉ ngơi sớm a".
Tiểu Thanh vẫn một mực đứng phía sau lưng hầu hạ công chúa của nàng.
Từ khi biết được bệnh tình của vị Hàn công tử kia, mỗi ngày nàng đều chứng kiến sự bận rộn trau dồi càng nhiều của Công chúa Đường Giai Tuệ, sách cũng để chật cả bàn chỉ lo chưa kịp chữa bệnh thì ngược lại người ngã bệnh lại là nàng.
"Tiểu Thanh, ta nghĩ ta đã tìm ra được phương pháp chữa trị cho Bảo Lâm rồi!".
Bỏ mặc lời khuyên của Tiểu Thanh, Đường Giai Tuệ vẫn chậm rãi đọc từng chữ dưới ánh nến, mắt nàng như sáng ngời khi tìm được căn bệnh trùng khớp với tình trạng của Hàn Lam Vũ đang gặp phải.
"Thật tốt quá, ta biết công chúa sẽ tìm được mà.
Cơ mà liệu pháp tiếp xúc này là cần phải tìm một người điều trị..." Tiểu Thanh mừng rõ, cúi mặt xuống đọc dòng chữ dưới ngón tay Đường Giai Tuệ chỉ đến.
Liếc mắt nhìn sang nét mặt của Công chúa Đường Giai Tuệ, chỉ thấy đôi môi nàng như đoá hồng nở rộ.
[Ôi không công chúa của ta, người đó là nàng sao].
Đọc được ý định của Đường Giai Tuệ, Tiểu Thanh chỉ kịp lấy tay vỗ vào trán để tránh những suy nghĩ không hay.
Một bên tai của Công chúa Đường Giai Tuệ động nhẹ, nàng nghe được bên ngoài có vài âm thanh lạ.
"Cẩn Mai, ngươi nhỏ tiếng một chút muốn bị người khác phát hiện sao?".
Nhân dịp lễ phủ Quốc Tự Giám cho các vị công tử nghỉ ngơi ba ngày, nhân cơ hội này Hàn Lam Vũ vẫn muốn ra ngoài.
"Công tử, người cẩn thận một chút".
Trái tim nhỏ bé của Cẩn Mai muốn nhảy lên mỗi lần Hàn Lam Vũ nắm chặt cành cây, hai chủ tử nàng đang dự định trốn ra bên ngoài kinh thành ngắm nhìn một phen.
Hàn Lam Vũ đã nhiều lần quan sát nơi này có một thân cây khá to, lại vừa khéo vươn cao cành tới tường thành.
Nếu nương theo nó chắc chắn có thể leo tường thành công!
Hàn Lam Vũ khéo léo nắm chắc cành cây trèo lên từng bước, tầm mắt cũng đã nhìn ngang được bức tường.
Nàng vụt phi người sang ngay ngắn nằm yên vị bên trên tường.
"Cẩn Mai, mau leo lên đi".
Nàng nhìn xuống phía bên dưới thúc giục Cẩn Mai.
Đeo tay nải trên người Cẩn Mai nhanh nhẹn trèo lên tường thành dễ dàng.
Khiến cho Hàn Lam Vũ cứ ngỡ người theo bên cạnh nàng bấy lâu là một chú khỉ.
"Công tử, ngài sao nhìn ta như vậy".
"Ta đang nghi ngờ ngươi là một con khỉ!".
Cẩn Mai bị trêu chọc đỏ phồng má lên vì giận, sao nàng có thể là khỉ được chứ.
Hàn Lam Vũ chỉ bật cười hắc hắc rồi xoay người định trèo xuống dưới, không cẩn thận liền bị trượt chân ngã ra sau.
"A------".
"Công tử..." Cẩn Mai vội với tay theo chụp nhưng vẫn là không kịp nắm lấy.
Đôi mắt đang nhắm nghiền đoán chừng đập đầu sẽ khá đau, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hững vòng eo như có ai đang ôm chặt.
Hàn Lam Vũ mở to mắt nhìn liền tức khắc chạm mắt với Công chúa Đường Giai Tuệ, nàng sử dụng khinh công nhẹ nhàng đạp vài bước đưa thân người Hàn Lam Vũ đáp đất an toàn.
Tiểu Thanh cũng đưa Cẩn Mai xuống dưới phía sau.
"Lục huynh? Sao ngươi ở đây?".
"Ta đã nói sẽ đặc biệt để mắt đến Bảo Lâm, ngươi quên rồi sao".
Trong chất giọng trách móc của Đường Giai Tuệ có pha lẫn cả sự lo lắng.
Người này bao lần cứ gặp chuyện không may, khiến nàng hao tổn tâm tư.
Thật không biết quý trọng thân thể, đáng trách!