Cả bốn nữ nhân một tay vừa dùng bữa nhưng trong lòng vẫn giữ như suy nghĩ riêng trong lòng, thực khó nói ra.
Khiến không khí dần trở nên trì đọng chốc lát.
Người lên tiếng phá vỡ không khí vẫn là Hàn Lam Vũ, nếu là cố tình che giấu hẳn là Đường Giai Tuệ cũng có lý do riêng nào đó khó nói ra.
"Nào Lục huynh ăn nhiều một chút, món này là ngon nhất a".
Nàng gắp một miếng thịt lớn đặt vào chén của Công chúa Đường Giai Tuệ.
Khiến Tiểu Thanh nhìn thấy sắc mặt liền lo lắng liếc nhìn, công chúa của nàng ghét nhất là bị ép ăn thịt và còn đặc biệt là thịt có mỡ.
Trước kia hoàng thượng cũng từng làm điều tương tự, kết quả là Công chúa đã liên tục không đến dùng bữa cùng trong một tháng.
Trái với những gì Tiểu Thanh suy nghĩ, Công chúa Đường Giai Tuệ khẽ mỉm cười nhẹ.
Nhẹ nhàng nhấc tay gắp bỏ vào miệng, chậm rãi ăn không phát ra tiếng động nào.
Điều này làm cho mi mắt của Tiểu Thanh phải giựt giựt vài lần vì không tin được!
"Bảo Lâm, ngươi vẫn còn gọi ta là Lục huynh sao?".
Đúng thực là không phù hợp, nàng dù sao cũng đã tiết lộ danh tính cho Hàn Lam Vũ.
"Lục..không, Tuệ Nhi!".
"Ân".
Đáp lại là ánh mắt chan chứa ôn nhu nhìn đối diện Hàn Lam Vũ, nàng thực sự muốn nghe người này gọi tên nàng như vậy từ lâu.
Cẩn Mai cùng Tiểu Thanh cùng lúc thở dài, thực sự đã cảm thấy no bụng.
Có lẽ vì hôm nay ăn uống khá nhiều món nên khiến cho bụng của Hàn Lam Vũ có hơi cảm thấy không khoẻ.
Cứ liên tục ấn ấn xoa xoa nơi rốn vài lần nhăn nhó.
"Bảo Lâm, ngươi không khoẻ sao?".
Người đầu tiên phát hiện ra vẫn là Công chúa Đường Giai Tuệ, nàng dừng đũa lông mài có hơi nâng nhẹ.
"Thực xin lỗi Tuệ Nhi, ta có việc gấp cần xử lý..." Vừa trả lời xong Hàn Lam Vũ vội đứng người chạy ngay đi tìm nơi giải quyết, Cẩn Mai cũng vội dừng đũa chạy ngay theo sau "Công tử, đợi ta với".
Nhìn thấy hình dáng này của Hàn Lam Vũ khiến Công chúa Đường Giai Tuệ không kìm nén được đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
Trên bàn chỉ còn lại hai chủ tử Công chúa ngồi đợi, thật không ngờ chuyến đi ra ngoài cung lần này lại gặp được người thú vị như Hàn Lam Vũ.
Khiến nàng khi ở cạnh cảm giác rất vui vẻ, có thể nhìn thấy một thế giới quan khác vậy.
"Ca ca, nữ nhân đó thực rất đáng ghét.
Cướp mất nam nhân của ta, khiến ta bị cười nhạo ngoài phố".
Giọng điệu hằn hộc của một nữ nhân bàn bên cạnh khá to, khiến cả Công chúa Đường Giai Tuệ cùng Tiểu Thanh cũng nghe thấu.
"Nữ nhân đó có đẹp không?".
Lại thêm một giọng điệu khác vang lên nhưng là của một nam nhân.
"Huynh suốt ngày chỉ biết mê nữ sắc, không thể quan tâm cảm giác của ta chút nào được sao?".
Không còn nghi hoặc gì nữa, giờ thì Công chúa Đường Giai Tuệ cũng đã biết giọng nói này từ ai, nàng nhếch môi lạnh lẽo [Kinh thành vẫn còn rất nhỏ].
"Công tử, hay là để ta sang đó dạy dỗ lại bọn chúng?".
Tiểu Thanh cũng không khá hơn, nóng lòng muốn sang bên kia bàn vận động một phen.
Dám nói xấu sau lưng công chúa nàng, đúng là tự tìm chết mà.
Nhưng không! Công chúa Đường Giai Tuệ chỉ khẽ giơ tay lên ngăn lại, nàng vẫn là đang chờ nghe thêm kịch hay một chút.
"Được rồi đừng làm loạn nữa, ta hứa với muội sẽ tìm và bắt hắn về làm nô tài của riêng muội thôi được chưa?".
[Rắc] Ly rượu trên tay Công chúa Đường Giai Tuệ liền nứt một đường.
Nàng chậm rãi đứng dậy tiến từng bước chân đến phía bên kia bàn, đi phía sau là Tiểu Thanh khuôn mặt vẫn là rất háo hức.
Đã lâu rồi nàng không được chứng kiến Công chúa thi triển võ công, hai kẻ này đúng là xui xẻo.
Hai huynh muội kia đang trò chuyện cùng nhau thì cảm thấy hơi lạnh hơi sau lưng, vừa quay lưng lại thì đã nhìn thấy nàng đứng đó.
"Ngươi muốn động vào hắn?".
Ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng cùng giọng nói lãnh đạm nhàn nhạt thoát ra khiến cho hai người đối diện một phen tâm hoảng.
"Ca ca, là cô ta..là người làm ta mất mặt trên phố!".
Lấy lại hồn phách cô nương Ngọc Nhi lớn tiếng, tay nắm lấy vạt áo của huynh nàng ta lắc mạnh.
Tuấn Hào con trai quan tuần phủ như sững sờ với nhan sắc diễm lệ của Công chúa Đường Giai Tuệ.
Môi hắn mấp mái vài từ rất nhỏ "Đẹp quá"
Thoáng nghe được vài lời thốt ra từ miệng của kẻ nàng không thích, vầng trán cũng lăn tăn gợn vài nếp nhăn khó chịu.
Không nói nhiều lời, nàng rút trong áo ra một vật trực tiếp phóng một ám khí như mũi tên bay xuyên qua mặt hai huynh muội kia.
Xẹt một đường khí lưu lại một vệt máu dài trên mặt Tuấn Hào!
"Á á á, ca huynh bị thương rồi.
Ngươi thật to gan có biết chúng ta là ai không mà dám động".
Cô nương Ngọc Nhi kinh sợ hét lớn, vội chạy ra phía sau Tuấn Hào ẩn núp.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo muốn gϊếŧ người của Công chúa Đường Giai Tuệ.
Tuấn Hào như bị cướp mất hồn phách, vẫn ngây người nhìn ngắm mỹ nhân trước mặt.
Tiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt mong muốn sở hữu kia chỉ cười mỉa mai, chỉ vừa thấy Công chúa nàng ấy phẫn nam trang đã mê mẩn như vậy, nếu là y phục nữ nhân thì còn sẽ chết đến thế nào.
Vẫn là vị công tử Hàn kia có năng lực trụ được mị hoặc của Công chúa!
"Dù ngươi là ai đi nữa ta cũng chẳng để tâm!" Nàng đường đường là Công chúa Đường Giai Tuệ, dĩ nhiên đối với những lời đe doạ này vẫn chẳng có sức nặng nào.
"Thật là mạnh miệng, vậy nếu là con trai tướng quân Hàn Dương Phong thì sao?".
Hàn Bảo Lâm thật sự bước từ phía sau đến, nét mặt phải nói là hết sức ngông cuồng.
Cùng phải, vì điểm dựa của hắn không phải là người bình thường.
Nếu là hoàng thượng khi nghe nhắc đến phụ thân hắn cũng phải nhượng bộ vài phần.
Công chúa Đường Giai Tuệ xoay người lại vẫn giữ nguyên nét mặt ban đầu, không xoay chuyển "Ngươi nói ngươi là con trai tướng quân Hàn Dương Phong?".
"Phải, ta là Hàn Bảo Lâm!"