Sau khi trở lại chỗ trọ, Hàn Lam Vũ đã cùng vào phòng riêng của Công chúa Đường Giai Tuệ kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Chỉ có mỗi một chuyện về việc nàng cùng đồng là dạng nữ nhân thì tuyệt đối không nói ra.
"Thì ra mọi chuyện là vậy, Hàn Lam Vũ..."
Công chúa Đường Giai Tuệ lắng nghe kỹ lưỡng cũng thầm thấu hiểu nỗi khổ của Hàn Lam Vũ, chỉ có mỗi chuyện khiến nàng phân vân là còn căn bệnh kỳ lạ kia?
"Vậy còn chuyện chàng bị bệnh lạ cũng là giả sao?".
"Cái đó...Phải!".
Hàn Lam Vũ biết không thể giấu Công chúa Đường Giai Tuệ thêm được, thôi đi bớt đi vài chuyện cũng nhẹ lòng hơn.
Khẽ thở dài một hơi, gật nhẹ đầu thừa nhận.
Nàng đoán hẳn Đường Giai Tuệ nghe xong chắc sẽ rất giận, lừa gạt nàng lâu như vậy không thể nào lại không có sinh khí nào.
Nhìn thấy nét mặt ủ rủ của Hàn Lam Vũ, Đường Giai Tuệ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay chạm vào hai má của nàng kéo lại gần "Người ta quan tâm trước giờ chỉ có mỗi chàng, không phải danh phận con trai tướng quân".
Và "Chàng không bị bệnh chẳng phải là chuyện tốt sao?".
Công chúa Đường Giai Tuệ không trách Hàn Lam Vũ, bởi bản thân nàng ngay từ đầu cũng đã có không nói rõ thân phận của nàng ra.
Đường Giai Tuệ là đang chờ đợi.
Chờ đợi rằng một ngày kia Hàn Lam Vũ sẽ đứng trước mặt nàng nói yêu nàng, muốn nàng gả cho y.
Mắt đối mắt, Hàn Lam Vũ có thể nghe rõ được nhịp tim nàng đập ra sao.
Ngửi được mùi hương hoa từ người nàng yêu thương nhất hiện tại.
"Tuệ Nhi, nàng đối xử với ta thực tốt.
Gặp được cô nương tốt như nàng, ta có chết cũng....
Đường Giai Tuệ chắn ngang miệng không để Hàn Lam Vũ nói hết câu "Không được nói xui xẻo, Lam Vũ tối nay ta có một thứ này muốn cho chàng xem".
Vừa nói đến điều này khuôn mặt của Công chúa Đường Giai Tuệ lộ lên vài ý xuân, nhìn nàng thật câu dẫn người khác.
Hàn Lam Vũ suýt chút đã không kìm được cám dỗ, chỉ ngậm ngùi nuốt nước bọt gật gật đầu.
*
Tiểu Thanh đã chờ Hàn Lam Vũ từ trước ở phía ngoài cửa, đưa nàng đến địa điểm mà Công chúa Đường Giai Tuệ đang chờ sẵn.
[Thật bí ẩn, rốt cuộc thì nàng ấy định cho ta xem gì a?]
Một nơi nào đó trong kinh thành xung quanh đều có cây xanh bao phủ, ở giữa là một cây cầu lớn bắc ngang qua một con dòng sông xanh.
Từ xa có thể nhìn rõ được thân cây thụ rất to lớn, bên trên mỗi cành cây là mỗi sợi dây uyên ương được viết tên của mỗi cặp đôi.
Người dân nơi đây đều nói nếu các cặp tình nhân có thể nói ra nỗi lòng và được đối phương đáp nhận thì suốt đời suốt kiếp bên nhau răng long đầu bạc, mãi không xa lìa.
Công chúa Đường Giai Tuệ mặc hồng y váy dài chạm đất, mái tóc đen dài xoã chạm đến thắt lưng, bên trên tóc khéo léo cài một cây trâm hoàng mai.
Khuôn mặt nàng trước nay đều rất ít son phấn, chỉ cần tô điểm nhẹ một lớp son hồng trên môi đã càng thêm kiều mị.
Cộng thêm dáng người mảnh mai không một điểm thừa càng tăng thêm sức thu hút đặc biệt, nữ nhân thông minh lại xinh đẹp ai ai cũng mong muốn sở hữu.
Mà nàng lại chỉ muốn trở thành nữ nhân của mỗi một người!
Công chúa Đường Giai Tuệ đứng xoay lưng về phía cầu, ngắm nhìn từng dây uyên ương trên cao đang bay theo sức gió thổi.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng đến gần hơn.
Cho đến khi dừng hẳn phía sau lưng của Đường Giai Tuệ.
"Lam Vũ, chàng đến rồi?".
Đường Giai Tuệ cảm nhận được Hàn Lam Vũ đã đến và đang ở phía sau lưng nàng, trong lòng dâng lên cảm xúc vui vẻ cùng bồi hồi.
Nàng là đang ngượng ngùng chưa dám quay mặt lại nhìn Hàn Lam Vũ.
"Lam Vũ, kỳ thực hôm nay ta hẹn chàng đến đây là có một việc quan trọng muốn giải bày..." Đường Giai Tuệ hai má hơi ửng đỏ, hai bàn tay cũng đan lại nắm chặt vào nhau.
Hít vài hơi lại nói tiếp "Từ khi gặp chàng ở Quốc Tự Giám cùng chàng trải qua nhiều chuyện trong lòng ta đã đặt càng làm trọng tâm.
Ta vốn là nữ nhân cường thế như vậy, nếu thật tâm yêu thích ai sẽ chẳng ngại giải bày lòng mình với người đó.
Chàng..có chê cười ta không?".
"...."
Không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Công chúa Đường Giai Tuệ có hơi mất kiên nhẫn, mi tâm cũng dần nhích lại gần nhau.
Nàng quay người lại nhìn thì khuôn mặt hơi thất kinh!
"Sao lại là ngươi?".
.