Hàn Bảo Lâm hoàn toàn không ý thức được hành động này có thể mang hoạ sát thân, vẫn cự nhiên cười cợt.
Nheo mắt nhìn làn khói cũng đã tràn ngập phòng, cảm thấy đã đủ hắn định tiến lại gần chạm vào khuôn mặt của Công chúa Đường Giai Tuệ.
Phản xạ đầu tiên của Đường Giai Tuệ là né tránh, mặc dù bị trói chặt nhưng nàng vẫn cố gắng vùng vẫy hai tay sau lưng.
Sợi dây trói chặt đến nỗi khiến làn da mềm mỏng của nàng bị rớm máu.
Không quan tâm nhiều đến vậy, Đường Giai Tuệ không muốn bàn tay dơ bẩn đó chạm đến người nàng.
Hướng ánh mắt căm ghét rực lửa đến phía Hàn Bảo Lâm, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người hẳn Hàn Bảo Lâm đã không thể sống được nữa.
Bàn tay thô ráp của Hàn Bảo Lâm chỉ còn cách khuôn mặt xinh đẹp của Công chúa Đường Giai Tuệ khoảng một tấc.
Trong lòng Công chúa Đường Giai Tuệ chỉ vừa gọi tới tên một người [Lam Vũ!]
[Rầm!]
Cánh cửa phòng bị đá mạnh bật tung đập mạnh vào hai bên tạo nên tiếng động lớn, Hàn Lam Vũ bước vào khuôn mặt đổ ướt đầm đìa mồ hôi ngập tràn phẫn nộ khi nhìn thấy Đường Giai Tuệ ngồi trên giường, phía bên cạnh là Hàn Bảo Lâm.
Đi phía sau là Tiểu Thanh "Công tử!"
Hàn Bảo Lâm có chút hốt hoảng khi nhìn thấy Hàn Lam Vũ bước vào, nét mặt này là nét mặt muốn lấy mạng hắn "Người..người đâu? Người đâu cả rồi, tại sao không cản hắn lại".
Hắn hét lớn gọi gia nhân trong phủ đến!
"Sẽ chẳng có ai đến cứu ngươi hôm nay đâu! Đáng lý ra ngươi không nên chạm đến nàng ấy".
Ánh mắt sắc lạnh, hai bàn tay Hàn Lam Vũ gồng căng cứng.
Trái tim nàng từ lúc biết Đường Giai Tuệ bị bắt đi như bóp nghẹt đến không thở được, chỉ khi nhìn thấy nàng không sao mới phục hồi hơi thở trở lại.
Tiểu Thanh vội chạy đến cởi trói cho Công chúa Đường Giai Tuệ.
"Ngươi không thể làm gì ta, ta là đại huynh của ngươi.
Ngươi quên rồi sao?".
Hàn Bảo Lâm vừa bước lùi vòng qua bàn, giọng điệu có hơi chút lo lắng.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài những tên thuộc hạ của hắn đều bị đánh hạ hết rồi.
Rốt cuộc Hàn Lam Vũ làm sao có thể đủ sức làm được chuyện đó.
"Đại huynh? Nực cười thật, ta làm gì có loại đại huynh cặn bã này".
Hàn Lam Vũ nhếch môi cười mỉa mai cho câu nói của Hàn Bảo Lâm, hướng ánh nhìn lo lắng sang Đường Giai Tuệ quan sát tận tường thân thể nàng.
Chỉ chờ có vậy hắn liền tận dụng cơ hội vụt chạy ra cửa hòng trốn thoát!
Nhưng nào có dễ dàng như vậy, Hàn Lam Vũ mỗi ngày đều được Công chúa Đường Giai Tuệ chỉ dẫn, cùng nàng thực hành bao nhiêu thế võ công, thân thủ đã dần tiến bộ rõ rệt.
Chỉ vài bước chân đã đứng chắn trước mặt Hàn Bảo Lâm!
"Ặc, tha cho ta...." Hàn Lam Vũ nắm chặt lấy cổ họng của hắn dùng lực bóp mạnh khiến Hàn Bảo Lâm không tài nào có thể thở được.
Hắn liên tục nắm lấy cổ tay của Hàn Lam Vũ, miệng vừa cố hớp lấy từng ngụm không khí vừa cầu xin.
Đáp lại lời cầu xin đó chỉ là ánh mắt thờ ơ nhạt nhẽo, Hàn Lam Vũ khẽ mỉm cười lạnh lẽo "Kiếp sau hãy cố gắng đầu thai làm người tốt!".
Vừa nghe Hàn Lam Vũ nói như vậy tâm Hàn Bảo Lâm như loạn lên, cực kỳ run sợ.
Đây có còn là kẻ phế vật hắn từng xem thường hay không?
Người này rốt cuộc là ai?
"DỪNG TAY!!!" Một tiếng la chói tay tựa như ra lệnh, Hàn Lam Vũ nhẹ nghiêng đầu sang nhìn.
Phía sau là một nữ nhân tuổi trung niên y phục sang trọng, khuôn mặt có phần giống với Hàn Bảo Lâm.
"Mẫu...thân, cứu con" Đôi tai có chút giựt nhẹ khi Hàn Lam Vũ biết được người nữ nhân kia là ai.
"Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi định gϊếŧ đại huynh của mình sao?".
Chất giọng vẫn là ra lệnh không hề có một chút nào gọi là thương thảo.
Hàn Lam Vũ không những không buông tay mà còn bóp mạnh hơn!
"Con của bà muốn động vào nữ nhân của ta, ta gϊếŧ hắn thì có gì sai".
Nàng gằn từng chữ giận dữ, Hàn Lam Vũ là đang muốn lấy lại hết những điều tồi tệ mà hai kẻ này đã gieo rắc cho thân thể này trước đó.
Bỗng chốc cảm thấy sự thù hận bao vây, tâm ma trong lòng dâng trào!
"Lam Vũ..." Công chúa Đường Giai Tuệ được Tiểu Thanh dìu ra ngoài, nàng thực cảm thấy khó chịu nóng bức trong người.
Chứng kiến nam nhân của nàng sắp biến thành người khác, liền lên tiếng gọi.
Chỉ cần nghe âm thanh êm dịu này Hàn Lam Vũ dần giãn mi tâm, bàn tay cũng buông lỏng quay đầu nhìn Đường Giai Tuệ "Tuệ Nhi!".
Vội vàng chạy đến bên cạnh nữ nhân của mình ôm vào lòng.
"Hộc...hộc" Hàn Bảo Lâm như cá gặp nước vội hít thở liên tục, mẫu thân của hắn cũng chạy đến đỡ lấy hắn.
"Lam Vũ, mau đưa thϊếp trở về..." Chỉ vừa gắng sức nói được vài lời ngắn gọn, Đường Giai Tuệ lập tức ngất đi.
Từ lúc hít phải trầm hương Đường Giai Tuệ liên tục vận công điều khí tức bên trong cơ thể tránh bị nhiễu loạn, nàng đã rất cố gắng chống chịu.
Cho đến khi nhìn thấy Hàn Lam Vũ xuất hiện mới thực sự nới lỏng phòng bị, an tâm ngã vào vòng tay của nàng.
"Tuệ Nhi...Tuệ Nhi".
"Công tử..."
Cả ba người lo lắng gọi tên Đường Giai Tuệ, nhìn thấy sắc mặt nàng thấm đẫm mồ hôi Hàn Lam Vũ nóng lòng bế nàng trên tay vụt chạy đi.
Vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm "Tuệ Nhi, nàng sẽ không sao đâu".