Đứng trước cửa phòng vẫn còn sáng đèn, Đường Giai Tuệ vẫn còn hơi lưỡng lự chưa vội mở cửa tiến vào.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thanh và Cẩn Mai trở về phòng của hai nàng nghỉ ngơi sớm.
Nhẹ tay đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Hàn Lam Vũ đang ngồi trên ghế đọc sách thường ngày của nàng gật gù ngủ.
Nhìn nàng yên tĩnh thế này trông thật đáng yêu, không ồn ào như mọi ngày!
Đường Giai Tuệ đến gần nhìn ngắm khuôn mặt yêu thích của nàng, có nhìn bao nhiêu lần vẫn là không thấy chán.
Thấy đầu nàng sắp lệch khỏi bàn tay đang chóng liền đưa tay ra đỡ lấy.
"Ân, Tuệ Nhi nàng trở về rồi!".
Hàn Lam Vũ cảm thấy gò má có chút hơi lạnh chạm vào tỉnh giấc, trông thấy vẻ mặt ôn nhu của nàng đang đối diện.
"Sao chàng lại ngồi đây bên ngoài rất lạnh, thật không biết thương bản thân".
Hai tai nắm lấy đôi tay của Hàn Lam Vũ xoa xoa vài lần thổi vài hơi nóng vào làm ấm cho nàng, nàng trách Hàn Lam Vũ là vậy nhưng hành động thì lại ngược lại.
"Nhìn thấy nàng ta liền ấm áp lại, chẳng phải nàng là đang sưởi ấm cho ta rồi sao".
Hàn Lam Vũ mỉm cười tận hưởng từng cử chỉ quan tâm chăm sóc mà Đường Giai Tuệ đặc biệt mang đến cho riêng nàng.
"Nếu lỡ sau này không có thϊếp ở cạnh thì sao?".
Nghe Hàn Lam Vũ nói như vậy, khiến cho Đường Giai Tuệ có hơi chua xót trong lòng.
Nàng thực sự không đành lòng rời khỏi con người này phút giây nào!
"Sao lại không ở cạnh? Tuệ Nhi, nàng sao lại nói như vậy?".
Hàn Lam Vũ cảm thấy có gì đó không đúng trong âm giọng của Đường Giai Tuệ, nghĩ kỹ thì nàng cũng là vừa đến gặp phụ hoàng.
Chẳng lẽ có điều gì mà nàng vẫn cho biết?
Công chúa Đường Giai Tuệ khẽ thở nhẹ nắm lấy tay Hàn Lam Vũ đến ngồi trên giường, nàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc kia "Trưởng công chúa bị bệnh thϊếp cần đến Mục triều thăm tỷ ấy một chuyến".
Hàn Lam Vũ có hơi im lặng vài giây, rồi lên tiếng "Nàng khi nào đi?".
"Dự là...ngày mai".
[Mai, nhanh như vậy].
Cảm thấy đối phương an tĩnh đến kỳ lạ, Đường Giai Tuệ ngửa mặt lên nhìn nàng.
Bắt thấy vẻ mặt ảm đạm âm u bao quanh trong lòng bất chợt co thắt lại.
"Lam Vũ, chàng bị làm sao a?".
Ôm chặt gò má của Hàn Lam Vũ xoay qua đối diện cùng nàng, lo lắng hỏi han liên tục.
"Ta không sao Tuệ Nhi.
Chỉ là có hơi đột ngột khiến ta không biết nên tiếp thụ làm sao, ta chắc chắn sẽ rất nhớ nàng".
Cố gắng nở một nụ cười trên môi, Hàn Lam Vũ vươn tay ôm lấy Đường Giai Tuệ ngã vào lòng nàng, đặt chóp mũi lên mái tóc của nàng ngửi ngửi mùi hương yêu thích.
"Thϊếp sẽ mau chóng trở lại, thϊếp cũng sẽ rất nhớ Lam Vũ".
Đường Giai Tuệ nằm gọn trong lòng Hàn Lam Vũ, rút trong tay áo ra một vòng tay được đan hai màu đỏ xanh.
Trên tay nàng cũng đã đeo một sợi "Lam Vũ, vòng đeo tay bình an này thϊếp đan có hơi không thuận mắt, hy vọng chàng đừng chê a".
Đón lấy sợi dây do chính tay Đường Giai Tuệ đan, Hàn Lam Vũ trở lại nét mặt vui vẻ.
Nàng làm sao có thể chê cười, rất thích là đằng khác.
Chìa tay ra cho nàng giúp đeo vào, đưa lên trên mắt ngắm nghía kỹ lưỡng từng đường chỉ trên tay "Tuệ Nhi ta rất thích chiếc vòng này, ta nhất định giữ kỹ nó".
Đường Giai Tuệ còn là chưa nói hết câu, ngoài ý nghĩa bình an vẫn còn một ý khác "Chiếc vòng này còn nhắc nhở chàng tuyệt đối không được dính tới nợ đào hoa nào khác!".
"Hắc hắc, ta tuyệt đối không.
Nhưng mà nghe nói nam nhân Mục triều đều rất tuấn tú?".
Hàn Lam Vũ bật cười, nàng đúng là hũ giấm chua lâu năm mà.
Nhưng không chỉ riêng mỗi mình Đường Giai Tuệ biết làm giấm.
Vừa nhắc đến nam nhân Mục triều, Hàn Lam Vũ liền lật người đặt Đường Giai Tuệ nằm xuống dưới thân lột bỏ từng lớp y phục trên người nàng, ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng.
"Ưmmm ...Lam Vũ, chàng lại vô lại".
Đêm nay Hàn Lam Vũ nhất định phải lưu lại nhiều vết tích để cho nàng luôn ghi nhớ kỹ! Vĩnh viễn nàng chỉ thuộc về mỗi một mình Hàn Lam Vũ mà thôi.