Nhị Công chúa Đường Giai Tuệ ngày đêm liên tục di chuyển, mỗi một phút giây trôi qua đều khiến nàng càng nóng lòng hơn.
Nàng cần mau chóng trở lại, mau chóng tìm đến phò mã của nàng ôm lấy chàng.
Bởi Đường Giai Tuệ hiểu rõ Hàn Lam Vũ trước giờ luôn trong sáng tốt bụng, nàng chưa từng gϊếŧ bất kỳ ai.
Khi dừng chân ở quán trọ để binh lính được nghỉ ngơi và cho ngựa ăn cỏ, nàng nghe được tin Phó tướng quân thắng trận liên tiếp vừa chặt đầu tướng lĩnh của địch răn đe.
Dân chúng ai nấy đều reo hò vui sướng, không phải là nàng không muốn quân ta toàn thắng.
Nhưng phò mã của nàng chắc chắn là đang đối diện với cơn ác mộng lớn, càng nghe càng khiến cho hơi thở của Đường Giai Tuệ đứt quãng hơn.
Hai bàn tay nàng không ngừng run mạnh, phải siết chặt vào nhau để kiềm chế!
Đi suốt mấy ngày đêm cuối cùng cũng đã về đến kinh thành, xe ngựa nhanh chóng tiến vào hoàng cung.
Bước chân của Đường Giai Tuệ nhanh như gió trở về phủ phò mã, nàng hạ lệnh cho Tiểu Thanh chuẩn bị những thứ cần thiết nhất là dược thảo trị thương.
Hàn Lam Vũ đánh nhau bao trận như vậy làm sao có thể không có xây xát nào, nàng chỉ thực hy vọng thân thể phò mã của nàng sẽ không có bất kỳ thương tổn nào đến.
Chỉ là hy vọng nhỏ như vậy....
"Tuệ Nhi, con đang định đi đâu?".
Hoàng thượng Đường Thiên Vũ biết được Nhị công chúa Đường Giai Tuệ đã trở về, đoán chắc chắn nàng sẽ không ngồi yên khi phò mã của nàng đang chinh chiến sa trường.
Tính cách cường liệt này của Nhị công chúa hẳn là có được từ Đường Thiên Vũ.
"Phụ hoàng, xin người đừng ngăn cản con!".
Đường Giai Tuệ hành lễ với Đường Thiên Vũ, hướng ánh mắt kiên định cũng là như cầu xin đến người.
Tâm ý của nàng đã quyết định rồi sẽ không thay đổi.
Hoàng thượng Đường Thiên Vũ thở dài, đưa tay vuốt râu.
Bước đến chạm nhẹ vào mái tóc của nữ nhi y "Trẫm đến không phải để ngăn cản con, ngồi xuống trước đã".
Đôi mắt Đường Giai Tuệ nghe được Đường Thiên Vũ không ngăn cản nàng đi thì có chút sáng lên.
Cả hai cùng ngồi xuống chiếc bàn tròn vân phượng gỗ.
Đường Thiên Vũ lấy trong người ra một lá thư dài của Hàn Lam Vũ gửi đưa đến cho nàng đọc.
Hai tay run run cầm lấy lá thư, Đường Giai Tuệ hít thở sâu hy vọng nội dung bên trong sẽ không phải điều nàng nghĩ tới.
Vừa đọc được những dòng chữ ngay ngắn của Hàn Lam Vũ viết bên trong khiến đôi mắt nàng bị màn sương phủ lấy.
[Chàng vẫn bình an, thật tốt quá].
Thấy được nét mặt của Đường Giai Tuệ đã bình ổn hơn, Đường Thiên Vũ nói tiếp "Dựa theo những gì phò mã đề cập, ta sẽ cử một đội quân tinh nhuệ đến viện trợ phía sau.
Trận đánh cuối này đại thống lĩnh quân sẽ xuất trận, lần này sẽ là trận quyết định thắng bại!".
"Phụ hoàng, xin người để nữ nhi dẫn quân viện trợ đến chàng!".
Công chúa Đường Giai Tuệ lập tức quỳ xuống cầu xin được dẫn quân hỗ trợ cho Hàn Lam Vũ, kế hoạch này của nàng hẳn là đã dày công nghĩ ra, không thể có chuyện bị phá vỡ được.
Với bản lĩnh võ công của Đường Giai Tuệ, Đường Thiên Vũ còn không rõ hơn sao.
Nàng thừa sức thống lĩnh vạn quân đánh giặc, chỉ đáng tiếc nàng lại là nữ nhân nếu là một bậc nam nhân Đường Thiên Vũ đã mau chóng cho nàng làm Thái tử, dự là sẽ để lại giang sơn cho nàng rồi.
Hoàng thượng Đường Thiên Vũ dang rộng cánh tay đỡ nữ nhi của y đứng dậy.
"Tuệ Nhi, chiến trường khốc liệt đầy rẫy nguy hiểm.
Một nữ nhân còn là công chúa như con sao có thể đến?".
Đường Thiên Vũ vẫn là không đành lòng đáp ứng, để nữ nhi của y đến một nơi chỉ toàn là tro bụi đầy rẫy tiếng ai oán như vậy vẫn là không muốn.
Công chúa Đường Giai Tuệ thầm nghĩ phò mã của nàng cũng là nữ nhi, chàng có thể đến vì sao nàng lại không thể.
"Phụ hoàng, phò mã đang cần con.
Tuệ nhi thân là công chúa cũng không thể ngồi yên nhìn giang sơn bị đe doạ, bá tánh lầm than được.
Xin người đáp ứng cho Tuệ nhi dẫn viện quân!".
Nàng dùng lời lẽ đanh thép kiên định cùng ánh mắt ngập tràn sự lo lắng hướng đến nhìn thẳng vào phụ hoàng nàng.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy há có thể không đáp ứng?
Chỉ thấy Đường Thiên Vũ chạm nhẹ vào vai nàng vỗ vỗ, mở nhẹ môi đồng ý với nàng.