Thực lòng thì phủ Quốc Tự Giám không hề ở đâu xa mà nằm ngay bên trong kinh thành cách hoàng cung không xa.
Trong một ngày đi đã có thể đến nơi.
Bên trong xe ngựa lớn Công chúa Đường Giai Tuệ vận một y phục bạch y tóc bới gọn dùng một sợi dây trắng cột đơn giản.
Trước khi đến phủ Quốc Tự Giám đã được phổ biến qua quy định, dù là hoàng thân quốc thích khi đến vẫn phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc của phủ đặt ra, suốt bao nhiêu năm chưa hề có ngoại lệ nào.
Y phục trắng đơn giản là một trong những quy định được liệt kê!
Xe ngựa đang di chuyển đột ngột dừng lại, khiến Đường Giai Tuệ đang thanh tịnh nhắm mắt liền he hé mở.
"Tiểu Thanh, bên ngoài có chuyện gì? Vì sao xe ngựa lại ngừng lại".
Tiểu Thanh vén màn bước chân ra ngoài xem xét tình hình, rất nhanh cũng trở lại vào bên trong xe ngựa.
"Công tử bên ngoài xảy ra chút náo loạn, nhiều người đứng xung quanh khá đông nên xe không thể đi tiếp được".
Là náo động gì mà lại đông người tò mò đến vậy?
"Chúng ta xuống dưới xem thử!"
Tiếu Thanh vén rèm cẩn thận dìu Công chúa Đường Giai Tuệ bước xuống xe ngựa, phải công nhận nhiều người đang đứng xoay vòng quanh đông thật.
Được Tiểu Thanh mở lối dẫn đường trước, Đường Giai Tuệ có thể dễ dàng đi vào bên trong tâm vòng tròn xem kỹ.
Càng tiến lại gần thì càng nghe rõ được cuộc đối thoại căng thẳng bên trong!
"Tên khốn này không chịu tránh đường để ta mang nương tử về thì đừng có trách bổn đại gia không nương tay".
"Rõ ràng cô nương này nói không phải nương tử của ngươi! Ngươi là đang bắt ép con gái nhà lành mà".
Một bên là giọng khàn đặc khó nghe của tên công tử nhà giàu nào đó cùng phía sau là bốn tên gia nhân.
Một bên còn lại nhìn kỹ y phục thì có thể dễ dàng đoán y là hẳn là gia nhân theo hầu hạ.
Còn có một nam nhân trẻ tuổi khác đứng chắn cho cô nương phía sau lưng.
Đường Giai Tuệ một phen quan sát đánh giá, người nam nhân đứng phía sau này gương mặt rất tuấn tú phải dùng bốn chữ nguyệt mi tinh nhãn để khen ngợi, dáng người hơi thư sinh nhưng làn da hơi nhợt nhạt.
Là đang có bệnh trong người sao?
Hàn Lam Vũ vẫn là chưa lên tiếng, cứ vừa muốn đi lại bị cánh tay cô nương phía sau nắm kéo lại!
Thấy việc nói qua nói lại vẫn là chưa giải quyết được gì, Hàn Lam Vũ cố gỡ cánh tay của cô nương phía sau bước lên phía trước.
"Ngươi nói cô nương này là nương tử của ngươi, vậy cô ta trên cổ có đặc điểm là gì?".
Tên công tử nhà giàu nghe bị hỏi có hơi bối rối, vẫn là không trả lời được.
Nhưng vẫn một mực không chịu quay về tay không như vậy.
"Dù không phải nương tử, nhưng cũng là ta bỏ tiền ra mua cô ta! Dựa theo lý cô ta đã là người của ta rồi, người đâu bắt cô ta lại".
Không muốn tiếp tục kéo dài câu chuyện thu hút nhiều người chú ý, hắn ra lệnh cho gia nhân hướng người bắt.
"Khoan đã! Ngươi mua cô nương này bao nhiêu?".
Hàn Lam Vũ vội che chắn cho hai người phía sau, hất mặt tới phía người ra lệnh.
Nghe xong hắn chỉ bật cười lớn tiếng, nhìn lên nhìn xuống người Hàn Lam Vũ đoán chừng đây chỉ là kẻ nhà quê không có tiền mà thích ra vẻ với nữ nhân.
Dù là bị cười nhạo nhưng vẻ mặt của Hàn Lam Vũ vẫn hết sức bình thường!
"Ta nói này tiểu nhà quê như ngươi có bao nhiêu tiền để trả lại cho ta hả? Mau chóng cút khỏi đây đi, không thì chỉ càng mất thể diện hơn".
Tên nhà giàu khinh khỉnh mũi, tay cầm quạt phe phẫy vào người vài cái.
"1000 lượng đủ không?".
Hàn Lam Vũ thật là không muốn nói nhiều thêm nữa, trực tiếp đưa ra giá.
Cả đám người nghe xong cũng một phen xầm xì to nhỏ xung quanh!
[Không phải chứ, 1000 lượng? Vị công tử này không nghĩ lại ra giá cao như vậy a].
[Dù là các cô nương trong thanh lâu cũng chỉ cao nhất 500 lượng, quá hời cho tên kia rồi].
Tên nhà giàu nghe rất rõ những lời nói xung quanh.
Vốn dĩ chỉ bỏ ra có 200 lượng để mua cô nương kia tử người dượng, nhưng không ngờ Hàn Lam Vũ lại trả cao như vậy.
Vụ làm ăn không lỗ vốn này dại gì không nhận!