Phò Mã Hữu Độc


Editor: Bộ Yến Tử
==================================
Quả thật, Tạ Ninh cùng Lục Tố Vấn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Cùng biết y thuật, chín ngày trước nàng đã chết, nàng bị “phu quân tốt” ghìm chết, mà cùng lúc đó, Tạ Ninh ngoài ý muốn ngã ngựa hấp hối.

Đương nhiên, Lục Tố Vấn chết rồi, Tạ Ninh sống.

Thế nhưng ai mà biết được, Tạ Ninh sống lại, kỳ thực đã thay đổi.

Lục Tố Vấn thay Tạ Ninh sống tiếp!

Trước khi chết, nàng có biết Tạ Ninh, đích tôn trưởng tử Tạ gia, tiểu bạch kiểm nổi danh của Đại Tề, mặt quan như ngọc, nhã nhặn nho nhã, năm ngoái đã cưới An Lan trưởng công chúa Cao Hân.

Một thương hộ lại có vinh quang bực này, đúng là hiển quý hiếm thấy.

Bất quá khi đó nàng không để ý, ngược lại cảm thấy cũng bình thường.

Dù sao thì Tạ đại phu nhân cùng mẫu thân của An Lan trưởng công chúa là thân tỷ muội.

Tạ Ninh cùng trưởng công chúa là biểu huynh muội, muốn thành thân có gì khó khăn.


Lại nói bản triều xưa nay quy định, phò mã không được tại triều làm quan, kể từ đó, ngược lại công chúa cũng không phải quá hiếm.

Cưới công chúa tuy tốt, tuy nhiên tiền đồ lại bị đoạn mất, phàm là người có gia sản, đều không thích như vậy.

Ai không muốn gia tộc vinh quang.

Nhưng Lục Tố Vấn lại không nghĩ tới, người tên Tạ Ninh này, lại là nữ tử.

Mà hôm nay, nàng thành Tạ Ninh, đứng trong đống hỗn loạn này, nàng chỉ cảm thấy, hoàn toàn là một bộ bài nát, nàng dùng thân phận nữ nhi cưới công chúa vốn là tội khi quân, còn có Tạ gia nguy cơ trùng trùng, nàng cho rằng, Tạ Ninh ngã không phải ngoài ý muốn.

Riêng việc nghe Tạ đại phu nhân cùng A Bích nói chuyện, Tạ Ninh liền minh bạch, Tạ gia này, cũng không yên bình.

Nhưng mà, lúc này Tạ Ninh lại vô cùng kiên định.

Nếu ông trời đã cho nàng thêm cơ hội, nhất định không thể lãng phí, ngay tại khắc nàng bỏ mình, nàng đã thề nếu có kiếp sau nàng sẽ tàn nhẫn quyết tuyệt hơn.

Người người đều biết Lục đại phu là danh y đương thời thế nhưng lại không biết, Lục Tố Vấn trò giỏi hơn thầy, càng hơn một bậc.

Ngay cả “phu quân tốt” của nàng cũng cho rằng nàng chỉ là hiểu chút y lý, đọc một ít sách y mà thôi.

Có lẽ, đây chính là ác chủ bài có lợi nhất của nàng.

Nghĩ tới đây, Tạ Ninh nở nụ cười.

Nếu đã cho nàng cơ hội lần nữa, người đáng chết, đều phải xuống địa ngục!

Kẻ thù của nàng, nàng rất muốn bâm làm tám mảnh, cất kỹ từng mảnh!

Bất quá, tuy nói trong lòng quyết tâm nhưng Tạ Ninh cũng hiểu rõ, tình cảnh mình bây giờ không tốt chút nào, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.

Mọi thứ không thể một lần là xong, đạo lý này nàng hiểu.

Hiện tại càng là mười hai vạn phần minh bạch, người đã chết một lần, nhìn nhận sự việc càng thêm thận trọng vài phần.

Đương nhiên nàng muốn báo thù cho Lục gia, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là nàng phải đảm bảo sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện, nếu bị phát hiện sẽ bị xem là yêu quái mà thiêu chết, làm gì có cơ hội báo thù!

Nghĩ tới đây, Tạ Ninh lại bắt đầu cẩn thận suy xét tình hình Tạ gia.


Tuy rằng trước đó nàng có biết Tạ Ninh, sau khi sống lại cũng nghe Tạ đại phu nhân cùng A Bích nói một chút chuyện đã qua của Tạ gia, cũng chỉ là mấy chuyện quanh Tạ Ninh mà thôi, còn những người trong Tạ gia nàng lại không rõ.

Xem ra, mặc dù nàng là phò mã gia, nhưng cũng không phải ai cũng không dám hạ thủ.

Nàng phải sống sót an toàn trước, sau đó mới có thể trù tính kế hoạch.

Trong lúc Tạ Ninh đang suy nghĩ, gian ngoài truyền đến giọng nói, người tới chính là mẫu thân của Tạ Ninh, Tạ đại phu nhân Tưởng thị!

"A Ninh đang nghỉ ngơi?"

"Vừa nãy chủ tử nói có chút mệt mỏi, đã nằm nghỉ.

Phu nhân, hay để nô tỳ vào trong thông báo." A Bích trả lời.

Tưởng thị ngăn lại: "Chớ có quấy rầy nàng nghỉ ngơi, để nàng ngủ đi.

Thương gân động cốt một trăm ngày, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt.

Đứa bé A Ninh này thật khổ."

Tưởng thị thở dài, tâm tình dường như có chút buồn rầu.

"Ta về trước, lát nữa lại tới thăm nàng." Tưởng thị muốn rời khỏi, chợt nghe phòng trong truyền đến giọng nói lành lạnh: "Mẫu thân, ta còn chưa ngủ, ngài vào đi."

Tạ Ninh ngồi dậy, dựa ở giường, chỉ thấy Tưởng thị bước vào, nàng từ nhỏ không mẹ, tính tình có chút lãnh đạm.

Có điều chính vì như thế, thật ra lại có chút không đành lòng để bà đi đi lại lại giữa trời tuyết lớn.


Tuy nói quyết hung ác, nhưng cũng tùy người.

Tưởng thị ngồi xuống bên cạnh Tạ Ninh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đau lòng không thôi: "Thân thể có còn chỗ nào khó chịu không?"

Tạ Ninh lắc đầu, nàng cũng không phải quá thân thiện, vốn cũng có chút lo lắng, nhưng sau đó lại nhạy cảm phát hiện, hóa ra trước đó Tạ Ninh cũng như vậy, thực sự kỳ quái!

Tưởng thị đưa tay luồn vào trong chăn, cầm tay Tạ Ninh, tay nàng lành lạnh, thậm chí còn lạnh hơn tay Tưởng thị vừa đi từ bên ngoài vào, càng khiến Tưởng thị đau lòng, nhưng cũng hạ quyết tâm.

"Nhiều năm qua, ta ăn chay niệm Phật, chỉ vì gia đình an bình, con ta bình an.

Cái khác ta không quan tâm, nhưng bây giờ lại bắt nạt con ta, bọn hắn cho rằng ta ăn chay niệm Phật, niệm thành tâm địa Bồ Tát hay sao? Dù là tâm địa Bồ Tát, cũng không cho phép con mình bị người mưu hại."

Nói đến đây, Tưởng thị cười nhạt: "Dầu gì, Tưởng gia chúng ta còn chưa bại.

Muội muội của ta vẫn là đương kim Hiền phi, ngươi là phò mã gia.

Bọn họ quả nhiên lớn gan, đã như vậy, đừng trách ta không khách khí!"

Tạ Ninh ngẩng đầu: "Mẫu thân biết, người hạ thủ là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận