Editor: Bộ Yến Tử
===============
Tưởng thị vuốt ve mặt nàng, nói: "Không biết.
Nhưng cho dù là vậy, cuối cùng cũng chạy không thoát vài người, vị trí phò mã quả thật không đáng để đố kị, như vậy xem ra, không phải là vị trí gia chủ hay sao? Từ xưa đến nay, tiền tài là thứ khiến nhất cổ động nhân tâm.
Con yên tâm, chỉ cần bọn họ làm, nhất định để lại dấu vết, mẫu thân sẽ không để con bị người ta ức hiếp."
Nhắc tới, Tưởng thị thật sự nổi giận, ngày thường bà không hỏi mọi việc, nhưng không có nghĩa bà không bảo vệ Ninh Nhi của bà thật tốt.
Nói chung người làm mẫu thân đều giống nhau, hài tử là vảy ngược không thể động vào của bọn họ.
Lần này Tạ Ninh gặp chuyện không may, không có chuyện Tưởng thị bỏ qua cho kẻ gây nên.
Vi mẫu tắc cường, chính là như thế.
Tưởng thị cực kỳ hổ thẹn với Tạ Ninh, năm đó nếu như không phải bà lừa gạt lão gia coi nàng là nam hài tử mà nuôi lớn, ngày hôm nay Ninh Nhi của bà sao lại khổ sở như vậy.
Hoàn toàn không có hạnh phúc mà nữ hài nên có.
Tạ Ninh thấy sắc mặt Tưởng thị ngày càng khổ sở, trong lòng cũng đoán ra được tâm tình của bà.
Suy nghĩ một chút, nàng trở tay cầm lấy tay Tưởng thị, Tưởng thị ngẩn ra, lập tức nhìn nàng.
Tạ Ninh nhàn nhạt nói: "Như nếu không thể một kích bắt gọn, tội gì đánh rắn động cỏ."
Nàng vừa nói như vậy, quả thật Tưởng thị có chút khiếp sợ.
Chỉ có điều sống đến từng tuổi này, Tưởng thị cũng không phải nữ tử chưa trải sự đời, sau chút khiếp sợ đó, bà hiểu ý Tạ Ninh: "Ninh Nhi, con..." Cân nhắc một lát, Tưởng thị thở dài: "Trước kia, con luôn nói, người một nhà phải hòa khí.
Không ngờ, con cũng sẽ như thế, xem ra, bọn họ đã thực sự khiến trái tim con tổn thương."
Tạ Ninh miễn cưỡng cười nhẹ: "Ta cũng từng nghĩ như vậy, thế nhưng, con người sẽ luôn thay đổi."
Tạ Ninh chân chính, đã bị hại chết.
Nếu nàng chiếm thân thể Tạ Ninh, vậy thì, nàng sẽ thay nàng ấy lấy lại công đạo.
Tưởng thị cho rằng nàng bị bọn họ tổn thương, vỗ vỗ tay nàng: "Chuyện này, con không cần xen vào, an tâm dưỡng thương là được, chuyện còn lại cứ giao cho mẫu thân xử lý, nếu như không làm gì, chỉ sợ sẽ càng thêm dung túng bọn họ, cho là có thể ngồi lên đầu chúng ta."
Biến thành Tạ Ninh chỉ mới mấy ngày, nhưng sự quan tâm của Tưởng thị lại khiến lòng nàng có vài phần rung động, nàng từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên nội tâm luôn quạnh quẽ, cũng không biết tình cảm mẹ con lại ấm áp bực này.
"Mẫu thân vẫn nên bình tĩnh.
Ngài đã nhiều năm không quản chuyện nhà, trong nhà chưa chắc đã giống như những gì ngài thấy, cẩn thận tốt hơn.
Lúc trước ta từng nói, nếu như một kích không thể bắt gọn, tất cả mọi chuyện đều không còn ý nghĩa.
Hà cớ gì làm vậy? Lại nói, có đôi khi xử lý mọi việc, bản thân không cần động thủ."
Tưởng thị quan sát Tạ Ninh từ trên xuống dưới, một lúc lâu, vui mừng gật đầu: "Ninh Nhi của ta rốt cục đã trưởng thành."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng thị, Tạ Ninh đã cảm thấy cục kỳ ấm áp, có cảm giác muốn thân cận, nàng tựa đầu lên vai Tưởng thị.
"Mẫu thân lớn tuổi, hết thảy đều giao cho ta xử lý đi.
Sau này, để ta bảo vệ ngài.
Cho dù bọn họ gây chuyện thì thế nào, ta mới là đích tôn trưởng tử, là phò mã của An Lan trưởng công chúa, đây là ưu thế mà bọn họ không thể so sánh." Có lẽ từ nhỏ Tạ Ninh đã được nuôi dưỡng như nam hài, giọng nói cũng sửa thành trầm thấp, nàng xuyên qua cũng dưỡng thành thói quen này.
Tưởng thị còn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Dường như có chút an ủi, bà nhẹ gật đầu, Ninh Nhi có thể nghĩ thoáng, không còn gì tốt hơn.
Tạ Ninh ngăn lại Tưởng thị, nói chung nàng cũng không có ý hành động ngay, hiện tại nàng chưa nắm rõ Tạ gia, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, về phần ngăn cản Tưởng thị, cũng xác thực như lời nàng nói, phải sắp sếp ổn thỏa.
Nàng vốn thông minh hơn người, cùng Tiêu Viêm mến nhau mấy năm, cũng học từ hắn rất nhiều.
Nguyên bản nàng yêu hắn, cho rằng những thứ này đều là ưu điểm của hắn, bây giờ nghĩ lại, thật ra khi đó có rất nhiều dấu hiệu biểu lộ nhân phẩm của hắn, đáng tiếc nàng nhìn không rõ, cuối cùng rơi vào kết cục gieo gió gặt bảo.
......
Tạ Ninh đóng cửa dưỡng thương, ngược lại cũng an nhàn.
Nàng biết, mặc dù nàng cùng Tưởng thị phân tích tình hình, Tưởng thị tỏ vẻ đồng ý, thế nhưng bà vẫn chưa hoàn toàn chiếu theo ý tứ Tạ Ninh, tuy tạm thời chưa truy cứu hung thủ, nhưng bà cũng phát hỏa một hồi.
Chính vì vậy, mọi người cũng không dám tới quấy rầy Tạ Ninh.
Tạ Ninh thụ thương lâu như vậy, Tạ đại gia cũng chỉ tới thăm nàng một lần, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Trước khi xuyên qua tình cảm giữa nàng và phụ thân rất tốt, quả thật cú chút không hiểu hành động của Tạ đại gia, bất quá nhìn thái độ Tưởng thị, giống như đã quá quen thuộc.
Cái Tạ gia này, tuy không phải quan lại thế gia, nhưng lại là nhà giàu nhất Đại Tề, nữ nhi đông đảo, đúng là cùng gia đình bình thường có chút khác biệt.
Ngoại trừ Tưởng thị, tình cảm giữa những người khác lạnh nhạt vô cùng.
"Chủ tử, 《 Hoắc thị y điển 》mà ngài muốn đã tìm được rồi." A Bích vào cửa, có chút vui vẻ, nàng tìm quyển sách này đã lâu, thật không ngờ, cuối cùng cũng tìm được, mấy ngày trước đây nghe chủ tử nhắc tới, nàng liền ghi tạc trong lòng.
Tạ Ninh đang xem sách, nghe A Bích nói liền lấy làm kinh hãi.
Lập tức đưa tay: "Sách đâu?"
A Bích vội vàng đưa sách tới: "Ta dặn dò người trong cửa hàng lưu ý, không ngờ, thật sự tìm được!"
Tạ Ninh nhìn quyển《 Hoắc thị y điển 》cũ kỹ, tâm tình có chút kích động, quyển sách này đích thân phụ thân nàng viết phê bình chú giải, nhẹ nhàng mở từng trang sách, đúng như dự đoán, chính là quyển sách này.
Nhìn chữ viết quen thuộc, Tạ Ninh cắn chặt môi.
"Chủ tử?" A Bích thấy Tạ Ninh có phần dị thường, cực kỳ không hiểu.
Bình phục cảm xúc, Tạ Ninh ngước mắt nhìn A Bích, thấy ánh mắt chân thành của A Bích.
Khóe miệng nàng khẽ cong, nở một nụ cười.
Nụ cười kia xán lạn như hoa.
A Bích thì thào: "Chủ tử cười lên thật đẹp."
Thật ra Tạ Ninh cũng không phải nam tướng, nhìn tổng thể, nàng vẫn như nữ tử, chỉ là bởi vì từ nhỏ được nuôi dưỡi như nam tử, cho nên người khác mới không có nhiều hoài nghi.
Nếu nàng thật sự cười lên, càng thêm mỹ mạo, đây cũng là lí do nàng thường xuyên không thay đổi nét mặt.
Dường như nghĩ tới điều gì, A Bích vội vã căn dặn: "Chủ tử ở bên ngoài cũng phải cẩn thận, chớ để bị người khác phát hiện."
Tạ Ninh từ nhỏ đã tập mãi thành quen, khả năng bị phát hiện không lớn, thế nhưng Lục Tố Vấn lại lớn lên như nữ hài bình thường.
Cũng chính vì vậy, nàng mới đặc biệt cẩn thận.
Nghe A Bích nhắc nhờ, nàng liền thu lại nụ cười.
Trong phủ ngoại trừ Thẩm ma ma bên cạnh Tưởng thị thì chỉ có nha hoàn A Bích và tùy tùng Thẩm Phong biết được thân phận của Tạ Ninh.
Thẩm Phong và A Bích là huynh muội ruột, cũng là hài tử của Thẩm ma ma.
Có thể thấy, mẫu tử bọn họ đều là tâm phúc của nàng.
"Ta sẽ cẩn thận." Nói xong, Tạ Ninh không nói thêm nữa, tập trung xem sách thuốc, trái lại cũng kỳ, Tạ Ninh vốn rất thích y thuật, lẽ nào người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng có sở thích giống nhau?
"Chủ tử, lúc nãy nô tỳ phát hiện gã sai vặt bên cạnh Hồng thiếu gia đang ở ngoại diện lén lút nhìn dáo dác, dường như muốn dò xét cái gì, chúng ta có cần chỉnh đốn hắn không?"
Tạ Hồng, phụ thân hắn là con thứ tiểu thiếp sinh.
Nàng chưa từng gặp qua người này, ở bên ngoài, danh tiếng của người này rất tốt, nghe nói là người ăn nói khôn khéo, trước kia nàng láng máng nghe Tiêu Viêm nhắc tới, nếu không phải Tạ Ninh chiếm vị trí đích trưởng tử, sợ là cái Tạ gia này là của Tạ Hồng.
Tuy Tạ gia là thủ phủ của Đại Tề, nhưng dù sao cũng là thương hộ, lại được Tiêu Viêm chú ý, có thể thấy được quả thật Tạ Hồng không phải tầm thường.
"Chỉnh đốn thì không cần, chú ý hắn, xem hắn muốn làm cái gì?" Suy tư một lúc, Tạ Ninh hỏi: “Trước lúc ta bị thương, thường xuyên đau đầu, đây không phải chuyện tốt, có một số việc luôn mơ màng, người của chúng ta có thể dùng bao nhiêu người? Ý của ta, chân chính có thể yên tâm dùng.”
Mấy ngày nay Tạ Ninh cục kỳ bất an, thân là thị nữ A Bích cũng hiểu.
Nàng vội vã nói: "Chủ tử yên tâm, có một ít, đều là người phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ tới.
Chính là người của Tạ gia cũng có không ít người trung tâm, không nói đến thân phận của ngài, ngay cả phu nhận, tuy mặc kệ việc nhiều việc, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng không quản."
Tạ Ninh nghe xong, có chút vui mừng, điểm ấy nàng cũng nghĩ đến, hỏi vậy chỉ là muốn xác nhận mà thôi.
Vậy thì cũng không tính là quá kém.
Cân nhắc một lúc lâu, Tạ Ninh nói: "Ngươi tìm mấy người có thể tin được, lặng lẽ tung tin, nói thân thể ta không được tốt."
Hửm?
A Bích choáng váng, chỉ có điều nàng vẫn chăm chú gật đầu xác nhận.
"Chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ làm tốt."
"Để ý các phòng, ta lại muốn nhìn, ai nhảy nhót lợi hại nhất." Tạ Ninh hơi ngẩng đầu, vẻ mặt cao thâm khó dò.
"Có lẽ, e là bọn họ sẽ không được vui." A Bích cười nói, trong ánh mắt đều là trào phúng.
Tuy nhìn A Bích huyên náo không có tâm cơ gì, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
Nếu tính tình nàng thật sự như vậy, sao đại phu nhân Tưởng thị lại an bài nàng chăm sóc nữ nhi mình, phải biết rằng, thân phận của Tạ Ninh là cấm kỵ không thể đụng vào.
"Đùa với bọn họ một chút, thả cho bọn họ ít mồi, dù thế nào cũng có cá mắc câu!" Kiếp trước nàng vì giúp Tiêu Viêm, ngay cả vương gia cũng dám tính toán, mưu tính hôm nay có là gì!
"Công chủ sắp về chưa?"
Nàng còn chưa gặp qua công chúa, nghe nói, An Lan trưởng công chúa theo Hiền phi đến chùa cầu phúc.
Có lẽ cũng sắp trở về.
A Bích vui ra mặt: "Nếu công chúa trở về biết ngài bị thương, hẳn là sẽ càng thú vị!"
Tạ Ninh hơi cúi đầu, không đáp.