Phò Mã Hữu Độc


Editor: Bộ Yến Tử
============

Nghe tin trong vài ngày nữa An Lan trưởng công chúa sẽ về, Tạ Ninh gật đầu xem như đã biết.

Nói đến Đại Tề, Tạ Ninh không biết nói gì.

Địa vị phò mã Đại Tề thấp như vậy, bắt nguồn từ hoàng đế khai quốc Đại Tề, cũng chính là tằng tổ phụ (1) của đương kim thánh thượng.

Ông cũng từng là phò mã tiền triều, vì “Mưu triều soán vị” mới có thiên hạ này, đổi quốc hiệu thành Đại Tề.

Nói dễ nghe chút là “Thanh quân trắc”, thế nhưng thực tế như thế nào, sao mọi người có thể không biết.

Tiên tổ là phò mã gia, ông có thể đoạt ngôi hoàng đế, cho nên cũng lo lắng nữ tế (2) của mình sẽ bắt chước.

Nếu là người bình thường, chắc hẳn sẽ cách chức, chỉ có điều ông lại không như thế, trong lúc nhất thời giết sạch toàn bộ nữ tế, giữ lại toàn là góa phụ, đó là cách làm của ông ta.

Cho đến tận bây giờ, thế gia vẫn cực kỳ lên án, chẳng qua lên án thì lên án, thật tình không ai dám nhiều lời.

Cao gia Đại Tề, đặc biệt sinh ra người bệnh tâm thần.


Tuy đến nay chỉ có bốn đời, không hơn trăm năm, thế nhưng làm ra chuyện bực này tuyệt đối khiến người xem không hiểu, ngay cả phụ thân Lục Trân của nàng lúc trước cũng từng hoài nghi, có phải hay không có bệnh di truyền giấu kín.

Đến thế hệ của nàng, có thể an ổn làm một phò mã gia, không liên quan tới chuyện trên triều, đã là trời cao có mắt.

Lúc công chúa còn nhỏ rất được sủng ái, cũng muốn gả cho một nam nhân bình thường.

Nói tới nói lui, An Lan trưởng công chúa gả cho Tạ Ninh đã coi như không tệ.

Phải biết rằng, cô cô của An Lan trưởng công chúa còn gả cho con thứ của một quan cửu phẩm nhỏ bé, ngươi nó xem, còn chuyện gì không thể xảy ra!

Đêm khuya.

Tạ Ninh mê man đi trên đường trong rừng, trên đường sương mù tràn ngập, giống như có cái gì dẫn dắt này tiến về phía trước, đi thẳng, đi thẳng…Nhìn qua tầng tầng sương mù dày đặc, trước mắt nàng có một căn phòng rách nát, quỷ dị không nói nên lời.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, nàng trông thấy “Mình” đang ngồi trước cửa sổ múa bút thành văn, đây là nàng, hay là Tạ Ninh chân chính? Không, đây không phải nàng, đây mới thật sự là Tạ Ninh, mặc dù không có bất kỳ nơi nào biểu hiện ra ngoài, nhưng nàng biết, đây mới thật sự là Tạ Ninh.

Viết một hồi, "Tạ Ninh" đột nhiên ho khan, ngày càng dữ dội, sau đó ho ra một ngụm máu, lúc này chỉ thấy nha hoàn A Bích vội vã xông tới, khóc lóc nói: “Chủ tử, ngài nghỉ ngơi đi.

Cầu xin ngài chú ý thân thể!”

"Tạ Ninh" ngẩng đầu: "Cuộc sống của ta không còn lâu nữa.

Nếu không tính toán, sao có thể đấu lại Tiêu Viêm, sao có thể lật đổ Cao Hàn? Còn đám người Tạ gia, sao ta có thể để mẫu thân và biểu muội uổng mạng?”

Tạ Ninh khiếp sợ đứng ở đó, không biết mình nghe được cái gì.

Mà lúc này "Tạ Ninh" lần nữa ho khan, chiếc khăn trắng bị nhuộm thành đỏ tươi…

Cùng lúc đó, một người áo đen nhắm tiễn ngay "Tạ Ninh", còn không đợi nàng mở miệng, liền nhìn thấy tiễn nhanh như gió xuyên qua ngực "Tạ Ninh".

"A..."

"Chủ tử, chủ tử, ngài làm sao vậy?" A Bích vội vã từ trên giường nhỏ ngồi dậy, chỉ thấy Tạ Ninh không ngừng vung tay, dường như đang gặp ác mộng: “Chủ tử…”

Tạ Ninh mở to mắt nhìn A Bích, ôm lấy nàng: "A Bích, A Bích!"

"Chủ tử, làm sao vậy, chủ tử! Ngài thấy ác mộng sao, đừng sợ, đừng sợ!"


Cơ thể Tạ Ninh run rẩy, hình như không thể khống chế chính mình, A Bích không ngừng vỗ sau lưng nàng, yên lặng trấn an, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tạ Ninh cũng bình tĩnh trở lại.

"Ta rót cho chủ tử chén trà." A Bích thấy Tạ Ninh buông tay mình ra, vội vã xoay người lại rót nước cho nàng.

Tạ Ninh nhìn thân ảnh của A Bích, nghĩ đến A Bích trong mộng, A Bích kia, dường như già hơn một ít? Đúng vậy, già hơn một chút, ngay cả Tạ Ninh cũng vậy, nghĩ kĩ lại, nàng trong mộng...!Đã có vài sợi tóc bạc?

Chẳng qua, Tạ Ninh chân chính làm thế nào lại xuất hiện trong mộng của nàng, sao lại nhắc tới Tiêu Viêm, lại làm sao nâng đỡ Vũ thân vương Cao Hàn, còn nữa, tại sao mẫu thân và biểu muội lại chết? Là “Tạ Ninh” muốn thông qua giấc mơ nói với nàng điều gì chăng?

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nàng đưa tay xoa huyệt thái dương (3), đợi A Bích bưng trà đến liền uống một ngụm, hỏi: "Canh mấy rồi?"

"Hồi chủ tử, đã canh hai."

A Bích nhanh nhảu xoa huyệt thái dương cho Tạ Ninh: "Lực đạo như vậy được chứ?"

Tạ Ninh gật đầu.

"Tối nay ngươi đốt hương gì?"

A Bích vô cùng kinh ngạc: "Là Cửu Lý Phong mà chủ tử thích nhất!"

Tạ Ninh đứng dậy, đi tới trước lư hương, A Bích mở nấp lò, Tạ Ninh nhìn hương đang đốt bên trong ngẩn người.

"Chủ tử, là hương liệu có vấn đề sao?" A Bích đổi sắc mặt.

Tạ Ninh lắc đầu, cũng không có.

"Chủ tử?"


Tạ Ninh xoay người lại: "Ta mơ có người hạ độc ta, nhất thời khẩn trương mà thôi.

Không sao, A Bích, ngày mai ngươi mang sách thuốc từ thư phòng dời đến phòng ngủ, đúng lúc ta cũng buồn bực, chi bằng nghiên cứu một phen.

Đã như thế, đối với chúng ta cũng tốt."

"Vâng."

==============================
Chú thích:
(1) Tằng tổ phụ: tằng tổ, ông cố.
(2) Nữ tế: con rể.
(3) Huyệt thái dương: nằm cạnh chỗ lõm nhất xát ngay ngoài mỏm ổ mắt xương gò má.

Vị trí này được coi là điểm nối của đuôi lông mày và đuôi mắt.

Để biết là việc xác định vị trí huyệt thái dương đã đúng hay chưa thì chúng ta sẽ ấn và xoay nhẹ lên vị trí đã xác định.

Nếu thấy hơi đau tức có nghĩa là đã xác định đúng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận