Phò Mã Hữu Độc


Tạ Ninh đánh giá bày trí trong phòng, nơi đây cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, không có bài trí dư thừa nào, thậm chí một chút đồ vật có thể liên tưởng đến nữ tử cũng không có.

Duy chỉ có hương khí, Cửu Lý Phong, mà loại hương này mang mùi của cỏ xanh sau mưa, không tính là hương quý báu gì.

Càng đừng nói đến việc nữ tử sẽ dùng, phần lớn nam tử cũng không thích.


Thế nhưng, Tạ Ninh chân chính thích, có phải hay không, là do đốt hương Tạ Ninh thích cho nên nàng mới nằm mơ?

Giấc mơ kia, tất cả đều là hư ảo hay thật sự đã xảy ra? Nếu như đã xảy ra, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, bây giờ mượn xác hoàn hồn, chỉ là giấc mơ hoàng lương của mình? Hung hăng bấm mình một cái, Tạ Ninh bị đau.

A Bích thấy chủ tử như vậy, mở to hai mắt nhìn: "Sao chủ tử lại ngược đãi chính mình?" Nàng kinh hô.

Không phải nằm mơ!

Tạ Ninh nhìn A Bích, nghĩ đến những chuyện trong mơ, hỏi: "Khi nào thì An Lan trưởng công chúa trở về?"

A Bích mỉm cười: "Vốn dĩ nói tối nay là đến, hình như có chuyện gì trì hoãn, đoán chừng là ngày mai."


"Cảnh tượng trong mơ vừa rồi của ta không tốt, tim đập liên hồi, giống như sắp xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra, một mình ở xa cũng chỉ có biểu muội.

Ngươi cùng ta đến chỗ mẫu thân, xem thử có biện pháp gì có thể liên lạc với nàng."

Tạ Ninh nhất thời lơ đãng nói ra câu "Biểu muội", nói xong, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc.

Nói chung vẻ mặt Tạ Ninh quá khó coi, mà A Bích lại cực kỳ trung tâm, nghe nàng dặn dò, vội vã giúp nàng thay y phục, dùng cả áo choàng lông chồn thật dài, Tạ Ninh cũng không kháng cự, mặc dù bây giờ khoác cái này có chút nặng nề, nhưng nàng bị thương, thân thể hư nhược, lúc chạng vạng quỳ thủy lại tới, chú trọng giữ ấm cũng là điều bình thường.

Hai ngày này tuyết đã ngừng, tuy rằng trong viện đã rất sạch sẽ, nhưng mà gió bấc vẫn gào thét, lạnh vô cùng.

Hắn cùng Tưởng thị không ở cùng viện tử, xuyên qua đình viện trống trải, bước vào cửa viện của Tưởng thị, người gác đêm đang đi tuần, thấy người đến là phò mã gia, liền vội vàng tiến lên thỉnh an.

Tạ Ninh vẫn đứng đó, chỉ là thoáng gật đầu, dưới ánh trăng nhu hòa, sắc mặt có phần tái nhợt dị thường.

Đêm hôm khuya khoắt, không biết sao, người gác đêm cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ sau lưng nổi lên.

Tưởng thị đã sớm nghỉ ngơi, nghe nói Tạ Ninh cầu kiến, lập tức thức dậy.

Thẩm ma ma cũng rất buồn bực, không hiểu tại sao tiểu chủ tử lại đến vào giờ này.

Tuy rằng bọn họ là mẹ con, thế nhưng ở trong mắt người ngoài, dù là mẹ con vẫn phải chú ý một chút.

Tưởng thị ở trong thay y phục, Tạ Ninh ngồi ở gian ngoài chờ.

Vừa mới vào phòng, Tạ Ninh cảm thấy có chút bực mình.

Không liên quan tới địa long đang đốt, phòng của nàng cũng thế, nhưng mà không có cảm giác như vậy, hình như, … có mùi vị gì đó rất nhạt.

"Chủ tử?" Tạ Ninh đứng lên, A Bích không rõ vì sao.

Nàng tỉ mỉ kiểm tra ngoại thất cẩn thận, Thẩm ma ma khẩn trương: "Tiểu chủ tử, có chỗ nào không ổn sao?"

Tạ Ninh gật đầu.


"Để Ninh Nhi vào đi." Thanh âm Tưởng thị truyền đến, Tạ Ninh lại không có tiến vào, ngược lại đi tới đi lui ở ngoại thất, ngay cả cây cỏ nàng cũng tiến lên cẩn thận kiểm tra.

Thẩm ma ma liền nhắc nhở: "Tiểu chủ tử..."

Ở Tạ gia, cũng chỉ có Thẩm ma ma hội mới gọi Tạ Ninh như vậy, Tạ Ninh vẫn không lên tiếng.

Tạ Ninh cảm thấy, nhất định mình vừa ngửi được một mùi thơm kì lạ, tuy người khác không phát hiện, nhưng từ nhỏ mũi nàng đã rất nhạy.

Lúc nàng tám tuổi Lục thái y đã xác nhận, không đến hai năm, nàng tất trò giỏi hơn thầy.

Chỉ có điều, ở triều đại hiện nay, nữ tử quá mức tài giỏi chưa chắc là chuyện tốt.

Bởi vậy bọn họ liền giấu đi.

Lần thứ hai trở lại cạnh chậu cây, Tạ Ninh nói: "Có cái xẻng nhỏ hay không?"

Muốn dùng ngay, tất nhiên không có.

Tạ Ninh suy nghĩ một chút, nhìn A Bích, A Bích không động tĩnh trái lại nhìn phía đỉnh đầu Thẩm ma ma, nói: "Ma ma có thể cho ta mượn cây trâm dùng một lát?"

Thẩm ma ma không dám chậm trễ, bà là cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Tưởng thị, cũng là tâm phúc, đương nhiên không muốn có người mưu hại Tưởng thị.

Lúc này Tưởng thị cũng từ nội thất bước ra.

Tạ Ninh dùng trâm cài của Thẩm ma ma cẩn thận bới đất.


Bên cạnh rễ cây, có một cây cỏ cực nhỏ sống bám vào, vẫn chưa phá đất mà ra.

Tạ Ninh cười lạnh, móc khăn ra, cẩn thận dùng trâm móc nó ra, cho người dùng khăn gõi kỹ.

"Ninh Nhi, đó là cái gì?" Tưởng thị thấy nữ nhi cẩn thận như vậy, vội hỏi.

Tạ Ninh ngẩng đầu, nhìn người trong phòng, chậm rãi nói: "Đây là thứ kịch độc khiến mẫu thân dần dần suy yếu, bỏ mình."

"Cái gì!" Không chỉ Tưởng thị, đám người xung quanh đều giật nảy mình, bọn họ kinh ngạc nhìn tiểu chủ tử, đột nhiên cảm thấy không rét mà run.

"Thất hương thảo, chỉ có ở buổi tối mới toả ra mùi thơm nhàn nhạt, nếu không phải người cực kỳ mẫn cảm, thậm chí không thể ngửi được mùi của nó.

Loài cỏ này mặc dù tên rất dễ nghe, ngửi lâu sẽ khiến người ta ngày càng uể oải, không ngoài một năm, kiệt quệ tâm sức mà chết.

Ai cũng không tra được dấu hiệu trúng độc.

Sơ hở duy nhất chính là giai đoạn cuối cùng, không ngừng ho ra máu..." Tạ Ninh ngừng lại, nàng nghĩ tới giấc mơ mới vừa, Tạ Ninh ho ra máu, chẳng lẽ là...!trúng độc Thất hương thảo?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận