Cửa phòng sách vẫn đang đóng chặt.
Tưởng Vân Xuyên cầm thiết bị quan sát của Trang Thu Bạch đứng trước bàn sách, im lặng không nói gì.
Trong đầu hắn hình như xuất hiện rất nhiều ký ức vụn vặt lẻ tẻ.
Hắn bị tai nạn ở sân bay, hắn và Trang Thu Bạch khiêu vũ ở nhà hàng nào đó, hắn không thể chạy về thăm anh khi Trang Thu Bạch bị ốm.
Nhưng khi Trang Thu Bạch bị ốm, hắn lại đứng trong phòng bếp nghiên cứu phương thuốc dân gian trị ho cùng anh.
Hắn nhớ hắn và Trang Thu Bạch cùng ngồi trên sofa xem phim, nhưng xem mãi xem mãi, ánh mắt Trang Thu Bạch lại đột nhiên đỏ lên.
Tưởng Vân Xuyên chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của Trang Thu Bạch, hắn hơi lo lắng, vội vã muốn hỏi anh xảy ra chuyện gì, cảm xúc dữ dội khiến đầu hắn đau kinh khủng, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, lại phát hiện mình đã rơi vào một không gian trắng toát.
Bên trong không gian kia chẳng có gì cả, chỉ có một chuỗi code chữa bệnh lơ lửng ở trước mắt, đang tiến thành loại bỏ kế hoạch bằng tốc độ nhanh chóng.
Tưởng Vân Xuyên đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học nhiều năm, Tưởng thị cũng có hệ thống chữa bệnh riêng đang được đẩy mạnh, hắn không chỉ có thể hiểu rõ ý nghĩa của những dòng code kia, mà thậm chí có thể phát hiện lỗ hổng hệ thống cực kỳ không chặt chẽ trong bộ dữ liệu kia.
Bộ dữ liệu kia đang xóa trí nhớ của hắn, lại có thể dựa vào suy nghĩ của hắn một lần nữa thành lập một vài chương trình mới.
Suy cho cùng hệ thống cần tiến vào nội tâm của hắn, ý thức của hắn mới là toàn bộ nhân hệ thống.
Nếu như hắn trong trạng thái ngủ say, chắc chắn không có cách nào can thiệp vào công việc của hệ thống, nhưng nếu ý thức của hắn thức tỉnh, thì có thể kiểm soát một chút hướng đi của dữ liệu.
Chỉ có điều tốc độ xóa code quá nhanh, hắn chỉ có thể giữ lại một vài ký ức khá quan trọng với bản thân trong thời gian vô cùng có hạn, bị ép thực hiện cú ném mới với Trang Thu Bạch.
Nếu như không đoán sai, tai nạn ở sân bay đã gây ra một vài chấn thương não cho hắn, mà Trang Thu Bạch đã đưa hắn đến bệnh viện Thụy Hòa, tìm được bác sĩ Trương và tiến hành điều trị nào đó về tâm lý.
Nhưng bây giờ hắn đã có ý thức, tại sao cơ thể vẫn chưa thức tỉnh? Là vì mức độ hoạt động của vỏ não chưa đạt đến yêu cầu của hệ thống?
Vậy bây giờ Trang Thu Bạch hẳn là ở cùng một phòng bệnh với hắn?
Với tư cách là người trợ giúp chữa bệnh… hoàn toàn bước vào nội tâm của hắn?
Tưởng Vân Xuyên nhìn như không có bất kỳ biểu cảm gì, sau khi nhận ra được một vài tình huống, vành tai hai bên mặt hoàn toàn đỏ bừng lên.
Một tay hắn xoa cằm đi vài vòng trong phòng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, lập tức cảnh giác ôm lấy trái tim mình.
Trang Thu Bạch đứng ở cửa phòng sách chờ Tưởng Vân Xuyên mở cửa cho anh, muốn nhìn xem hắn trốn trong phòng sách làm những gì?
Tại sao sửa chữa một dụng cụ quan sát đơn giản, có thể khiến trạng thái tâm lý của hắn từ căng thẳng tột độ biến thành thẹn thùng tột độ? Hơn nữa vận tốc quay của mặt đồng hồ cảm xúc còn lúc nhanh lúc chậm, giống như muốn cố gắng kiểm soát cảm xúc này, lại không thể kiểm soát được.
Hồi lâu, cửa không mở ra.
Trang Thu Bạch lại gõ một cái.
Hai giây sau.
Tưởng Vân Xuyên nghiêm túc thò cái đầu ra khỏi cửa, đối mặt với anh mấy giây, rồi giơ tay lên che mắt anh lại.
…
Trang Thu Bạch nhìn chằm chằm đường vân trong lòng bàn tay chớp chớp mắt, thấy hắn không hề có ý định bỏ ra, anh đành phải chủ động nhón chân, một lần nữa đối diện với ánh mắt của hắn.
Biểu cảm của Tưởng Vân Xuyên nghiêm túc hơn, màu đỏ ửng sau tai đã lan đến cổ, mặt đồng hồ cảm xúc trên bảng chữa bệnh cũng càng xoay càng nhanh, hình như không thể kiểm soát được nữa.
Trang Thu Bạch cười hỏi: “Cậu đã sửa xong dụng cụ quan sát chưa?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy phải sửa khoảng bao lâu?”
“Không biết.”
Không thể để hắn ở một mình nữa, Trang Thu Bạch ngó vào phòng sách một cái, hỏi: “Tôi có thể xem cậu sửa không?”
Tưởng Vân Xuyên đáp: “Cậu sợ tôi không sửa được?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trang Thu Bạch nói: “Tôi muốn học cậu, lỡ như sau này dụng cụ của tôi cũng xảy ra vấn đề, sẽ không cần làm phiền cậu nữa.”
Tưởng Vân Xuyên muốn tìm lý do từ chối, nhưng nhìn thấy phòng khách trống trải không có một ai, lưỡng lự mấy giây, sau đó nhường đường cho Trang Thu Bạch, để anh vào phòng sách.
Hai người ngồi đối mặt trước bàn sách, ở giữa cách một cái máy vi tính, trên mặt bàn còn đặt rất nhiều sách tham khảo liên quan đến kiến trúc học.
Trang Thu Bạch vừa nằm nhoài trên bàn nhìn Tưởng Vân Xuyên tháo dụng cụ quan sát, vừa nhìn các mục dữ liệu liên tục đổi mới trên bảng chữa bệnh.
Anh muốn tìm đại một chủ đề để trò chuyện với Tưởng Vân Xuyên, nhưng Tưởng Vân Xuyên lặng yên không nói lời nào, anh cũng muốn lặng yên nhìn hắn như thế này.
Cũng không biết có phải vì đã sống chung năm năm không, cho dù lại trở thành hai người xa lạ, cũng sẽ sinh ra một chút từ trường đặc biệt.
Dù Tưởng Vân Xuyên trước mắt có gương mặt của chín năm trước, dù Trang Thu Bạch hiện đang ở trong một gian phòng hoàn toàn xa lạ, anh vẫn cảm thấy mình như trở về vườn hoa Cẩm Sơn.
Dù nơi này không ấm áp bằng vườn hoa Cẩm Sơn, nhưng có Tưởng Vân Xuyên ở đây, anh đã cảm thấy nơi này… hình như cũng là một mái nhà.
Kỳ lạ…
Rốt cuộc anh xem vườn hoa Cẩm Sơn là nhà từ khi nào?
Rõ ràng anh chỉ là một người ngoài, chỉ là một người đính hôn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Dù Tưởng Vân Xuyên thích anh, cũng chưa thật sự tỏ tình với anh.
Hơn nữa cho dù hắn thật sự tỏ tình, liệu anh có chấp nhận không?
Không thể phủ nhận, đối mặt với tình cảm của Tưởng Vân Xuyên, Trang Thu Bạch thực sự xúc động.
Có khi thậm chí sẽ cảm thấy đau lòng, hoặc là bị hắn làm cảm động.
Nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ, nếu như đối tượng thầm mến của Tưởng Vân Xuyên không phải anh, anh thông qua nội tâm của hắn nhìn thấy những chuyện này, dường như cũng sẽ cảm động bởi tình cảm sâu đậm không lời này.
Trước kia anh không hiểu rõ Tưởng Vân Xuyên, không hiểu rõ hắn là một người như thế nào.
Cho nên mới khiến họ xa lạ, khiến khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa.
Nhưng bây giờ, dường như anh đã có chút hiểu biết về Tưởng Vân Xuyên, đồng thời còn muốn hiểu nhiều hơn, muốn đến gần hắn hơn.
Anh không biết cảm giác muốn chậm rãi đến gần này từ đâu mà tới.
Là sự cảm động Tưởng Vân Xuyên dành cho anh?
Hay đơn thuần là vì chính Tưởng Vân Xuyên?
Trang Thu Bạch không biết mình đang suy nghĩ lung tung gì, nghĩ đi nghĩ lại, rồi mơ mơ màng màng nhắm hai mắt, chìm vào giấc ngủ.
Anh nên nằm ở trên bàn, nhưng một lát sau, hình như lại được ai bế lên, đặt trên giường lớn mềm mại.
Một giấc ngủ này quả nhiên ngủ rất lâu, khi mở mắt ra lần nữa, thời gian đã đến ba giờ chiều.
Trang Thu Bạch ngay lập tức nhìn bảng chữa bệnh của Tưởng Vân Xuyên, phát hiện không có gì bất thường, mới quay đầu nhìn xung quanh.
Nơi này chắc là phòng cho khách trong nhà Tưởng Vân Xuyên, bố cục vẫn đơn giản giống phòng khách, màu xám trắng diện tích lớn làm chủ đạo, ngay cả ga giường và chăn cũng là gam màu lạnh.
Trang Thu Bạch ngồi dậy xuống giường, nhìn thấy trên tủ đầu giường còn có một chiếc đèn ngủ điều khiển bằng tay, lại phát hiện một lọ hương trái cây đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng bên cạnh đèn ngủ.
Mùi hương này Trang Thu Bạch không thể quen thuộc hơn được nữa, bưởi chùm[1] trộn lẫn một ít mùi chanh, ngửi vào tươi mát thoải mái dễ chịu, có thể giúp ngủ ngon và an thần.
[1]
Anh nhớ khi anh vừa chuyển vào vườn hoa Cẩm Sơn không lâu, quản gia cố ý đến tìm anh, bảo anh chọn một mùi trong mấy loại mùi hương có thể an thần.
Lúc ấy anh cảm thấy mùi này thơm, nên đặt nó trên đầu giường dùng năm năm, chưa bao giờ thay đổi.
Tại sao trong phòng này cũng có?
Trang Thu Bạch ngờ vực không hiểu, muốn đi ra ngoài tìm Tưởng Vân Xuyên.
Đi đến phòng khách, lại nhìn thấy trên ghế sofa bằng da đen tuyền có thêm một cái gối ôm to đùng, dưới gối ôm là một tấm thảm lông cừu màu trắng ngà.
Và một bó hoa tươi.
Một bó hoa hồng nở rộ, đặt ở trên bàn ăn..