<!-- vuông -->
Chương 11: Xét nghiệm máu
“Nói lại lần nữa, tôi không thân với Nghê Hướng Đông.”
Một tay Ngô Tế Muội chống lên cửa, chặn Mạnh Triều với Đồng Hạo ở bên ngoài.
“Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đến thăm cậu bé thôi.” Mạnh Triều đẩy cánh cửa ra, cầm rổ hoa quả và đồ bổ lên trước ngực, lắc hai cái: “Cho chúng tôi đi vào đi, đừng chắn cửa, như này cũng chặn đường người qua lại đúng không nào?”
Người nhà hàng xóm cũng bị kẹt ở ngoài hành lang, ai cũng ôm cái chậu rửa mặt, mất kiên nhẫn chậc chậc lưỡi. <!-- vuông -->
Ngô Tế Muội cũng hết cách, chỉ đành miễn cưỡng tránh sang một bên.
Lần trước lúc điều tra, họ đã sắp phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Ngô Tế Muội nhưng lại không thành, Tào Thiên Bảo trong phòng đột nhiên phát bệnh, đưa đến bệnh viện cấp cứu cả ngày mới coi như miễn cưỡng thoát hiểm, mấy ngày sau vẫn phải nằm viện quan sát.
Bây giờ cậu bé đang nằm trên giường bệnh, cắm ống dưỡng khí vào mũi, đôi mắt lờ mờ như có sương mù, nằm ngây ra.
Làn da trắng bệch như cớm nắng dán sát vào khung xương, không giống một cậu bé đang lớn mà như một hột táo bị gặm sạch sẽ.
Cậu bé vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, lại cảm giác như đã cạn kiệt sức lực. Khi liếc mắt nhìn bọn họ, đôi mắt cũng rất chậm chạp, lười biếng hé mở rồi lại khép lại.
Đồng Hạo hơi khó chịu, không khỏi đi lên trước nắm lấy tay cậu bé.
Bàn tay nhỏ lạnh băng như một khối sắt.
Nắm một hồi cũng không thấy ấm lên, cậu ta cũng không biết nói gì nên chỉ đành bối rối vỗ hai cái lên mu bàn tay rồi sợ hãi rụt về.
Theo lý mà nói, hai người họ vốn là ân nhân cứu mạng Tào Thiên Bảo.
Nếu không có xe cảnh sát mở đường cho, có khi người còn chưa đến bệnh viện đã chết.
Nhưng Ngô Tế Muội chẳng quan tâm đến những điều đó, thần kinh căng thẳng không chịu nổi những biến cố gần đây, cả người cô như một ấm nước nóng bị đóng chặt vung, rất muốn được xì khói ra ngoài. Cô không rảnh lo nào là thân phận tình cảnh, nào là nên hay không nên, căng quá thì phải nổ tung, Ngô Tế Muội náo loạn với hai người một trận ngoài phòng cấp cứu.
Bây giờ Thiên Bảo đã không còn nguy hiểm, cô cũng như xì hết khói, nghiêng người ngồi đó như một quả bóng cao su cũ rích nhăn nhúm.
Trong lòng cô cũng thấy mình quá đáng, nhưng lại cứ cố chấp không muốn thừa nhận, còn giận dỗi mà bĩu môi, cũng không hiểu là đang dỗi ai.
Điện thoại đổ chuông, tiếng chuông đơn điệu phá tan sự xấu hổ giữa ba người.
Ngô Tế Muội cúi đầu nhìn màn hình rồi lại ngẩng lên nhìn Mạnh Triều, lúc này anh ấy đang chuyên tâm nghiên cứu bệnh án dán trên đầu giường Tào Thiên Bảo.
Cô vội vàng lặng lẽ rút ra ngoài, vài phút sau lại xám xịt quay lại.
“Ai gọi vậy?”
Mạnh Triều rời mắt khỏi bệnh án, hỏi rất nhẹ nhàng, nghe như là tò mò hơn là thăm dò.
“Không ai cả.”
“Mong cô không giấu giếm, cô có nghĩa vụ phối hợp điều tra.”
Ngô Tế Muội hoảng loạn nhìn xung quanh.
Phòng bệnh không lớn, những chiếc giường bệnh cũng xếp sát nhau, người nhà giường bên bỗng im bặt, vừa gọt táo vừa ngỏng tai lên nghe bên này.
“Công ty bảo hiểm, thương lượng chuyện bồi thường.”
Mạnh Triều không nói gì, đợi cô tự nói tiếp.
“Nói hồi trước Tiểu Quân từng mua bảo hiểm cho bản thân.” Cô nghẹn lời: “Người hưởng lợi là Thiên Bảo.”
“Cô có biết chuyện công ty bảo hiểm không?”
Cô mệt mỏi lắc đầu, không giống như đang nói dối.
“Các anh đi đi.” Như cầu xin, cũng như ra lệnh: “Thăm cũng thăm rồi, để hai mẹ con chúng tôi ở yên một lát, được không?”
Trên hành lang, Đồng Hạo đưa một chai nước khoáng qua, điện thoại của Mạnh Triều lập tức đổ chuông, là pháp y Hạ Khiết.
“Anh Mạnh, có kết quả rồi, phần da đầu trong cống thoát nước chính là của Tào Tiểu Quân.”
“Ừm, biết rồi.” Vừa định cúp máy, Mạnh Triều lại bỗng nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi Hạ, giúp tôi kiểm tra nhóm máu, à, còn nghĩ cách tra ra nhóm máu của Ngô Tế Muội nữa nhé.”
Cúp điện thoại, Mạnh Triều uống một ngụm nước, không nói gì nữa.
Hai người cùng dựa vào cửa sổ chờ đợi.
Ánh mặt trời lóng lánh sau lưng, nhưng hành lang bệnh viện lại lạnh lẽo tái nhợt, là hai thế giới một sáng một tối. <!-- vuông -->
Đồng Hạo nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Tào Tiểu Quân trong tay, ngăm đen, gầy gò, gò má cao và hõm vào, đôi mắt lờ đờ trống rỗng, nhìn thẳng vào màn hình, mái tóc xám trắng loang lổ.
“Trông có giống người ngoài ba mươi tí nào đâu.”
“Nếu mỗi ngày cậu chỉ ngủ bốn tiếng, làm ba công việc một lúc liên tục bốn năm năm, cậu cũng sẽ như vậy thôi.” Mạnh Triều bóp bẹp chai nước khoáng trong tay: “Ở đây ép cạn máu của mình để mua mạng cho con chứ sao.”
“Anh đại, ý anh là cái bảo hiểm kia…”
“Chắc là cậu ta sợ ngày nào đó mình không ổn, muốn giữ một đường sống cho cô nhi quả phụ. Cậu ta sống chết sao cũng được, nhưng phải bảo vệ được cho họ một đoạn đường.”
Nơi sâu thẳm trong hành lang vang lên tiếng kêu rên, quanh co khúc khuỷu, lại biến thành tiếng khóc.
Một lát sau, một chiếc giường che kín vải trắng được đẩy ra. Một người đàn ông trung niên bám lấy lan can, lảo đảo khóc lóc mà chạy theo. Trên người ông ấy chỉ có một bộ đồ mùa thu, gót giày còn hở một lỗ.
Không ai cười ông ấy mất mặt. . Ngôn Tình Sủng
Ông ấy chính là bọn họ của ngày mai.
Những người lui tới trên hành lang chỉ nhìn đờ đẫn theo, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục sống cuộc đời của mình. Họ lấy cơm, rót nước, cau mày so sánh từng tờ hóa đơn, gắng sức giúp người bệnh lật người, tới lúc rảnh thì tùy tiện nói chuyện vài câu với những người nhà bệnh nhân khác.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rất tươi đẹp.
Ánh dương trên nhân gian lại không thể làm ấm cơ thể người chết.
“Tào Tiểu Quân có tiền án.”
Mạnh Triều bỗng thốt lên.
Đồng Hạo kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe nói về quá khứ của Tào Tiểu Quân.
“Phạm tội ở tỉnh Nam Dương, đánh nhau ẩu đả, lúc ấy cậu ta mới mười mấy tuổi, không bao lâu sau thì được thả ra.”
“Tên thật là Tào Tiểu Quân, quân trong quân tử. Tên này muốn đi lính nên tự đổi tên mình thành quân (quân lính), tự mình viết vậy, cũng bảo mọi người viết như vậy. Lâu dần, ngược lại không ai nhớ cái tên hồi trước.”
Đồng Hạo há miệng, lại nhận ra mình không tìm được từ nào thích hợp để nói, chỉ đành vặn chai nước khoáng, mạnh mẽ uống mấy ngụm.
“Tiếc thay, e là cả đời này cũng không làm lính nổi.”
“Đội trưởng, anh nói rốt cuộc bây giờ tên Tào Tiểu Quân này…”
Điện thoại lại lần nữa đổ chuông, Mạnh Triều nhận điện thoại như một phản xạ có điều kiện.
“Alo, cô nói đi.”
Đồng Hạo nín thở nhìn anh ấy.
Thấy mày anh ấy nhíu thật chặt, thấy mày anh ấy dãn ra, thấy đôi môi trắng nhợt của anh ấy mấp máy, cuối cùng thở dài ra một hơi, như là không thể không tin một đáp án biết trước.
“Tào Tiểu Quân có nhóm máu AB, Ngô Tế Muội là nhóm máu A.” Đồng Hạo còn chưa kịp hỏi gì đã nghe anh ấy nói tiếp: “Cậu thấy bệnh án của Tào Thiên Bảo chưa?”
“Chưa.”
Ngón cái và ngón trỏ Mạnh Triều bóp bóp trán.
“Nhóm máu O.”
Tào Thiên Bảo không phải con trai Tào Tiểu Quân.
“Vậy…”
“Nghê Hướng Đông có nhóm máu O.” Mạnh Triều quay sang nhìn cậu ta, trả lời câu hỏi mà cậu ta còn chưa nói thành lời: “Không biết có phải cha con hay không, nhưng rất có khả năng.”
Rất có thể Nghê Hướng Đông có một đứa con trai với Ngô Tế Muội.
Đứa bé mà Tào Tiểu Quân liều mình bảo vệ, rất có thể là con trai của Nghê Hướng Đông.
“Đội trưởng, anh nghĩ Tào Tiểu Quân có biết chuyện không?”
Mạnh Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây trụi lủi lắc lư trong gió, hỏi một đằng nói một nẻo.
“Vốn dĩ cậu ta đã có cơ hội làm một người ba tốt.” Anh ta lẩm bẩm: “Không, cậu ta đã là một người ba tốt.”
Lúc hai người quay lại phòng bệnh, Ngô Tế Muội đang bưng cái bô đi ra, thấy bọn họ thì dừng chân từ tận xa.
“Cô có lo cho ba đứa bé không?”
“Nói gì vậy.” Ngô Tế Muội như giận dỗi, nhưng cũng như xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Đương nhiên rồi.”
“Người ba nào? Tào Tiểu Quân hay là Nghê Hướng Đông?”
“Anh…”
“Tôi có thể xin xét nghiệm ADN cho Tào Tiểu Quân và Tào Thiên Bảo bất cứ lúc nào.” Đầu ngón tay Mạnh Triều sờ mấy sợi tóc mỏng: “Ngô Tế Muội, đừng có để chúng tôi phải ép cô. Cô muốn tôi vạch trần hay là cô tự nói?” <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->