Phó Thác Vận Mệnh



Chương 25

“Người ta hay nói nòi nào giống nấy, nhưng chú tôi là người tốt mà, thành thật cả một đời, tuân thủ pháp luật. Có ai ngờ đâu, già rồi lại rơi vào kết cục này.”

Từ Gia Đống thở dài, Từ Tài Tăng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo.

“Chú tôi số khổ, vợ mất sớm, một mình nuôi con trai lớn. Thằng nhóc kia mới lên ba tuổi đã biết sau này thế nào, từ nhỏ đã thuộc dạng lầm lì ít nói, đạp mấy đạp cũng không rên tiếng nào, còn tưởng là đồ vô dụng. Không ngờ sau này lại gây ra đại họa như vậy.”

“Con trai ông cụ là?”

“Oan gia trái chủ mà.” Từ Gia Đống khịt mũi: “Từ Khánh Lợi.”

Từ Khánh Lợi.

Một cái tên hoàn toàn mới, Mạnh Triều và Đồng Hạo nhìn nhau, cảm thấy đã tìm được mảnh ghép còn thiếu của bức tranh.

Đồng Hạo đưa cuốn sổ qua, để Từ Gia Đống viết ba chữ này ra, mà Mạnh Triều lại nhân cơ hội lén gửi tin nhắn, để bên phía Cầm Đảo giúp điều tra tài liệu bối cảnh của Từ Khánh Lợi, càng chi tiết càng tốt.

“Trong nhà có ảnh chụp không?” Gửi tin nhắn xong, anh ấy ngước mắt lên nhìn xung quanh.

“Đập hết rồi, căn nhà này cũng không phải căn nhà trước đây nữa.” Từ Gia Đống xua tay: “Ở tạm thôi, nhà tranh trước đây, ngay cả đồ đạc bên trong cũng không còn nữa rồi.”

Lúc nói chuyện, ông ta nhìn theo ánh mắt Mạnh Triều, ánh mắt dừng trên chiếc giường mỏng manh lụp xụp, lẩm bẩm như đang cố bù đắp: “Những thứ này đều là cả thôn gom góp lại cho ông cụ, haiz, nhà nào cũng khó khăn cả.”

“Bị ai đập?” Đồng Hạo gặng hỏi.

“Còn ai được nữa, người nhà Bao Đức Thịnh đó, cũng chẳng trách người ta được, là con trai của chú tôi vô dụng thôi.”

“Ấy? Chẳng phải Bao Đức Thịnh này bị Nghê…”

Đồng Hạo nói được một nửa đã bị Mạnh Triều thụi cùi chỏ.

Sắc mặt Mạnh Triều như thường, thuận thế đưa một điếu thuốc: “Sao thế, nghe như kiểu có chuyện gì trong đó vậy.”

“Ôi chao, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, chuyện xấu hổ trong nhà thôi.”

Từ Gia Đống châm điếu thuốc rất tự nhiên, lắc đầu kể lại chuyện năm đó.

“Đáng lý ra, Từ Khánh Lợi cũng coi như em trai nhà tôi, nếu thành thật ở trong thôn làm ruộng, tôi nể mặt họ hàng cũng có thể giúp đỡ giành mấy mảnh ruộng tốt.”

“Nhưng cậu ta lại thích đọc sách viết chữ hơn, cũng phải thôi, coi như là con đường đứng đắn. Chẳng phải sao, sau này hiệu trưởng già nghỉ hưu, trường tiểu học kia cũng giao cho cậu ta quản lý, cuộc sống cũng bình yên. Người có học mà, sĩ diện lắm, đợt đó chú tôi cũng rất phấn chấn.”

Mạnh Triều bỗng nhớ ra, trong căn nhà thuê hơi tồi tàn của Nghê Hướng Đông, bên cạnh gối có đặt mấy quyển sách cũ.


Có võ hiệp của Kim Dung Hổ Long, cũng có mấy quyển tạp chí cũ, thậm chí còn có “Tội ác và trừng phạt” phiên bản cũ, có lẽ là nhặt về từ đống phế thải người khác ném đi.

Khi đó anh ấy cảm thấy hành động nhặt sách này không phù hợp với tính tình trước đó của Nghê Hướng Đông cho lắm, bây giờ nghĩ kỹ lại thì thông suốt rồi.

Từ Gia Đống còn đang đắm chìm trong lời kể của mình, bỗng ông ta vỗ đầu gối: “Cậu nói xem, có phải theo lý đó không?”

“Gì cơ?”

“Tôi vừa mới nói, thằng ranh này thích ai không thích lại thích con gái nhà họ Điền. Chậc, các anh chưa nhìn thấy con nhóc Điền Bảo Trân kia đâu, miệng ngọt như mía lùi, hấp dẫn lắm. Người sáng mắt vừa nhìn là biết không phải con gái nhà lành rồi, Từ Khánh Lợi lại không nghe, còn nhất quyết không tin.”

“Hai người mắt đi mày lại, thế mà bỏ trốn cùng nhau, đi tận mấy năm, nhưng thỉnh thoảng cũng gửi thư về, chú tôi không biết chữ, bèn đến tìm chúng tôi đọc. Cho nên ít nhiều gì tôi cũng biết chút về những việc này.”

“Từ Khánh Lợi và Điền Bảo Trân đi đâu?”

“Huyện Định An.”

Huyện Định An, Ngô Tế Muội và Tào Tiểu Quân cũng từng sống ở đó.

Mạnh Triều mơ hồ cảm thấy, quỹ đạo vận mệnh của bốn người này bắt đầu dần dần giao nhau.

“Trên thư nói cậu ta làm việc trong nhà máy cao su, Điền Bảo Trân thì làm ở bên nhà máy may mặc. Hình như cô bé này vẫn đi học, sau này trở thành sinh viên đại học.”

“Cậu ta nói định cuối năm về quê với Bảo Trân để kết hôn, lần đó chú tôi vui mừng lắm. Nhưng vui xong thì lại lo, lo Điền Bảo Trân không chịu được khổ, cô ta mềm yếu, sợ là cô ta không làm nổi việc đồng áng.”

“Sau này vào một ngày nào đó, sáng sớm nhà họ Điền đốt pháo, rung chuyển trời đất luôn, nói Điền Bảo Trân đính hôn rồi. Chú tôi sững sờ, sao chúng tôi lại không biết vậy? Đính hôn là chuyện lớn, trưởng bối hai nhà phải gặp mặt, họ Từ chúng tôi phải bận rộn một trận chứ. Nhưng đi hỏi rồi mới biết, không phải kết hôn với Từ Khánh Lợi mà với Bao Đức Thịnh.”

“Bao Đức Thịnh này là ai?” Mạnh Triều quyết định giả ngu đến cùng: “Cũng ở trong thôn này sao?”

Từ Gia Đống xua tay: “Làm gì có chuyện đấy, cả nhà người ta đã chuyển lên thị trấn từ lâu rồi.”

Ông ta dập tắt tàn thuốc, Mạnh Triều nhân lúc đó đưa thêm một cây.

“Bao Đức Thịnh này thân hình to lớn, đầu óc hơi có vấn đề, nhưng tốt số, đầu thai tốt. Nhà cậu ta nổi tiếng giàu có, mía của mấy thôn gần chúng tôi đều là nhà cậu ta thu mua, gia tộc nhà người ta có nhà máy luôn.”

“Cho nên tuy tên Bao Đức Thịnh này không học hành được bao nhiêu, con người cũng thô kệch, nhưng gia đình giàu có, ra ngoài ăn uống xã giao đều hào phóng lắm.”

“Sau khi chú tôi biết nhà họ Điền trèo cành cao, cả ngày lại giáp mặt với nhau, trong thôn đầy người thích hóng hớt còn chẳng ngại lớn chuyện, chạy sang cười nhạo chú tôi chém gió, nói con trai ông ấy là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Ông ấy tức giận bèn nhờ người mai mối, tìm con dâu khắp nơi. Dù thế nào Từ Khánh Lợi cũng là con trai một, chung quy cũng là người có học, quay về vẫn có thể tiếp tục làm việc ở trường học, không thể độc thân được, phải kéo dài hương hỏa chứ.”

Nói đến đây, Từ Gia Đống im miệng, nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa.

Điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay ông ta.

“Nửa đêm hôm đó, à không, lúc đó trời sắp sáng rồi. Bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, người làng họ Bao kéo hết đến đây, cầm đuốc bao vây thôn chúng tôi lại thật kín kẽ. Họ hô hào muốn chúng tôi đưa Từ Khánh Lợi ra, nếu không sẽ châm lửa đốt cả làng.”


“Người làm thôn trưởng như tôi đau đầu muốn chết, chạy đến cười giả lả lấy lòng, hỏi đã xảy ra chuyện gì.”

Nụ cười trên mặt ông ta dần tắt ngấm, hút mạnh một hơi thuốc, gân xanh giần giật trên trán.

“Hoá ra thằng nhóc Từ Khánh Lợi tức quá, uống rượu xong giết người, sau đó trốn về thôn. Làng họ Bao nói nếu chúng tôi dám bao che thì sẽ trở mặt với người cả thôn chúng tôi.”

“Chúng tôi đã gặp chuyện như vậy bao giờ đâu. Làng họ Bao vốn đã nhiều người, nhà họ Bao lại chịu đập tiền vào, lên trên thị trấn thuê đám côn đồ kia. Tài sản chú tôi tích góp cả đời thoáng chốc đã bị đập tan tành. Kể cả chó gà ngan vịt trong thôn, cây mía cây cao su trồng trong ruộng cũng gặp tai ương theo.”

“Theo tôi thấy thì chắc chắn có người nhân cơ hội gây sự, thấy thôn chúng tôi sống tốt quá nên ganh ghét. Chẳng biết ai ra tay, tóm lại biển lửa bùng lên không dừng lại được. Sau đó còn cháy hết cả rừng hoa quả, đúng là tạo nghiệt mà.”

Từ Tài Tăng ngồi bên cạnh nghe đến đây thì bật khóc huhu, bàn tay nứt nẻ lau nước mắt.

Từ Gia Đống như không nhìn thấy, đanh mặt kể tiếp.

“Sau đó cảnh sát tới hoà giải, nói không đủ chứng cứ. Nhà họ Bao vỗ ngực nói có người chính tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy. Tóm lại chuyện này rất phiền phức, không thể nói rõ trong một sớm một chiều được.”

“Mỗi lần cảnh sát vừa đi là bọn họ lại quay lại, chặn kín đường. Nói ngày nào không giao Từ Khánh Lợi ra thì ngày đó không cho thôn Nam Lĩnh chúng tôi được sống yên ổn.”

“Ha, thằng ranh này mặt quắt tai dơi, vừa nhìn đã biết không phải tướng có phúc. Hại chúng tôi cũng bị liên lụy theo, bị người ta nói phong thuỷ trong thôn không tốt, chẳng có ai đứng đắn cả…”

Mạnh Triều ngắt lời than trách của ông ta.

“Sau đó giải quyết thế nào?”

“Sau đó, thì chết thôi.”

“Ai chết cơ?”

“Từ Khánh Lợi, sau này bị ép đi đến đường cùng nên tự sát rồi.”

“Tự sát?”

“Đúng, không ngờ thằng nhóc này còn trốn trong ngọn núi gần thôn thật.” Từ Gia Đống chép miệng: “Lúc các anh tới chắc cũng thấy rồi, trên núi có một căn nhà nhỏ, chết trong đó đấy, là tự thiêu.”

Ai tự sát lại chọn cách đau khổ như tự thiêu chứ, Đồng Hạo thầm lẩm bẩm, liếc nhìn Mạnh Triều, không nói gì.

Mạnh Triều không tỏ ra nghi ngờ chút nào, ngược lại còn suy ngẫm rồi gật đầu: “Chuyện xảy ra năm nào vậy?”

“Khoảng hơn mười năm trước rồi.” Từ Gia Đống gãi đầu: “Ấy, Từ Khánh Lợi chết nhanh thật, đã hơn mười năm rồi.”

Từ Tài Tăng im lặng rất lâu bỗng nói bằng tiếng phổ thông bập bẹ.


“Con trai tôi học hư, trước đây ngoan lắm, học giỏi, lại còn nghe lời, hiếu thuận…”

“Chú à, chuyện xưa chú nhắc lại cậu ta làm gì, khi đó Khánh Lợi lên thành phố, những tưởng cậu ta sẽ thay đổi tốt hơn, ai có đâu ngờ…”

Mạnh Triều vươn tay ngắt lời lải nhải của hai người, có chuyện anh ta nhất định phải hỏi rõ ngay tại chỗ.

“Sao anh biết người chết là cậu ta?” Anh ta nhìn chằm chằm Từ Gia Đống: “Chính mắt anh nhìn thấy thi thể của Từ Khánh Lợi à?”

“Thi thể thì có, nhưng chết cháy mà, đen thùi lùi, cháy thành thế kia rồi nhận thế nào được. Tôi không dám nhìn, sẽ nằm mơ ác mộng.”

Từ Gia Đống nhíu này xua tay.

“Để mà nói sao lại biết người chết là cậu ta ấy à, vì trước khi chết cậu ta cởi đồng hồ ra. Cậu ta rất quý trọng chiếc đồng hồ đó, là hiệu trưởng già trước đây tặng, khó lắm mới có lúc tháo ra.”

“Còn để lại một bức thư, các cậu gọi là gì nhỉ, à, di thư, đúng, để lại một bức di thư. Dùng máu viết lên áo lót tàn tạ, nói rằng cậu ta bị oan, nhưng để người nhà họ Bao bớt oán hận cũng chấp nhận đền mạng, chỉ xin hãy tha cho các hương thân, đừng làm khó mọi người nữa. Kể ra thì đến cuối cùng thằng nhóc này vẫn còn chút lương tâm.”

Mạnh Triều vừa định hỏi tiếp, ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng chửi đổng.

“Đàn ông mà lắm chuyện, liên quan gì đến ông, ngày nào cũng nhì nhà nhì nhèo…”

Sắc mặc Từ Gia Đống lập tức trở nên khó coi, cười giả lả với Mạnh Triều và Đồng Hạo.

“Bà vợ nhà tôi, bà ấy không thích tôi tham gia vào chuyện của nhà chú.”

Ông ta đi đến bên cửa, thò đầu ra ngoài, đè thấp giọng cãi cọ với người phụ nữ ngoài cửa bằng tiếng địa phương.

Không ngờ bà ta không dừng lại, tiếng chửi càng ngày càng lớn hơn, như cố ý muốn cho người trong nhà nghe thấy vậy.

“Đầu óc ông bị chập mạch à, người ta trốn Ôn Thần còn không kịp, ông còn dính dáng tới nhà ông ta nữa.”

“Được rồi được rồi, bà về nhà trước đi, giờ tôi về ngay đây.”

Từ Gia Đống quay người đổi thành khuôn mặt tươi cười, cũng đổi sang tiếng phổ thông.

“Hai cậu cảnh sát, xin lỗi nhé, nhà tôi còn có chút chuyện cần xử lý, tôi đi trước nhé.”

Ông ta bước chân ra khỏi bậc cửa, sau đó lại vịn khung cửa quay đầu lại.

“Các cậu có thể tới đầu thôn tìm tôi, cái nhà tranh mới lợp là nhà tôi đấy. Đợi các cậu làm xong việc, chúng ta cùng đi uống bữa rượu. Trong thôn không có đồ gì tốt, nhưng đồ ăn tươi lắm.”

Từ Gia Đống đi rồi, sự náo nhiệt đầy sức sống mà ông ta đem đến cũng dần đi xa theo tiếng mắng chửi của bà vợ.

Căn nhà cũ lại lạnh lẽo trống trải.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, trong nhà tối mờ, chỉ còn lại tiếng thở khò khè của ông cụ.

Vị chủ nhân quẫn bách này mất đi sự trợ giúp từ bên ngoài, ông ấy ddứng dậy, đi qua đi lại trong căn nhà tranh nghèo túng, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể tiếp đón khách đến nhà.

Cuối cùng ông ấy móc một nắm giấy từ trong túi quần ra, dâng lên trước mặt hai người như hiến vật quý, cẩn thận mở nó ra.

Đó là một bức ảnh cũ, nhăn nhúm, góc dưới bên trái in hàng chữ màu vàng.

Kỷ niệm sinh nhật, năm 1998, studio Vạn Niên Thanh.


Đây là ảnh chụp chung của ông ấy và con trai, cũng là bức ảnh duy nhất còn sót lại mà ông ấy lấy được trong trận đập phá của nhà họ Bao.

Ảnh chụp Từ Tài Tăng khi còn trẻ, đen vàng gây sọp, nhưng khi đó lưng ông ấy vẫn thẳng, mắt vẫn đen láy.

Ngồi cứng còng cả người trên ghế, hai chân banh ra, biểu cảm trên mặt cứng nhắc không được tự nhiên, như đang bực bội ai đó vậy.

Con trai ông ấy đứng bên cạnh, là Từ Khánh Lợi đã chết trong lửa cháy.

Khi đó anh ta vẫn là thiếu niên, trông khoảng mười mấy tuổi, mỉm cười trước ống kính, khuôn mặt dài, mắt nhỏ, bên má trái có vết bớt rõ ràng.

Mạnh Triều cầm lấy liếc nhìn, dừng lại rồi trở tay đưa cho Đồng Hạo.

Đồng Hạo chớp mắt.

“Trông rất giống.” Cậu ta hít sâu một hơi, để ảnh trước mắt: “Nhất là phần cằm, còn cái miệng mỏng này nữa.”

“Nhưng…” Cậu ta chỉ vào má trái của thiếu niên: “Từ Khánh Lợi có vết bớt.”

Mạnh Triều lại cầm lấy bức ảnh, lạnh lùng nhìn.

“Cậu đừng quên, Nghê Hướng Đông có vết sẹo.”

Anh ta đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc thứ Nghê Hướng Đông muốn che giấu dưới vết sẹo là gì.

Nhưng, anh ấy cần chứng cứ chặt chẽ hơn.

Anh ấy ngước mắt lên, ông cụ đang khom lưng run rẩy đứng bên cạnh, đầu ngón tay vàng sạm chỉ vào thiếu niên trong ảnh.

“Con trai tôi, người tốt.” Ông ta cười hèn mọn: “Nó là người tốt.”

Bi thương dâng lên trong lòng Mạnh Triều, cứu rỗi của Nghê Hướng Đông, hiếu thuận của Từ Khánh Lợi, tất cả lời nói dối trước mắt, có lẽ là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời như xám xịt của ông cụ, niềm hy vọng cuối cùng cũng là thiện ý và ấm áp cuối cùng.

Từ Tài Tăng chỉ còn lại ký ức, mà bây giờ, bọn họ còn muốn cướp đoạn cả ký ức này.

Cái gọi là chân tướng sẽ khiến năm tháng tuổi già của ông ấy chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Thế nhưng Mạnh Triều không còn cách nào khác, anh ấy là cảnh sát.

Anh ấy bắt buộc phải hoàn thành chức trách.

Vì Tào Tiểu Quân, vì Lưu Trình An, vì Lý Thanh Phúc.

“Ông cụ, ông cứ từ từ thôi.”

Anh ấy kìm nén cảm xúc, đỡ Từ Tài Tăng ngồi lại ghế gỗ.

“Ông nói kỹ lại cho chúng cháu nghe, chuyện của Từ Khánh Lợi con trai ông đi.”

Nói rồi, anh ấy lén nhặt mấy sợi tóc trắng lên, lặng lẽ bỏ vào túi quần.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận