Phôi Đạo/ Hoại đạo

Khương Hồ ở trong phòng ngủ Diêu Giảo dạo qua một vòng, nhìn thấy trên đầu giường có đặt hai cây bút khác màu, mở tủ ra nhìn thì phát hiện ở bên trong có một quyển nhật ký lòe loẹt. Mở ra nhìn vài trang, cậu liền nhíu mi.

“Làm sao vậy?” Thẩm Dạ Hi cùng An Di Ninh đều cùng đi đến.

Khương Hồ mở ra một cuốn cũng không giống nhật ký lắm, hình như là một cái thời gian biểu, trên đó viết thời gian cùng việc muốn làm hoặc phải làm, bên cạnh dùng bút màu khác mô tả.

“Chị à, Diêu Giảo này mất tích lúc nào, biết cụ thể thời gian không?” An Di Ninh hỏi.

Bà Triệu nghĩ: “Khoảng bốn tuần trước, cũng chính là ngày 16, đến hạn đóng tiền nhà, tôi tới nhắc lần đầu thì đã không thấy người, còn trước đó thì không biết.”

Hai ngày 13 cùng 14 là trống, ngày 15 có viết vài thứ, nói là đi xem triển lãm mỹ thuật tạo hình.” Khương Hồ mở ra trang đó, bên trong còn có một tấm vé, “Anh xem, trước ngày 13 phía sau mỗi ghi chép đều có dùng bút đỏ viết gì đó mô tả, lúc sau không có.”

“Cho nên đây là một quyển kế hoạch hằng ngày.” Thẩm Dạ Hi sờ sờ cằm, “Mấy ngày trước có dùng bút đỏ mô tả này nọ để phân biệt, hai ngày này lại trống, đại khái là ra ngoài hay gì đó, sau đó cũng không có trở về.”

“Diêu Giảo là kiểu người rất có kế hoạch, hơn nữa điều này cho thấy hắn không có ý định ra ngoài mà không về.” An Di Ninh bổ sung, “Vậy có khi nào lúc hắn ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn?”

“Di Ninh cô xem thử, đồ của hắn có ở nhà hay không?”

“Em vừa mới kiểm tra rồi, không có.” An Di Ninh nói.


“Vậy cô thử liên hệ với người nhà của hắn hay ai đó thường xuyên cùng hắn liên lạc, thử xem có thấy hành tung người này không.” Thẩm Dạ Hi nói, “Khương Hồ tiếp tục kiểm tra.”

“Trên đầu giường có một quyển thời gian biểu…máy tính không có, lại có mạng, nơi này hẳn có notebook, chắc là mang đi, nếu là người làm nghề tự do, có thể đi du lịch, nhưng hẳn không phải nơi nào xa, khoảng hai ngày đường cả đi lẫn về.” Khương Hồ vừa nói chuyện vừa cẩn thận kiểm tra phòng Diêu Giảo, “Người này thật sự….rất mâu thuẫn.”

“Là như thế nào?” Thẩm Dạ Hi đi theo phía sau cậu gần quá mức, lúc Khương Hồ vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa chạm vào trong ngực anh.

“Ách, ngại quá.” Khương Hồ lui sau vài bước, tự cho là mình xoay người quá nhanh, sau đó tiếp tục giải thích, “Anh nhìn phòng khách Diêu Giảo xem, đa số đồ trang trí đều là màu mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác của người khác, vừa mở cửa ra liền đập vào mắt, nhưng mà bức tranh trừu tượng trên tường phía sau sô pha, ngay cả TV cùng chậu hoa nhỏ đều mang theo chủ nghĩa hiện đại.”

“Em cư nhiên biết từ hiện đại này.” Thẩm Dạ Hi mở to hai mắt. (Chi: Người ta bây giờ đã là anh em, xưng hô thay đổi a thay đổi a)

Khương Hồ bĩu môi không thèm để ý đến anh, Thẩm Dạ Hi cười cười, nói tiếp lời cậu, “Vừa tiến vào phòng khách của hắn, liền cảm thấy đây là một người đặc biệt có tính phản nghịch, như là thanh niên tai đeo đầy hoa tai, tóc có đủ màu sắc.”

“Không…Kỳ thật.” Khương Hồ dừng một chút, đứng ở cửa phòng khách giao với phòng ngủ, ánh mắt quét một vòng, “Màu sắc mạnh mẽ cho người ta thấy tình cảm mãnh liệt, nhưng thấy nhiều sẽ làm người ta mệt mỏi, dù sao cũng là trong nhà của mình, em cảm thấy cho dù có người thích như vậy….cũng không phải là người có thể dễ dàng lý giải, có chút gì đó đối lập, còn trong phòng hắn không có một đường cong nhu hòa, tất cả đều sắc bén.”

“Đó là tại sao?” An Di Ninh tới hỏi, cô lắc lắc di động, “Tôi đã gọi điện cho Thịnh Diêu để điều  tra. Anh ta nói nếu có tin tức sẽ gọi lại.”

“Là bởi vì hắn đang ngụy trang phải không?” Thẩm Dạ Hi nghĩ nghĩ, chỉa chỉa phòng ngủ, “Trong phòng ngủ trên cơ bản là màu trắng, từ bức màn đến khăn trải giường, hơn nữa tôi thấy đồ đạc của hắn để rất có trật tự, hắn thậm chí còn viết kế hoạch cho một tuần, sau đó còn tự vẽ mô tả cho mỗi việc. Người này đúng là theo khuôn phép.

“Hắn đặt CD bên ngoài đều là loại nhạc Heavy Metal hoặc là nhạc Electronic, nhưng mà bên trong lại có rất nhiều nhạc nhẹ.” An Di Ninh nói, “Người này nhân cách phân liệt sao?”


“Không chỉ đơn giản như vậy.” Khương hồ mở ra tủ đựng đồ trong phòng ngủ của Diêu Giảo: “Mấy người xem này.”

“Nga, trời ạ, đầu năm nay còn có người đàn ông độc thân như vậy?” An Di Ninh sợ hãi kêu một tiếng, quần áo trong tủ của Diêu Giảo xếp đặc biệt chỉnh tề, chỉnh tề đến mức cẩn thận tỉ mỉ quá mức, quần áo cơ hồ không có nếp nhăn dư thừa, nhưng mà một ít quần áo đều để ở một bên, An Di Ninh cảm thấy mình cảm thấy mình cũng là một người sạch sẽ mà vẫn cảm thấy mặc cảm.

“Đó là một người rất cẩn thận, hơn nữa còn có kế hoạch, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, ở trước mặt mọi người luôn đem mình ngụy trang thành một người khác, nhưng càng áp lực càng mâu thuẫn, hắn càng như thế thì sẽ càng tuân theo quy củ nghiêm khắc của mình. Các người nhìn xem, hắn còn ghi rõ ngày 16 sẽ giao tiền thuê nhà, bản thân tôi cảm thấy, người như vậy, nếu không phải có nguyên nhân làm hắn không thể về thì chắc chắn sẽ không vô duyên biến mất.” Khương Hồ nâng mắt, nhẹ nhàng nói, “Có thể là ngoài ý muốn, hay là…..”

Bà Triệu đối với mấy lời này đều nửa hiểu nửa không, chỉ có một câu cuối cùng là hiểu rõ nhất, sợ đến mức rùng mình bà chỉ là một người dân nhỏ bé có điểm tính toán chi li, nhưng tuyệt đối không phải người nhiệt tình này nọ, mở to hai mắt, thanh âm có chút run rẩy: “Cảnh sát, anh nói…tiểu tử này có thể đã xảy ra chuyện?”

“Tôi chỉ đoán chứ không chắc chắn.” Khương Hồ quay đầu lại đối với bà cười, điện thoại An Di Ninh vang lên, cô ra dấu tay, đi qua một bên, chút sau trở lại, đối với những người còn lại lắc lắc đầu: “Thịnh Diêu nói không có tin tức.”

“Không có tin tức là ý gì?” Thẩm Dạ hi hỏi.

“Diêu Giảo là Gay, mẹ hắn là tín đồ Cơ Đốc Giáo, rất bảo thủ, lúc hắn come out thì cùng người nhà nháo đến trở mặt, dọn ra ngoài không thấy trở về, mẹ hắn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn, về mối quan hệ đơn giản, hắn là một người viết văn tự do, bình thường đều cùng biên tập liên lạc, Thịnh Diêu đều gọi điện thoại hỏi qua, họ cũng đang tìm hắn. Nhưng còn mối quan hệ không đơn giản, hắn thường xuyên ra vào một Gay bar, nghe nói kết giao rất nhiều người.

An Di Ninh nhìn bà Triệu liếc mắt một cái, phỏng chừng đám người quần áo lố lăng mà bà gặp phải chính là bạn bè ‘trong giới’ của Diêu Giảo.

“Gay bar kia gọi là gì?”


“Hoa song.”

Vì thế sau khi buổi tối tan tầm, Thẩm Dạ Hi kéo Khương Hồ đến một quán bar tên là ‘Hoa Song’. Người bên trong không nhiều lắm, hoàn cảnh cũng không sai, không biết có phải vì chưa đến giờ hay không, không có tranh cãi ầm ĩ, cũng không có người ăn mặc khoa trương như bà Triệu nói. Thẩm Dạ Hi ở bên ngoài nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, đối Khương Hồ nói: “Em ở bên ngoài chờ anh, đừng đi vào.”

“A, tại sao?” Khương Hồ không hiểu.

Thẩm Dạ Hi trừng mắt nhìn cậu, lớn tiếng nói: “Đi vào nhiều làm gì, chỉ vào hỏi mấy vấn đề thôi, ở bên ngoài thành thật chờ đi.”

Khương Hồ trở mặt xem thường, Thẩm Dạ Hi đi hai bước lại quay đầu, hung tợn nói: “Đừng chạy loạn, đi lung tung trừ tiền lương của em.”

Khương Hồ nhìn bóng lưng anh, bất đắc dĩ nhu nhu mi tâm, lại bị xem là người chưa trưởng thành.

Khương Hồ không biết chính mình có biểu hiện sai chỗ nào không, luôn cảm thấy Thẩm Dạ Hi tựa hồ đối với cậu có chút chiếu cố quá mức, giống như cậu là một đứa nhỏ đặc biệt hay gặp rắc rối, anh hận không thể đem cả người cậu đeo trên lưng quần để lúc nào cũng mang theo. (Chi: phải mang em như mang dây nịch chắc anh mới yên tâm ý -_-, đàn ông mặc quần mà không đeo dây nịch thì cmn tụt)

Mình đúng là không giống chị Dương mạnh mẽ, sức lực lớn dị thường, nhưng nói như thế nào thì miễn cưỡng lắm cũng là người bình tĩnh, ổn trọng cùng cẩn thận đi?

Tuy người ta là tốt bụng, nhưng nếu bản thân mình không thấy buồn bực là không có khả năng.

Bầu trời ảm đạm dần, đèn cùng sao trời giữa thành thị dần hiện lên, bình thường buổi tối không thấy rõ ràng. Nhưng ở khu vực toàn quán bar, người đi tới đi lui dần đông hơn, rộn ràng hơn, đều tự tìm vui.

Khương Hồ cảm thấy được một mình đứng ở ngoài này rất ngốc, cũng đặc biệt không khớp. Cậu tháo xuống mắt kính xoa xoa mắt, mùa xuân nơi này làm người ta thực dễ mệt mỏi.

Đột nhiên, động tác Khương Hồ dừng lại một chút, cảm giác như có ánh mắt trộm dừng lại trên người cậu, đeo lại kính, hơi hơi nheo mắt, quay đầu đi, thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa đánh giá cậu, cho dù cậu quay đầu lại cũng không thu liễm, còn cười cười có chút sâu xa.


Khương Hồ yên lặng, vị này hơn phân nửa là đang hiểu lầm.

Người đàn ông thấy cậu không có phản ứng vì thế liền đi đến nói chuyện, dưới miệng hắn có chút râu, có chút tang thương, hốc mắt sâu, lúc nhìn người khác lại mang theo hương vị có điểm u buồn: “Là ngày đầu tiên đến sao, như thế nào lại không đi vào?”

Khương Hồ nhíu mày, lúc người này nói chuyện cố ý hạ giọng dựa sát người, vì thế cậu im lặng né, ngắn gọn nói: “Chờ người,”

Người đàn ông có râu không nghe ra ý cự tuyệt của cậu, vẫn nghĩ người ta có ẩn ý khác, lại đi theo hướng của cậu: “Tôi nhìn em thật lâu, người em chờ còn chưa đi ra sao? Tôi mời em uống một ly được không.”

Khương Hồ cười lạnh lùng: “Nga, cảm ơn, không cần.”

Người đàn ông có râu cảm thấy người đứng trước mặt này thật mới mẻ, trên người mang theo một loại khí chất đặc biệt, vừa nhìn thấy, là một người sạch sẽ, đứng trong bóng đêm lại giống như dung hợp lại cùng nó, có loại hấp dẫn mơ hồ, vì thế hắn kiên trì: “Một ly cũng không nể mặt sao?”

“Thực xin lỗi vị tiên sinh này, người này đã có bạn.” Một thanh âm tiếc nuối từ phía sau vang lên, người đàn ông có râu hoảng sợ, quay đầu lại, người nói là Thẩm Dạ Hi, vì thế hắn tiếc hận lắc đầu: “Nga, vậy thật sự đáng tiếc….”

Tay hắn để trước ngực minh tìm kiếm, lấy ra một tấm danh thiếp, Khương Hồ bị mùi giấy thơm xông vào mũi mà khó chịu, chỉ thấy người đàn ông nọ nhét vào trong ngực cậu: “Có duyên gặp lại, nếu không có duyên thì cũng có thể tạo ra, đúng không?”

Nói xong còn đặc biệt tà mị mà hướng về phía Khương Hồ cười cười, xoay người vào quán bar ‘Hoa song’.

Khương Hồ rùng mình một cái, cảm thấy không khí lạnh quá đi.

“Không có duyên phận thì cũng có thể tạo ra….” Thẩm Dạ Hi cười lạnh một tiếng, mở cửa xe, “Lên xe!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận