Editor :Seo🐵
Cát Giai Uyển năm đó là tự nguyện đi theo Cố Trạm.
Mặc dù lúc trước Cố Trạm có ý tứ bỏ đá xuống giếng*, nhưng tuyệt đối không có chuyện đơn phương cưỡng bách. Bọn họ là ngươi tình ta nguyện, điển hình cho câu “Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, ngươi không giúp ta, ta liền cầu ngươi”.
*bỏ đá xuống giếng :chỉ 1 người gặp khó khăn, sa sút bị nhiều người khác hùa vào giẫm đạp, làm khó.
Rốt cuộc, cô rất cần sự giúp đỡ của Cố Trạm.
Mà Cố Trạm bất quá là yêu cầu có tới có lui mà thôi.
Cát Giai Uyển là kiểu người thích làm từng việc một,không có khả năng nói bởi vì cái gọi là bất công mà chậm trễ công việc.
Nếu đã đáp ứng rồi, tất nhiên phải làm tròn bổn phận của mình.
Sau khi ký xuống điều khoản bá vương, Cát Giai Uyển đã từng nghiên cứu cách ở chung hòa hợp với Cố Trạm.
Ban đầu cô nghĩ quan hệ giữa hai người là tiểu bạch hoa cùng bá đạo tổng tài.
Nhưng tiểu bạch hoa thật không phải người bình thường có thể làm, quá áp lực, bất kỳ việc gì muốn nói lại chỉ có thể nhu tình như nước,bao dung rộng lớn, nghẹn khuất khiến cô đau dầu,từng một lần hoài nghi cảm xúc chính mình giống thùng rác.
Đừng nói là cô, phỏng chừng Cố Trạm cũng cảm thấy đau đầu.
Vì thế, sau đó cô đã từ bỏ vì không muốn dậy sớm làm bữa sáng mỗi ngày.
Kế tiếp, cô đem chính mình cùng Cố Trạm định nghĩa thành ớt cay nhỏ cùng bá đạo tổng tài.
Kết quả bởi vì quá mức đanh đá, mỗi ngày đều bị giáo huấn,cô khiến Cố Trạm dồn nén đến sợ hãi, ngay cả nằm mơ cũng thấy, đơn giản kết hợp thành cục diện như hiện tại——
Tinh phân* cùng bá đạo tổng tài.
*Trong bản raw là "精分"(jingfen) ngoài nghĩa hay được dùng là chỉ bệnh tâm thần phân liệt thì nó cũng thường được dùng để mô tả tính cách luôn thay đổi của một người, mang tính chất châm biếm hơn.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, Cố Trạm vẫn luôn là bá đáo tổng tài,bất di bất dịch.
Không có biện pháp, nói trắng ra là nhân viên phục vụ cho ông chủ.
Cô vẫn luôn thay đổi nhân vật để phù hợp với quan hệ của hai người, thiếu chút nữa đã chết vì làm việc quá sức.
Lúc thì đanh đá lúc thì ôn nhu, đánh một cái tát lại cấp một quả táo ngọt, đây là Cát Giai Uyển của hiện tại.
Mấu chốt nhất chính là, cô cảm giác được, Cố Trạm đang cố chịu đựng.
Nhưng cũng không phải mỗi lần đều chịu được.
Nếu gặp phải tâm tình anh không tốt,cô chỉ có thể chịu ăn đòn.
Giống như hiện tại.
Sau nửa năm, rốt cuộc cô phải nếm lại tư vị "mông nở hoa" một lần nữa.
Lần cuối ai cùng bị đánh, là thời điểm cô đi du lịch mà không nói một tiếng. Nhưng nói thật, lần đó cũng không thể trách cô. Lúc ấy Cố Trạm đến một nơi khỉ ho cò gáy để mua một lô thiết bị y tế,trợ lý Hoa cũng đi theo đi. Cô thật sự không liên hệ được với anh, lại không muốn lãng phí kỳ nghỉ của chính mình, liền quyết định tiền trảm hậu tấu*, trực tiếp bay đến nơi khác, chơi xong rồi nói sau.
*tiền trảm hậu tấu :chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.
Cũng không biết có phải giá trị danh dự của cô trong lòng Cố Trạm quá thấp hay không mà chuyến đi công tác kết thúc, Cố Trạm cư nhiên cho rằng cô chạy trốn.Sau khi bắt được cô ở sân bay , trở về chính là một trận đòn ——.
Hay thật, mấy ngày liền cô đều không thể xuống được giường, chỉ có thể trần trụi nằm trên giường tùy Cố Trạm xem xét…… Không đúng, là bôi thuốc.
Nghĩ đến đây Cát Giai Uyển hoảng sợ.
Bất quá việc nào ra việc đó, sau khi bị đánh mông, cô thật đúng là không dám lại tiền trảm hậu tấu.
Nói đến việc đét mông này, kỳ thật không đau, nhưng Cát Giai Uyển bị Cố Trạm nuôi dưỡng đến một thân da thịt non mịn, bình thường Cố Trạm chỉ hơi dùng chút lực đều sẽ lưu lại dấu vết ở trên người cô, huống chi là đánh liền mười mấy phát vào mông.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, Cố Trạm khi xuống tay kỳ thật đã kìm lại lực của mình, lại không chịu nổi khuôn mặt của Cát Giai Uyển, trực tiếp mà kêu đau, còn nói ngủ không được, ngại giường quá nhỏ, không ngừng đuổi anh đi địa phương khác ngủ.
Cũng chỉ có ở thời điểm này cô mới dám thách thức anh.
Cố Trạm cố nhịn, “Anh bôi thuốc cho em.”
Cát Giai Uyển lại bị giọng nói thỏa hiệp của anh mà sinh khí, “Cố Trạm, anh có phải hay không cảm thấy em chuyện bé xé ra to!”
Cố Trạm khó có được lúc tâm trạng tốt,lắc đầu bôi thuốc cho cô: “Không phải.”
Cát Giai Uyển mới không tin, nhất thời cảm thấy ủy khuất, liền rơi vài giọt nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha cô cũng chưa từng đánh cô. Cố Trạm thì ngược lại, ỷ vào chính mình lớn tuổi, động một chút liền hung đánh cô còn đè lên cô……
Này không phải là vấn đề đét mông nữa, Cát Giai Uyển nhanh chóng ghi hận ở trong đầu —— cô sợ bản thân thật sự sẽ làm điều đó. Kết quả việc mang thù này khiến cô càng tức giận.
“Khóc cái gì?”
Cố Trạm kỳ quái, lần trước đánh mạnh đều không khóc, lần này cố ý đánh nhẹ, lại khóc, sao lại thế này.
Anh nào biết rằng, người phụ nữ khóc là không cần lý do. Có đôi khi Cát Giai Uyển đêm khuya một mình ở trong phòng nghe một bài hát cũng có thể khóc, cảm thấy cả thế giới đều phải xin lỗi chính mình, nhưng tới ngày hôm sau khi tỉnh lại có thể không trị mà khỏi, cười đến so với người khác còn vui vẻ hơn.
Cát Giai Uyển thút tha thút thít nức nở mà lau nước mũi,nói: “Đến lượt em đánh anh thử xem? Xem anh có khóc hay không!”
Cố Trạm lau sạch nước mắt cho cô, “Em muốn đánh anh sao?”
“Anh cam lòng thì em không luyến tiếc a!”
Cát Giai Uyển vui mừng,quên mất bản thân còn đang khóc, “Em đã chuẩn bị tốt, xin hỏi đồng chí Cố Trạm, ngươi nguyện ý chấp nhận khiêu chiến không?
“……” Cố Trạm đứng lên, thu thập hòm thuốc, “Tật xấu.”
Mà Cát Giai Uyển lại nhìn chuẩn mục tiêu,ngay tại một khắc kia anh xoay người,liền vung tay lên với tốc độ cực nhanh!
“Bang ——”
Muốn thanh thúy bao nhiêu thì có bấy nhiêu thanh thúy.
Lực ảnh hưởng là lẫn nhau,hiện tại bàn tay của Cát Giai Uyển đau đến run rẩy.
Cô không biết mông của Cố Trạm có đỏ lên hay không.
Nhưng sắc mặt anh hiện tại thật sự rất đen. Cô chắc chắn.