Editor :Seo🐵
Thẳng đến khi lên máy may, mặt Cố Trạm vẫn đen.
Cát Giai Uyển không biết hóa ra có một người tính tình lớn như vậy, cư nhiên có thể không chịu nói chuyện với cô trong bảy ngày.
Này còn chưa tính,làm tình đều có thể chịu đựng không làm, anh vẫn là người sao?
Không, anh là người.
Chỉ là mặt mũi tương đối tốt.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Cát Giai Uyển về Cố Trạm, bị đánh mông, lại không ai thấy, còn không đến mức mất sạch tôn nghiêm của anh, chủ yếu là do trên mông anh có dấu xanh, khó coi, cho nên bất quá mới đè ép cô.
Như vậy không được.
Nhưng đừng cho tới cuối cùng anh tức giận đến mức giải trừ quan hệ trước thời hạn, kia cô liền xấu hổ.
Cô vốn là có cầu với anh, hơn nữa hiện tại không đủ năng lực xử lý chuyện vụn vặt, rất nhiều tình huống đều còn phải dựa vào Cố Trạm.
Tóm lại, hiện tại không phải thời điểm rời đi.
Cái loại này “Ngươi rốt cuộc khi nào mới bằng lòng thả ta đi” , ở Cát Giai Uyển nơi này ——
Là không tồn tại.
Vốn dĩ là quan hệ giao dịch, ngươi tình ta nguyện, làm sao phải cứng rắn như vậy? Cố Trạm lại không phải cái loại bụng bia 50-60 tuổi, người anh tuấn không nói, sống còn tốt, trừ bỏ tính tình có chút nóng nảy, thích chiếm hữu trên giường…… Giống như, cũng không có quá nhiều khuyết điểm đi?
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là, lần này cô là người làm sai,ngộ nhỡ tách ra Cố Trạm trả thù cô thì làm sao bây giờ?
Thế nào cũng phải hoà bình chia tay sau đó lấy phí thôi việc, quan hệ ồn ào cũng không phải là phong cách của cô —— khi cô bế tắc cũng không thể để Cố Trạm mượn đề tài nói về mình.
Càng nghĩ, suy nghĩ Cát Giai Uyển càng trống trải, cô nên mở một chi nhánh mới, tên là: ưu điểm của Cố Trạm.
Cô để tay lên ngực tự hỏi, Cố Trạm có ưu điểm sao?
Có, hơn nữa rất nhiều.
Nhưng làm Cát Giai Uyển ấn tượng sâu nhất vẫn là hàng to xài tốt hạng nhất.
Khác không nói, chỉ là một ưu điểm, tựa hồ cũng đã có thể bao quát hết thảy.
Cát Giai Uyển nghĩ chính mình cũng đủ nông cạn.
“Cố Trạm.”
Cố Trạm không phản ứng, nhưng Cát Giai Uyển biết anh đang nghe.
Mấy ngày nay anh đều là trạng thái này, không nói lời nào, không phải gật đầu thì chính là lắc đầu, nếu không thì chính là không thèm để ý, ngoan cố khiến người khác phẫn nộ.
Đừng tưởng rằng cô không biết, vị này đang chờ cô chủ động nhận sai đâu.
Đến nỗi này, không phải cô chỉ dùng chút lực đánh sao?
Anh đánh cô nhiều như vậy,cô vẫn chưa tìm anh tính sổ đâu!
Chỉ là trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, ngoài miệng nói như thế nào chính là một chuyện khác.
Cát Giai Uyển: “Anh nếu thật sự không quan tâm em, có thể cho người đổi chuyến bay, nhưng là anh không làm như vậy.”
Cố Trạm nghe vậy, ngước mắt nhìn cô.
“Cát Giai Uyển, em thật tự luyến.”
Cát Giai Uyển vừa nghe, liền cảm thấy có hi vọng! Cô cũng không mè nheo, dẫm lên bậc thang liền đi xuống, "Cũng không phải ngày đầu tiên em tự luyến, chẳng lẽ anh còn chưa quen sao?”
Cố Trạm lại không nói, nhưng Cát Giai Uyển rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh đang dần chuyển biến.
Cô không ngừng cố gắng chủ động ôm lấy cánh tay anh nói: “Anh có biết bảy ngày nay anh đều không để ý đến em không?”
Cố Trạm cũng không đẩy cô ra, “Lâu như vậy?”
Cô chớp đôi mắt, đột nhiên để sát vào lỗ tai anh nói: “Anh không muốn sao?”
Hầu kết Cố Trạm lên xuống, lại rút tay ra: “Cát Giai Uyển, ngồi trở lại đi.”
Cát Giai Uyển Cát Giai Uyển Cát Giai Uyển.
Suốt ngày chỉ biết gọi tên đầy đủ của cô.
Cát Giai Uyển mắt trợn trắng, cũng biết sự tức giận xem như không còn, bất giác thở ra một hơi, đối với trời xanh mây trắng ngòai máy bay hừ hai tiếng.
Cố Trạm liếc nhìn cô một cái, lại rất nhanh dời đi ánh mắt.
Vô tâm không phổi. Anh nghĩ.
*
Khi máy bay hạ cánh ở một đất nước xa lại, Cố Trạm đã sớm giúp Cát Giai Uyển gọi xe, người đã đang đợi ở sân bay.
“Anh chừng nào thì về nước?”
Để tận hưởng kì nghỉ hè, Cát Giai Uyển lần này quyết định ở lại đây thêm mấy ngày.
Cố Trạm nói: “Không xác định.”
“Ồ, kia phỏng chừng chúng ta cũng không thể cùng nhau trở về, em phải dành thời gian bồi cha em ở đây.”
“Anh sẽ bảo Hoa Thanh nói cho em lịch trình của anh.” Cuối cùng Cố Trạm lại bổ sung, “Đừng tự đặt vé, đổi khoang sẽ rất phức tạp.”
Cát Giai Uyển buồn bực, trở về cô với anh không cùng đường,anh quản cô ngồi khoang nào làm cái gì.
Nhưng nói một đàng làm một nẻo,kỹ năng vô cùng thuần thục, chưa kịp phản ứng, ngoài miệng đã đáp ứng: “Đã biết.”
“Anh không có cùng em thương lượng.” Nhìn thấy cô trả lời có lệ, Cố Trạm lộ vẻ không vui, “Chúng ta trở về cùng nhau.”
Cát Giai Uyển cứng đờ, bật thốt lên hỏi: “Vì cái gì?”
Cố Trạm ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái, “Em nghĩ thế nào?”
Cô nhất thời dối trá mà tủm tỉm cười: “Em cảm thấy anh trai rất săn sóc.”
Cố Trạm: “Khách khí.”
Cát Giai Uyển: “……”