Editor: Seo🙉
Khoảnh khắc nhìn thấy An Linh, trước mắt Cát Giai Uyển xuất hiện mấy chữ chói lọi: Cuối cùng cũng tới.
Công bằng mà nói, Cát Giai Uyển đã nghĩ đến có một ngày như vậy.
Da mặt dày mà nói, chim hoàng yến ngoan ngoãn chủ động giống như cô sao có thể làm nữ phụ hèn mọn trong sách -- tuy rằng cô không tính là hèn mọn, thậm chí có chút tiện, nhưng cuối cùng Cố Trạm cũng không phải tổng tài bá đạo.
Có thể sánh đôi với tổng tài bá đạo, khẳng định phải là người mạnh mẽ, còn mấy tiểu bạch thỏ có tín ngưỡng "Anh lấy được người tôi nhưng không chiếm được trái tim tôi", tốt nhất vẫn nên làm trợ lý ở bên cạnh anh. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể sớm chiều ở chung, tôi theo đuổi em, tạo ra một đoạn nghiệt duyên chấn động.
Lúc trước nghe nói trợ lý Hoa có bạn trai, còn kết hôn cách đây không lâu, Cát Giai Uyển còn buồn bực, tại sao mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của cô.
Hiện tại bên người Cố Trạm xuất hiện An Linh, cô mới có cảm giác "Cuối cùng mọi chuyện cũng đi vào quỹ đạo".
Đã đến lúc cô có thể rút lui.
Rũ bỏ sự chua xót đột nhiên dâng trào trong lòng, Cát Giai Uyển bắt đầu nghĩ về chuyện sẽ xảy ra sau khi rời khỏi Cố Trạm.
Tiền, chắc chắn không thể thiếu. Tuy mấy năm nay cô không động vào tiền của Cố Trạm vì lòng tự trọng to như cái móng tay, nhưng tốt xấu gì cô cũng ở bên cạnh anh một thời gian, toàn bộ thanh xuân đều ở trên người anh, cho nên xin phí thôi việc, sẽ không quá đáng phải không?
Lại nhắc đến nhân tình, dựa theo tính cách của Cố Trạm, cho dù bọn họ tách ra, cũng không có khả năng làm ra chuyện đuổi giết tận cùng bỉ ổi này. Nếu về sau cô có việc nhờ anh giúp đỡ, cho dù nửa không vui nửa không hài lòng, anh nên đáp ứng tất cả yêu cầu mới đúng.
Chỉ là, một người đủ tư cách làm chim hoàng yến, sau khi tách ra, cô có lẽ sẽ không tiếp tục liên lạc với anh nữa.
Lúc này, sau đầu Cát Giai Uyển đột nhiên bị gõ nhẹ một cái, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Trạm, lại uể oải ngồi lại.
"Xong chưa?" Cô thản nhiên chỉ vào hộp giữ nhiệt trên mặt bàn, "Nấu cho anh món canh móng heo, anh ăn đi."
Cố Trạm kéo cô dậy, "Em không ăn?"
"Không ăn." Cô vẫy vẫy tay chuẩn bị rời đi, "Em đi đây, buồn ngủ muốn chết."
Cố Trạm gọi cô lại: "Chờ anh ăn xong thì đi."
"Anh định làm gì!" Cát Giai Uyển từ lúc đi vào văn phòng đã bắt đầu bực bội, cô biết như vậy không đúng, nhưng vẫn không khống chế được, "Anh không biết gần đây em đang khống chế cơn thèm ăn không? Còn bảo em ở chỗ này nhìn anh ăn, sao anh có thể làm như vậy!"
Cố Trạm nhíu mày, "Trước khi ra cửa em ăn phải thuốc súng?"
"Ăn một cân." Cát Giai Uyển trợn mắt.
"Không được trợn mắt."
Cát Giai Uyển trừng anh, "Em phải đi về ngủ trưa!"
"Ở lại ngủ cùng anh, khi nào tỉnh thì về."
Cát Giai Uyển nhíu mày, đặc biệt muốn hỏi annh không đi tìm hồng nhan tri kỉ khác sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh gần đây càng trở nên kỳ quái sao?
Nhưng cô vẫn không nói gì cả.
Cô tức giận đi qua, múc cho mình một bát canh, nhưng không hề phục vụ anh.
Cố Trạm cũng không phô trương, chỉ nói: "Ăn nhiều một chút, gần đây em rất gầy."
Cô theo bản năng hỏi: "Nơi nào gầy?"
"Ngực."
Cố Trạm nói bậy, anh chỉ muốn Cát Giai Uyển ăn nhiều thêm một chút.
Sau tất cả, thứ Cát Giai Uyển tự hào nhất là cặp mông của cô. Anh nói mông cô gầy cô sẽ hỏng mất, nhưng nói eo cô gầy, cô sẽ đắc ý. Cho nên anh chỉ có thể nói ngực, không đau không ngứa, lại có thể khiến cô bồi bổ ăn nhiều hơn.
"Thật?"
"Tự em sờ không phải sẽ biết sao."
Cát Giai Uyển nửa tin nửa ngờ, lầu bầu nói: "Ngực nhỏ mới tốt, anh có biết gần đây ngực nhỏ rất thịnh hành không?"
Cố Trạm không chút do dự nói: "Thì ra là thế."
Cát Giai Uyển hừ một tiếng, lại ở trong lòng phun tào, đúng là đồ cổ hủ không hiểu biết.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn ngoan ngoãn ăn hai miếng móng heo.
Không hổ là do cô làm, rất ngon.
Ăn no, cô vào phòng nghỉ của Cố Trạm trước, đang cởi áo thì đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ ở văn phòng của anh, giường này liệu đã ngủ qua rất nhiều người rồi hay không?
Càng nghĩ càng cách ứng, cô đóng lại cúc áo đang cởi ra, vội vàng xoay người, lại đụng đầu vào ngực Cố Trạm.
Cô lập tức bật khóc.
"Sao không nghe thấy tiếng?" Cố Trạm vội vàng nâng cằm cô lên, "Buông tay ra để anh nhìn xem."
Cát Giai Uyển bị đụng vào mũi, nước mắt lưng tròng, cô run rẩy buông tay, "Có phải gãy xương rồi không?"
"......" Cố Trạm không nhịn được cười, "Nào dễ gãy như vậy, chỉ là có chút hồng."
Trong lòng Cát Giai Uyển vẫn nhớ đến chuyện chiếc giường, cô do dự: "Nếu không em đi về để bôi thuốc?"
"Chỗ này có."
Cố Trạm đưa cô đến mép giường ngồi xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc.
"Bôi lên khả năng có chút cay mắt, em nhắm mắt trước đi, đừng mở ra."
Cát Giai Uyển có chút kháng cự, "Có thể không nằm xuống được không?"
"Không phải sớm hay muộn đều phải nằm sao?" Cố Trạm nhận ra có gì đó không ổn, "Cát Giai Uyển, em lại suy nghĩ cái gì?"
Cát Giai Uyển xấu hổ, hốc mắt còn vương nước mắt, nhìn hết sức ủy khuất: "Em không muốn ngủ trên chiếc giường người khác đã ngủ qua."
Lúc này, cô thừa nhận tính chiếm hữu của mình. Bởi vì cho dù người đàn ông có yêu bạn hay không, bạn cũng sẵn sàng tranh giành tình cảm để thể hiện sự quyến rũ của mình, cô đã hạ quyết tâm nhiều năm, cũng đã sớm am hiểu chuyện này.
Nhưng không biết Cố Trạm có phải trúng độc hay không, đột nhiên cười thành tiếng.
Anh trêu chọc nói: "Có cần anh nhắc nhở em không? Mỗi ngày em đều ngủ ở trên chiếc giường anh đã nằm qua."
"Anh biết em không phải đang nói đến cái này." Thói ở sạch của Cát Giai Uyển nói đến là đến, cô rầu rĩ đứng lên, "Quên đi, nói anh cũng không hiểu, em đi về."
Cố Trạm thoải mái ngăn cô lại, nhẹ giọng dỗ dành: "Trước em, ngoại trừ anh, chưa có ai đi vào đây."
Cát Giai Uyển đưa lưng về phía anh, nghe vậy thì hai mắt sáng lên, một tia mừng thầm không dễ phát hiện giống như gió thổi bay hai giờ không vui vẻ của cô.
Tuy Cố Trạm là cún nhưng sẽ không nói dối.
Cô ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới "bất đắc dĩ" quay đầu lại: "Anh trai nói cái gì vậy? Em có để ý cái này sao?"
Nói xong, cô chủ động nằm xuống đi, nhắm mắt lại, đại phát từ bi nói: "Bôi đi, nhanh lên."
Cố Trạm nhìn cô, không tiếng động mà cười.
Trước khi bôi thuốc, anh cúi người xuống, thổi hàng mi đang run rẩy của cô.
Nhìn cô đỏ mặt.
Anh nói: "Bôi thuốc xong thì ngủ đi, em gái Giai Uyển."