Phôi Sủng

Bốn năm sau.

Mùa hè ở Thiệu Thành rất nóng, chỉ khiến người ta hận không thể co mình trong tủ lạnh rồi đóng băng thành đá, mới có thể cảm thấy thoải mái.

Nam Nhược thay một chiếc quần short, mặc một chiếc áo T-shirt đơn sắc, đi ra khỏi phòng.

Thẩm Bắc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm một chiếc xe đồ chơi, nhìn thấy Nam Nhược thì vô cùng khoa trương kêu “Woaaa” một tiếng, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, người thật xinh đẹp!”

Nam Nhược cười xoe, đi tới nâng hai má cậu nhóc lên dùng sức hôn một cái, “Bảo bối, cảm ơn con đã khích lệ mẹ nha.”

Thẩm Bắc có hơi thẹn thùng rụt cổ lại.

“Chuẩn bị xong rồi?” Thẩm Ý Đông bước ra khỏi nhà bếp, cầm ly nước trên tay, đưa cho cô, “Uống ngụm nước rồi xuất phát thôi.”

Cô cầm lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hớp nhìn anh xua xua tay, “Hai bố con không cần đi theo em đâu, một mình em đi là được rồi.”

Thẩm Ý Đông nhận lại cốc nước, đặt nó lên bàn, lắc lắc đầu, “Bọn anh đi theo cổ vũ cho em.”

Thẩm Bắc đương ở cạnh đó cũng bò dậy, đứng trên ghế sofa, hai tay nắm lại, “Đúng vậy, con và bố muốn đi theo cổ vũ cho mẹ. Mẹ là giỏi nhất, mẹ nhất định làm được!”

Nam Nhược cười, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Bắc, “Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi.”

Thẩm Ý Đông nhìn Thẩm Bắc phát hiệu lệnh, “Mang giày vào, ra ngoài nào.”

“Vâng, thưa bố!” Thẩm Bắc nhìn anh chào một cái.

Rất nhanh chóng nhảy tuột khỏi ghế sofa, tự mình chạy tới cửa mở tủ giày và lấy ra một đôi giày da nhỏ.

Cửa lớn chỗ huyền quan bị mở ra, Nam Thượng Thiện cầm theo túi lớn túi bé của siêu thị bước vào, hỏi: “Này là muốn ra ngoài sao?”

“Ông ngoại, mẹ muốn đi phỏng vấn đó, bố và con muốn đi theo cổ vũ cho mẹ!”

Nam Thượng Thiện cười, đặt cái túi sang bên cạnh, giúp cậu nhóc mang giày, còn dặn dò thêm, “Đi ra ngoài nhớ phải lễ phép đó, không được chạy loạn đâu.”

“Vâng ạ, thưa ông ngoại.”

Một nhà ba người mang xong giày, đi ra khỏi biệt thự, lên xe.

Nam Nhược ngồi vào ghế phó lái, quay đầu nhìn vị trí ngồi ở phía sau của Thẩm Bắc.

Cậu nhóc mặc quần yếm, mái tóc được chải gọn gàng lộ ra đôi mắt tròn to trong veo, đương nhìn về phía trước.

Trông thấy cô quay đầu thì vỗ vỗ ngực, nói: “Mẹ ơi, con đã gài khóa an toàn rồi ạ.”

“Bắc Bắc của chúng ta giỏi quá.”

Thẩm Bắc cười rộ lên khoe hàm răng đều như hạt bắp.

Xe chạy trên đường quốc lộ, Nam Nhược quay đầu lại nhìn về phía trước.

Trong lòng có hơi lo lắng.

Bốn năm qua, ngoài trừ cái tháng ở cữ kia thì những thời gian còn lại cô đều làm việc không ngừng nghỉ.

Cho dù là chụp ảnh tạp chí, hay là đi catwalk, cô vẫn luôn khăng khăng làm.

Nhưng rất nhiều tài nguyên đều là Thẩm Ý Đông giao cho cô.

Giống như anh đã nói, cô muốn cái gì, anh đều sẵn sàng dốc túi trao cho cô.

Mà hôm nay cô muốn đi phỏng vấn cho buổi trình diễn của VV, cô muốn dùng thực lực của chính bản thân để có được cơ hội này.

Xe chạy tới bãi đậu xe, Thẩm Ý Đông nhìn thấy xe của Tấn Vị Vị cũng đi theo ở phía sau.

Thẩm Bắc nhận ra nên nhoài người lên cửa xe, vẫy vẫy tay với Tấn Vị Vị vừa mới bước xuống xe, “Cậu, cậu ơi!”

Tấn Vị Vị vui vẻ đi tới, mở cửa xe ôm Thẩm Bắc xuống, “Tiểu Bì Bì, sao con cũng tới đây thế?”

“Con đến cổ vũ mẹ cố lên ah.”

“Ôi chao, thế không cổ vũ cho cậu à?”

“Cậu cũng cố lên nhé.”

Tấn Vị Vị đưa tay cù tới cù cù lui nách Thẩm Bắc hai lần, khiến cậu nhóc bật cười khanh khách, “Cậu ơi, cháu ngứa!”

Nam Nhược bước xuống xe, “Đừng nghịch. Đi vào thôi.”

Tấn Vị Vị bế Thẩm Bắc, sóng vai với Nam Nhược bước vào thang máy.


Vào thang máy, Thẩm Ý Đông đưa tay ôm Thẩm Bắc qua, hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Đối với người anh rể này Tấn Vị Vị còn tôn kính hơn cả Nam Nhược, trả lời: “Cũng không tệ lắm. Đoạn thời gian trước em vẫn luôn tập luyện, mấy ngày gần đây vì muốn thả lỏng bản thân nên giảm thời gian tập luyện lại ạ.”

“Điều chỉnh tốt trạng thái là được.”

Tấn Vị Vị khoát tay lên vai Nam Nhược, “Em chỉ sợ người căng thẳng là chị em í.”

Nam Nhược liếc cậu, “Chị căng thẳng? Ôiiii.”

“Ai ya, chị có thể làm được mà. Cố lên!”

Hai tay Tấn Vị Vị nắm lại, làm một cái tư thế “Chiến đấu.”

Những người có mặt trong thang máy đều nhìn về phía cậu, mặt lạnh lùng.

Thật là trẻ con.

Tấn Vị Vị có hơi ngại ngùng sờ sờ mũi.

Quá trình phỏng vấn còn thuận lợi hơn so với bọn họ nghĩ, cả Tấn Vị Vị và Nam Nhược đều được trúng tuyển.

Buổi trình diễn mùa mới của VV sẽ được tổ chức vào một tháng sau.

Để có được trạng thái chiến đấu tốt nhất, đoạn thời gian này Nam Nhược đều ngâm mình trong phòng tập luyện ở công ty.

Tuy rằng những năm này cô đều luyện tập không ngừng. Song cường độ rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Lần này tham gia show của VV cho nên cường độ làm việc cũng sẽ tăng gấp đôi, hòng để bản thân trở nên hoàn hảo  hơn, Nam Nhược từ từ tăng cường độ tập luyện của bản thân.

Hôm nay, cô vừa mới tập luyện được một nửa thì cửa phòng tập bị đẩy ra, là Tấn Vị Vị trở về làm việc.

Cậu cầm di động nhìn Nam Nhược lắc lắc, “Chị, chúng ta bị người ta chụp hình. Mấy blogger kia lại đương xào rằng chúng ta ‘Yêu đương’. Chị có thể đứng ra làm sáng tỏ không?”

Nam Nhược ngồi phệt trên sàn nhà nghỉ ngơi, ngửa đầu uống một hớp nước suối, “Có cái gì hay ho mà phải làm sáng tỏ chứ. Bọn họ muốn nói gì cứ để bọn họ nói đi.”

Vẻ mặt Tấn Vị Vị đưa đám, ngồi xuống bên cạnh cô, “Em mới không thèm quan tâm người ngoài nghĩ thế nào, cái em sợ là mấy ngày nữa chị về nhà, sẽ bị anh rể đánh í.”

“…”

“Chị đứng ra làm sáng tỏ chút đi. Nói chúng ta không phải loại quan hệ đó. Xin chị đấy, chị ơiiiiiii.”

Nam Nhược lườm cậu một cái, đóng chai nước suối lại, đặt xuống bên cạnh, “Được thôi.”

Cái hashtag #Tấn_Vị_Vị_Nam_Nhược# này nằm trong vòng nhiệt sưu suốt bốn tiếng đồng hồ, sau đó người mẫu quốc tế Nam Nhược đăng một trạng thái làm sáng tỏ.

Người mẫu Nam Nhược: Công chúa Vãn Vãn là em gái của mẹ tôi và đây là con trai của bà.

Đăng kèm là một tấm ảnh chụp chung với Tấn Vị Vị ở phòng tập.

Cư dân mạng lập tức bùng nổ.

【Ngơ ngơ ngáo ngáo: Lượng thông tin này cũng quá lớn rồi đó. 】

【Tôi là đẹp nhất cấm có cãi: Công chúa Vãn Vãn là em gái của mẹ tôi? Vậy công chúa Vãn Vãn thật sự là dì của Nam Nhược?】

【Sieng: Đợi đợi đợi đợi đã. Cái này ý là nói, Nam Nhược với Tấn Vị Vị là quan hệ chị em?】

【19 ngày a a: Quách đờ hợi, kinh thiên động địa quá rồi. Thế giới này đến cùng là như thế nào?】



Nhiệt độ của hot search vẫn cứ cao mãi không chịu xuống.

Tận cho đến khi tổng giám đương nhiệm của công ty giải trí Húc Hoa Thẩm Ý Đông đăng một đoạn video trên weibo.

Weibo trực tiếp bùng nổ, nghẽn mạng rồi.

Đợi đến khi Nam Nhược lướt weibo thì nhìn thấy bên dưới đoạn video kia đã có 170.000 bình luận.

Cô tiện tay mở đoạn video kia.

Trong video, nhân vật chính chính là Thẩm Bắc.

Cậu nhóc mặc một bộ âu phục màu đen, ngồi trên ghế sofa bằng da cũng màu đen nốt, đôi chân ngắn cũn cỡn không chạm tới được sàn nhà, đương đung đưa.

Có một giọng đàn ông trầm thấp không có mặt trong đoạn video, hỏi: “Con tên gì?”

“Con tên là Thẩm Bắc. Nhũ danh là Bì Bì. Ông nội bà nội và ông ngoại đều gọi con là, tiểu khả ái.”


“Bố con là ai nào?”

“Bố con gọi là Thẩm Ý Đông! Siêu siêu siêu cấp đẹp trai ừm.”

“Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ con là người mẫu nè, tên Nam Nhược! Là người vô cùng vô cùng xinh đẹp!”

Thẩm Bắc nhìn vào camera cười ngọt ngào, “Bố con rất yêu mẹ.”

Nam Nhược tắt tab video, mở weixin lên, nhắn cho người đàn ông nào đó một cái tin.

【S.E: Anh chính là một người đàn ông tâm cơ!】

Người nào đó nhanh chóng nhắn tin trả lời. Anh yêu em.

Nam Nhược cười bất đắc dĩ, cầm khăn mặt lên lau lau trán.

【N.N: Hôm nay tập luyện đủ chưa?】

【S.E: Gần đủ rồi.】

【N.N: Đến văn phòng sao?】

【S.E: Chốc nữa em ghé.】

【N.N: Tôi đợi em.】

【S.E: Cút.】

【N.N: Dám bảo tôi cút? Tôi mà cút thật, thì em sẽ là người khóc đó.】

【S.E: Xíiiiiii.】

【N.N: Vậy thì tôi cút.】

Nam Nhược ngồi dậy, đi vào phòng thay đồ tắm rửa qua, thay sang một bộ đồ mới thoải mái. Cầm cái túi thể thao ra khỏi phòng tập.

Đi đến thang máy thì gặp được hai nữ nghệ sĩ mới vào công ty.

Bọn họ đương thảo luận về cô.

“Trước kia cảm thấy cô Nam luôn khách khí với chúng ta, nhưng tại sao lần nào cũng đập bàn với Thẩm tổng nhỉ?”

“Đúng vậy. Tôi còn nghe bọn họ nói rằng, lần nào Thẩm tổng cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi, bảo cô ấy cút.”

“Cút cái gì mà cút chứ. Hóa ra đó là thú vui ở vợ chồng họ đó.”

“Đúng vậy. Cô nhìn xem con trai cũng đã bao lớn rồi.”

“Thật ra, tôi nghe được Lâm thiếu nói này nè. Lúc đầy tháng đứa trẻ kia í, bọn họ có tổ chức một cái tiệc rượu để mừng đầy tháng đó, giới thiệu vợ với hết thảy những thế gia kia rồi. Chỉ là không công bố với bên ngoài mà thôi.”

“Thì ra là vậy ah.”

Nam Nhược dừng lại, còn đương do dự có nên đi lên hay không.

Nào ngờ một người trong số đó xoay người lại, trông thấy cô thì đỏ mặt, lúng túng hết chỗ nói.

Trái lại Nam Nhược rất bình tĩnh tự nhiên, đi tới, nhìn bọn họ gật gật đầu. Nhấn số thang máy, chờ thang máy đến, đi vào.

Cửa thang máy đóng lại ngay trước mắt bọn họ. Đi lên tầng.

Hai nghệ sĩ nhìn Nam Nhược đi lên trên thì sáng tỏ, là đi đến văn phòng ở tầng cao nhất đây.

Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Nam Nhược nhìn thất trợ lí Hà Tuệ đang chờ ở cửa thì nghi ngờ chau mày.

Hà Tuệ cười cười, “Bà chủ, Thẩm tổng nói ngài ấy chờ người ở dưới lầu cùng nhau về nhà.”

Nam Nhược “ Ừm” một tiếng, “Cảm ơn.”

Ấn số tầng, đợi cửa thang máy đóng lại, Nam Nhược nói thầm trong bụng, “Này là gì chứ?” Như thế nào bảo cô đi lên văn phòng, giờ lại bảo chờ cô ở dưới lầu?

Thang máy đi xuống tầng một.


Nam Nhược đi ra, nhìn thấy trên hành lang giăng kín hoa hồng đỏ, ngẩn ngơ.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Bắc mặc âu phục, trong tay ôm một bố hoa hồng đỏ rất to, có phần khó khăn đi về phía cô.

“Mẹ ơi.”

Nam Nhược ngồi xổm xuống, vội cầm lấy bó hồng.

Thẩm Bắc ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt cô, “Mẹ nè, bố đã chờ mẹ rất lâu rồi đó.”

Hai người cùng xoay lại thì nhìn thấy Thẩm Ý Đông đang đứng ngoài cửa lớn công ty.

Một tay cô ôm bó hồng, một tay nắm lấy bàn tay tròn tròn của Thẩm Bắc, đi về phía cửa.

Thẩm Ý Đông mặc một thân âu phục đen, giống hệt với bộ đồ Thẩm Bắc đương mặc.

Chỉ là, anh vẫn luôn để kiểu đầu húi cua, đường viền khuôn mặt rõ ràng, cả người đầy rẫy hơi thở nam tính.

Trái tim cô nhảy lên ầm ầm.

Thật sự kì lạ, qua nhiều năm như vậy nhưng vì sao chỉ cần nhìn thấy anh, thì trái tim cô đều sẽ rung động chứ.

Thẩm Bắc kéo kéo tay cô, kéo về phía Thẩm Ý Đông, chờ đến khi cô đã đứng vững trước mặt Thẩm Ý Đông rồi mới buông tay cô ra, ngước đầu lên nhìn Nam Nhược nói: “Mẹ ới, bố có chuyện muốn nói với mẹ đó!”

Thẩm Bắc chạy ra đằng sau lưng Thẩm Ý Đông, đẩy anh một cái, “Bố ơi, mẹ đến rồi kìa, bố nói nhanh lên, nói nhanh lên.”

Thẩm Ý Đông xoa xoa gò má cu cậu, cầm lấy bó hồng, nhấc chân bước lên trước một bước, kề sát cô.

Đôi mắt đen láy nhìn thằng vào mắt cô, đứng trước mặt cô, quỳ một chân trên sàn nhà, đưa bó hoa hồng trong tay tới trước mặt cô.

“Tự anh đã cút về rồi.”

Nam Nhược nghiêng đầu nhìn anh.

Thì nghe được anh nói tiếp, “Trước kia lúc em rời đi, tôi từng đi tìm em. Song lại không tìm được, vì vậy mang theo ảo não quay về nước. Bản thân tôi buồn khổ suốt bảy năm. Sau đó tôi mới biết rằng lí ra tôi không nên quay về. Tôi nên ở lại đó, tiếp tục tìm cho ra em mới thôi.”

“Thật may, em đã quay về. Để cho tôi một lần nữa được gặp lại em.”

“Sau đó, tôi không muốn mất em nữa. Coi như là tôi phải rời đi đi chăng nữa nhưng chỉ cần em ở đây, thì tôi cũng sẽ chạy trở về. Quấn lấy em, mãi mãi không rời đi.”

“Nam Nam, gả cho tôi đi.”

Nương theo một tiếng cầu hôn này, đằng sau Thẩm Ý Đông là cả một dàn xe Rolls-Royce thả đầy bóng bay màu hồng trải dài trên phố.

Hơn một ngàn quả bóng bay chậm rãi bay lên trời, kéo theo một biểu ngữ màu hồng.

Bên trên biểu ngữ có nét chữ màu trắng viết: Nam Nam, tôi yêu em.

Không biết truyền thông lòi từ đâu ra, cạch cạch chụp ảnh. Hết thảy đèn flash đều hướng về Nam Nhược.

Chụp đến nỗi cô bực cả người.

Thẩm Bắc che miệng đứng đằng sau Thẩm Ý Đông, thò đầu ra, nhìn Nam Nhược cười hì hì, “Mẹ ơi mẹ ơi mau đồng ý với bố đi!”

Nam Nhược cảm thấy ngực cô bị phiền muộn và hoảng sợ giăng kín, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại.

Những hình ảnh này, không phải là cô chưa từng tưởng tượng qua.

Mỗi một người phụ nữ đều hằng mong như vậy, muốn có một màn cầu hôn lãng mạn, cùng một hôn lễ hoàn mỹ.

Nam Nhược và Thẩm Ý Đông bởi vì bất ngờ ập đến mà vội vã lãnh giấy kết hôn, vẫn chưa có làm hôn lễ.

Cô chưa từng tự mình đề cập qua là bởi vì, cô đang chờ anh cho cô.

Nếu như ngay cả những thứ này còn cần cô nhắc tới thì, cái anh gọi là yêu, cũng quá đơn bạc rồi.

Cũng may, cô đã chờ được rồi.

Cô đi lên nhận lấy bó hoa trong tay anh, “Em đồng ý.”

Thẩm Ý Đông mỉm cười, đứng lên, ôm cả thảy cô và bó hoa vào ngực, một cái ôm trọn vào lòng.

Anh sờ sờ đầu cô, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe nói, “Vợ ơi, tôi yêu em.”

Tôi yêu em.

Sau khi em yêu tôi.

Tôi yêu em.

Trước cả khi tôi biết được sự có mặt của tình yêu này.

Nguyện một đời một kiếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn đến đây là xong.

Kỳ thực lúc viết xong chính văn, tôi rất là không muốn viết phiên ngoại.

Có điều phiên ngoại này vẫn là phải viết… Tầm hai ngày cố gắng là xong thôi.


Chuyện cũ của Thần Viêm Nghiêu sẽ được viết rõ ràng.

Còn như Vị Vị, Vãn Thanh Ngưng sẽ không nhận lại cậu ấy, kể cả bao lâu cũng không.

Cậu ấy chỉ có chị mình, Nam Nhược.

____

Theo cái lệ viết mấy dòng tổng kết đi.

Lúc lên ý tưởng cho truyện này, tôi đã rất thích nó. Tôi thích Cường x Cường cp. Viết rất có cảm giác.

Song không thể không nói rằng, phần sau của truyện tôi chưa xử lí tốt. Qua lượng người mua VIP giảm là có thể thấy được.

Có vài lần tôi đặc biệt muốn dừng lại.

Nhưng con người tôi í, một khi đã nói ra lời thì nhất định phải làm cho bằng được. Lại nói ngày mỗi một trôi qua.

Hoặc có lẽ là đoạn thời gian này cuộc sống của tôi cũng có chút liên quan đi.

Suốt hai tháng tôi có tới mấy cuộc thi, gánh nặng trong suy nghĩ tương đối nặng.

Hơn nữa tôi bị chứng ám ảnh rất nặng. Chính là chuẩn bị đầy đủ, cũng buộc bản thân phải tập trung.

Có lúc kết quả rất không thỏa đáng.

Viết được nửa đường truyện rồi, hoặc nhiều hoặc ít vì bình luận mà hướng đi của câu chuyện có chút vấn đề xảy ra, cũng có phần không thỏa đáng.

Cắn răng viết cho xong.

Có tiểu khả ái nói đúng, có thể là do tôi viết chưa đủ nhiều đi.

Nhưng mà tôi không hề viết linh tinh đâu. Luôn cố gắng hết sức đảm bảo tính toàn vẹn của câu chuyện.

Nói tóm lại, tôi đã dùng hết năng lực để viết xong câu chuyện này.

Nếu truyện không giống với dáng vẻ các cậu đã tưởng tượng, vậy thì tôi đặng xin lỗi.

Mong các cậu sau đó lại cho tôi thêm một cơ hội, để tôi được làm tốt hơn.

Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần tôi không ngừng viết thì mọi người nhất định sẽ nhớ tới tôi, đến đọc văn của tôi.

Sau khi trải qua bộ truyện này, tôi cảm thấy tôi cần phải nỗ lực hơn nữa để nâng cao tính đặc sắc của truyện.

Cuối cùng của cuối cùng, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn.

Cảm ơn bình luận của các tiểu khả ái, cảm ơn các cậu đã cho tôi chống đỡ trong lúc tôi lơ đãng.

____

Đây là lời tác giả nói ở chương 58:

Tôi biết bệnh trầm cảm là một căn bệnh đáng sợ.

Chính tai tôi nghe được người ta nói, có một người mẹ sau khi sinh hai đứa con thì mắc bệnh trầm cảm, lúc cô ấy đưa con đi nhà trẻ bỗng nhiên ngây ngốc ngồi bên đường cười không ngừng. Dọa con sợ khóc không ngừng.

Kiểu trạng thái đó làm cho người ta không tài nào hiểu được, nhưng nó thật sự có tồn tại.

Giống như Nam Nhược và Ôn Dịch vậy.

Ôn Dịch không chịu đựng được bên lựa chọn tự sát. Vì vậy lúc Thần Viêm Nghiêu chạy tới, nhìn chỉ nhìn thấy một cơ thể máu thịt lẫn lộn.

Mà Nam Nhược nhìn thấy Ôn Dịch chết, sợ sệt lùi bước, cho nên cô ấy tự mình giải thoát, cố gắng sống tiếp.

Về nước, gặp lại Thẩm Ý Đông.

Tình huống của hai người khác nhau, lựa chọn khác nhau, nên cuộc đời cần đối mặt sẽ khác nhau.

***

Nếu như bạn cũng gặp qua tình huống như vậy, thì với người luôn hậm hực bực dọc ấy, bao dung họ nhiều một chút nhé.

Hoặc giả bạn cũng trải qua trạng thái như vậy, thì đừng sợ, hãy cắn chặt răng, nhất định phải vượt qua nó nhé.

Phải tin tưởng, hạnh phúc đang ở chỗ không xa.

Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc.

– HOÀN CHÍNH VĂN –Đà Nẵng, 2019.09.28

Cuối cùng cũng viết được chữ “Hoàn” cho Phôi Sủng.

Chúc mừng Đông ca đã có được gia đình trọn vẹn cho mình, chúc cả Đông ca và Nam Nhược đã không bỏ lỡ người năm ấy, hạnh phúc vẫn ở phía trước mà.

Cũng tạm biệt mỗi nhân vật trong truyện, duy chỉ hẹn gặp Thần ca trong phiên ngoại. Tuy không hẳn toàn bộ dàn nhân vật trong truyện là xuất sắc nhưng họ đều rất trọn vẹn vai của bản thân rồi.

Một Tấn Vị Vị luôn vui tươi, một Du Lịch hết lòng vì bạn. Em gái Nam hào sảng và Đông ca chân thành. 

Dù Phôi Sủng không có cốt truyện hay nhất, không có dàn nhân vật đặc sắc nhất, nhưng t vẫn rất thích nó, hẳn là bởi vì bầu không khí trong truyện luôn vui tươi đi, t thích Tấn Vị Vị, con người cậu ấy, nên thành công, sống lạc quan và sơ tâm vậy mà, cũng thích em gái Nam mạnh mẽ, thích hết thảy các nhân vật…

Tạm biệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận