Giữa trưa, Thần Viêm Nghiêu bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh.
Vừa mới ngủ chưa được bốn tiếng nên trông anh ta có vẻ rất bực mình, nhấc điện thoại lên cũng không thèm nhìn đã rống với đầu bên kia, “Có chuyện gì?”
Đối phương ngẩn ra.
Ngay sau đó có một âm thanh còn hét to hơn cả anh ta, “Đi ra mở cửa cho ông!”
Giọng truyền vào trong màng nhĩ, Thần Viêm Nghiên co người trong phòng điều hòa run rẩy, kéo điện thoại ra xa một chút thì nhìn thấy ảnh hiện trên màn hình di động.
Dứt khoát tắt loa ngoài, nói với người ở bên kia điện thoại: “Thẩm Ý Đông, cậu con mẹ nó có bệnh à! Hù chết ông!”
Tuy nói thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn ngồi dậy, đi tới phòng đọc sách ở tầng hai, nhấn cái nút bên cạnh màn hình giám sát, mở cửa cho anh.
Lại lẹt xẹt lẹt xẹt chạy về phòng của mình, leo lên giường, như thể con cá ướp muối, tiếp tục nằm.
Mấy phút sau Thẩm Ý Đông đẩy cửa phòng anh ta ra.
Đi tới bên giường hất chiếc dép xuống, đạp hai phát lên mông anh ta, “Mắng tôi có bệnh? Con mẹ nó cậu chán sống rồi?”
Thầm Viêm Nghiêu trở mình ôm lấy chân anh, “Tiểu Đông Đông, đừng gắt gỏng như vậy chứ. Hù chết người ta.”
Thẩm Ý Đông khinh bỉ rút cái chân về, chán ghét lườm anh ta.
Nhìn thấy anh ta quấn cả người trong chăn hai cánh trần truồng đặt ở bên ngoài, Thẩm Ý Đông dứt khoát đi qua ngã lưng nằm xuống đè lên bắp chân anh ta, mặc kệ anh ta có gào thét ra sao cũng không đứng lên.
Hai người ầm ĩ một lúc Thầm Viêm Nghiêu mới đưa tay phải lên chống lấy đầu, quay đầu nhìn anh, hỏi: “Công ty của bố cậu sao rồi?”
Thẩm Ý Đông nằm ngửa trên giường, cả tay chân mắt mũi miệng đều hướng lên trần nhà, anh nhìn trần nhà đăm đăm, ánh mắt cũng mất dần tiêu cự.
“Sau khi chú Thần rót vốn vào thì công ty đã có chuyển biến rồi. Hai ngày trước tôi đến công ty một chuyến, nói rằng vẫn hoạt động ổn. Chắc cỡ một hai năm nữa sẽ tốt lên thôi.”
Thần Viêm Nghiêu đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt anh.
“Vốn chuyện cũng không to tát gì cho cam, tôi nghe bố tôi nói rồi, bọn họ đã sớm bàn chuyện hợp tác, cậu cứ thích làm nhặng chuyện lên rồi lo lắng.”
Lần này, hiếm thấy Thẩm Ý Đông không phản bác lại, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Thần Viêm Nghiêm cảm thấy kì lạ, bò qua dựa đầu vào vai anh, hỏi: “Lại chuyện gì đây? Sao nhìn uể oải chán đời thế?”
Thẩm Ý Đông không trả lời.
Thần Viêm Nghiên khoát tay lên vai anh, ra vẻ là anh em tốt với nhau, “Tôi đã nói với cậu rồi, mấy thứ phim kia xem một chút thôi sẽ không sao đâu, vui vẻ tuốt là xong thôi. Nhưng mà tuốt nhiều quá sẽ hại thận đấy!”
“Cút.”
“Chậc chậc. Sao hễ cứ động đến chuyện này là cậu lại bảo tôi cút thế. Tôi mà thật sự cút đi í, tới lúc đó xem cậu có nhớ chết tôi không!”
Người bên cạnh động đậy, quay đầu nhìn anh ta hỏi: “Bao giờ thì cậu quay về Paris?”
“Cuối tháng này đi.”
“Nhanh như vậy?”
“Cũng không nhanh gì. Tôi về nước ba tháng rồi đấy.” Thần Viêm Nghiêu không mấy để tâm nói: “Nếu không phải tôi bị mẹ tôi gạt trở về nước thì còn khuya tôi mới về. Cả ngày đều ở nhà, chán phát chết.”
Thẩm Ý Đông cười khẩy, “Tôi thấy cậu là không có cô bạn gái người mẫu kia bên cạnh chơi đùa nên mới cảm thấy chán đi.”
“Biến. Làm như cậu hiểu nhiều lắm.”
Lát sau Thần Viêm Nghiêu lại hỏi: “Tôi nghe mẹ cậu nói rồi, gần đây cậu lạ lắm, đang yêu à?”
“Không có.”
“Không có thì tại sao mỗi ngày cậu đều ngồi nhìn một tấm ảnh thẻ tới thừ ra?”
Thẩm Ý Đông nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết?”
“Cậu xem cậu xem! Tôi đã thấy quá lạ mà!” Thần Viêm Nghiêu cười đến quỷ dị, “Hôm đó mẹ cậu tới nhà tôi, trong lúc vô tình có nhắc tới nói gần đây cậu luôn nhốt mình ở trong phòng, dì còn nhìn thấy một tấm ảnh thẻ ở trên bàn học của cậu nữa, nghi ngờ có phải cậu yêu sớm hay không.”
Thẩm Ý Đông không quá lo lắng Lưu Vân sẽ nhìn thấy, bà luôn tôn trọng chuyện riêng tư của anh, ngoài trừ học tập những cái khác bà không can thiệp quá nhiều.
“Dì Lưu nói lúc nhìn thấy vừa lo lại vừa mừng. Lo chính là nói bây giờ cậu yêu sớm tương lai chắc gì đã có kết quả. Mừng chính là, con người cậu từ nhỏ đã sống như hũ nút(*) rồi, song còn biết thích con gái, xem ra vẫn bình thường chán!”
(*) Hũ nút: Bí ẩn, khó hiểu.
Thẩm Ý Đông nghe ra “châm biếm” trong lời anh ta nói, giơ chân lên định đạp thẳng vào mặt anh ta.
Thâm Viêm Nghiêu kêu lớn một tiếng: “Hay lắm thằng oắt này, không biết rằng đạp người không đạp vào mặt không đạp vào em trai(*) sao?”
(*) Em trai chính là cái kia kia đó.
Sau đó anh ta nhào tới, tóm lấy anh hai người xoay vặn đánh nhau một hồi.
Ầm ĩ một chặp, hai người đều thấy mệt mỏi, lại nằm xuống giường.
Thời tiết tháng sáu vừa nóng vừa khô, trong phòng máy điều hòa bật rất thấp, Thần Viêm Nghiêu cảm thấy hơi lạnh, túm lấy chăn quấn mình thành một cục.
Trong cái hoàn cảnh thoải mái như này thật khiến người ta nằm xuống là muốn ngủ.
Đương lúc mắt anh ta đang him híp, gần như không thể mở được nữa thì Thẩm Ý Đông nằm bên cạnh đột nhiên nói một câu, “Cậu đã đặt vé máy bay chưa? Nếu chưa thì đặt luôn cho tôi đi? Tôi đi với cậu đến Paris một chuyến.”
Thần Viêm Nghiêu không hề mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Đi chơi?”
“Không phải. Đi tìm cô ấy.”
Câu nói này, Thần Viêm Nghiêu không nghe được, anh ta ngủ rồi.
Thẩm Ý Đông nghe được tiếng hít thở đều đều của anh ta, không nói gì thêm, chần chừ nhắm mắt lại.
Trong đầu sẽ hiện ra một gương mặt xán lạn như sao trời, còn có cả dáng vẻ mắt mày cong cong lúc cười của cô nữa.
Khó chịu. Còn rất khô nóng.
Mười ngày sau.
Thần Viêm Nghiêu và Thẩm Ý Đông đáp xuống Paris.
Vừa mới ra khỏi sân bay thì trông thấy một cô gái mặc váy yếm chạy về phía bọn họ, Thẩm Ý Đông nhanh chóng né sang một bên thì nhìn thấy cô gái kia nhào vào lòng Thần Viêm Nghiêu.
Thần Viêm Nghiêu dang rộng hai tay, ôm chặt lấy người cô ấy.
Thẩm Ý Đông liếc mắt nhìn, cô gái kia có dáng người cao gầy, mái tóc suông dài thẳng tắp.
Anh đột nhiên nghĩ tới Nam Nhược.
Cô cũng có một mái tóc dài, đen nhánh xinh đẹp, làn da trắng nõn và đôi chân thon dài.
Vào mùa hè, váy đồng phục cô mặc trên người sẽ được xén cao lên vài phân, đi ở đằng trước sẽ khiến người nhìn ngứa ngáy trong lòng.
Anh nghiêng đầu sang một bên, không có ý định nhìn tiếp nữa.
Song vẫn có thể nghe được, hai người ở đằng sau mới nãy còn ôm nhau giờ đã chuyển sang hôn môi rồi.
Âm thanh thật sự rất lớn.
Xong việc, một tay Thần Viêm Nghiêu ôm bạn gái, đi tới vỗ vỗ đầu Thẩm Ý Đông, “Đi thôi, chú gà tây nhỏ ngây thơ.”
Thẩm Ý Đông giơ chân lên định đá anh ta thì anh ta né người tránh.
Cô bạn gái ở trong ngực anh ta vẫn đang hỏi: “Đây chính là anh em của anh sao, nhìn vô cùng man nha. Không giới thiệu cho bọn em làm quen sao?”
“Có gì hay ho mà giới thiệu chứ. Thằng oắt này ở đây dăm ba bửa là về à. Em không cần để ý đến cậu ấy.”
“Sao lại không giới thiệu?”
“Sợ em vừa mắt anh em của anh, nếu thật như vậy thì anh nên làm gì? Rút lui hay đánh cậu ấy một trận?”
Cô gái liếc anh ta, “Anh lại nói sảng cái gì đó?!”
“Được rồi, trêu em thôi. Người anh em này của anh không thích nói chuyện với con gái. Cho nên anh không giới thiệu, em cứ xem cậu ấy không tồn tại là được.”
Giới thiệu, trái lại sẽ khiến Thẩm Ý Đông cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Ý Đông đút hai tay vào túi quần, đi theo bọn họ lên xe.
Thần Viêm Nghiêu và bạn gái ngồi ở đằng trước, tay trong tay làm người xem cảm thấy cay mắt. Trong xe bật nhạc truyền đến giọng ca điếc tai nhức óc khiến Thẩm Ý Đông cảm thấy cáu kỉnh.
Nhưng Thần Viêm Nghiêu rất vui vẻ, đã mấy tháng rồi anh ta không đụng chạm vào Ôn Dịch.
Khoảng thời gian này hai người đều duy trì nhờ vào video, anh ta sắp phát điên rồi.
Hơn nữa mẹ anh ta còn không thích người bạn gái này của anh ta, mỗi lần gọi anh ta chỉ có thể chọn buổi tối, bởi vì sợ mẹ của anh ta sẽ nhìn thấy rồi lại ồn ào một trận.
Suốt ba tháng về nước kia khiến anh ta nhịn sắp hỏng rồi.
Một năm trước Thần Viêm Nghiêu đến Paris du học.
Anh ta không quen ở cùng một chỗ với những du học sinh kia, nên tự mình mướn một cái phòng xép trong mớ nhà bên cạnh nhà hát Paris.
Hai phòng ngủ một phòng khách, rất sạch sẽ.
Cho nên lần này Thẩm Ý Đông đến, vừa khéo có thể ở lại trong cái phòng khách kia.
Ba người leo lên một chiếc xe, đi về chỗ ở.
Sau khi đem đồ đạc vào nhà bọn họ cùng nhau đi tới một nhà hàng Pháp gần nhà hát ăn cơm, tiện thể dẫn Thẩm Ý đông đến cửa hàng HM mua mấy bộ quần áo để thay.
Rồi mới lần nữa quay về nhà.
Lúc mở cửa lớn ra Thần Viêm Nghiêu nhìn Thẩm Ý Đông nói, “Ở chỗ này cái gì cũng có cả, nếu cậu cần cái gì thì tự mình tìm. Phòng khách ở bên kia, nếu mệt thì đi ngủ một chặp.”
Sau đó kéo tay Ôn Dịch đi vào phòng.
Thẩm Ý Đông vừa mới ngồi xuống sofa thì nghe thấy tiếng hai người bọn họ va mạnh vào cửa, khóe miệng giật giật, mở cửa phòng khách ra, đi vào.
Vốn định dọn dẹp lại căn phòng này một chút, đoán chừng khoảng thời gian này sẽ phải ở lại nơi này.
Anh đi vào song nhìn thấy ga giường đã trải sẵn, cũng không có nơi nào cần dọn dẹp cả. Bèn dứt khoát ngã lưng xuống giường, định ngủ bù vì lệch múi giờ.
Nào ngờ vừa mới nhắm mắt lại thì phòng bên cạnh vọng đến âm thanh giường chiếu kẽo cà kẽo kẹt, vô cùng vang dội.
Thỉnh thoảng còn có vài tiếng âm a nặng nề vang lên.
Mặt Thẩm Ý Đông đen sì.
Ngậm bồ hòn trở mình, quả thật hận không thể đấm mạnh xuống giường.
Sớm biết sẽ như vầy thì sẽ không đến nơi này ở.
Đến khách sạn ở cũng được!
Bên trong căn phòng cách vách.
Xong việc Thần Viêm Nghiêu ôm Ôn Dịch tựa vào đầu giường.
Nghỉ ngơi lấy hơi, tay Thần Viêm Nghiêu lại bắt đầu không an phận, men theo eo cô ấy hướng dần lên trên.
Ôn Dịch bị anh ta sờ có chút buồn.
Cầm lấy đầu ngón tay anh ta, “Anh còn chưa đủ hả?”
Thần Viêm Nghiêu cười hề hề rướn người tới, đối diện với môi cô ấy hôn mạnh một cái, “Phải ba tháng rồi anh không gặp em, em cảm thấy đủ sao? Em coi thường ai đó?”
Ôn Dịch đánh vào ngực anh ta, “Cái đồ hư hỏng này.”
Anh ta ôm cô ấy ngồi lên người mình, “Chẳng phải em thích anh xấu xa với em sao?”
Không chờ cô ấy trả lời đã cắn lên môi cô ấy một cái, đôi môi dần dần đi xuống, quyến luyến quên cả đường về.
***
Hai người bọn họ ầm ĩ hồi lâu, Ôn Dịch vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền không thể mở ra, nằm nhoài trong ngực Thần Viêm Nghiêu ngủ thiếp đi.
Thầm Viêm Ngiêu đau lòng sờ sờ đầu cô ấy, nghiêng người hôn lên trán cô ấy một cái.
Như thể Ôn Dịch cảm giác được, giống con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực anh ta, tự tìm một tư thế thoải mái, ngủ say sưa.
Anh ta ôm người, lẳng lặng nhìn, có chút đau lòng.
Anh ta biết, vì để trả tiền học phí và tiền sinh hoạt đắt đỏ mà cô ấy không chỉ làm việc trong quán cơm, mà mấy trường hợp như đi catwalk cô ấy đều nhận cả.
Mỗi ngày đều bận bịu đến cả thời gian hẹn hò với anh ta cũng không chắc có.
Ôn Dịch tới Paris sớm hơn anh ta hai năm, là sinh viên ngành truyền thông, trường học không mấy tốt song vì muốn hoàn thành mong muốn của bố mẹ mà cô ấy chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Anh ta và cô ấy quen biết nhau trong một buổi tụ tập bạn bè.
Hồi đó, anh ta tỏ ra cà lơ phất phơ, vả lại còn nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, lúc mới bắt đầu theo đuổi còn bị từ chối không tiếc.
Con người Thần Viêm Nghiêu có tâm lí phản nghịch cực kì mạnh, càng từ chối anh ta anh ta càng muốn theo đuổi cho bằng được.
Sau hai tháng bị anh ta quấy rầy, Ôn Dịch cảm thấy anh ta giống như ngọn đèn sáng đương lúc tha hương, khiến cô ấy cảm thấy ấm áp, phần hơn là không chịu nổi nên đồng ý với anh ta.
Ôn Dịch cũng không phải kiểu người tùy tiện, sau khi đồng ý yêu đương cô ấy vẫn ở cùng với hai du học sinh khác trong một nhà trọ lớn cỡ lòng bàn tay, cuộc sống không có gì khác trước cả.
Duy nhất không giống nhau chính là vào những lúc mệt mỏi, sẽ có người bằng lòng ngồi cùng bạn, để cho bạn tựa vào.
Sau nửa năm quen nhau Ôn Dịch phát hiện người đàn ông này chính là bên ngoài thì tỏ ra tùy ý, nhưng bên trong lại là một người đàn ông rất ấm áp tốt bụng.
Anh ta sẽ nhớ hết thảy những ngày kỉ niệm của bọn họ, nhớ rõ sinh nhật cô ấy, nhớ đến nỗi mỗi một ngày lễ đều sẽ tặng quà cho cô ấy.
Lúc trời mưa, sẽ sớm đứng trước cửa nơi cô ấy làm việc để chờ, lái xe đưa cô ấy về nhà.
Biết cô ấy làm ca đêm sẽ về trễ, sợ cô ấy không bắt được xe công cộng nên tới đón cô ấy.
Nghe cô ấy than phiền ở nhà trọ không vui vẻ, lúc cô ấy cãi nhau với bạn cùng phòng sẽ ngay lập tức tới nhà trọ đưa cô ấy về nhà sống.
Tỉ mỉ chăm sóc, tỉ mỉ bảo vệ, làm cho cô ấy có cảm giác ở chỗ của anh ta cô ấy được nuông chiều như một công chúa nhỏ.
Ôn Dịch càng cố gắng hơn so với trước kia, cô ấy muốn thể hiện bản thân, để cho anh ta biết, anh ta đã không yêu sai người.
Cô ấy của như vậy, trái lại càng khiến anh ta đau lòng.