Phồn Cẩm



Chương Phồn mở vòng tay ôm y, như ôm cả thế giới của mình.

– Cả đời anh không có vui buồn, Trình Cẩm, chỉ có em, là bảo vật quí báu nhất đời anh.

Trình Cẩm không nói, chỉ nhìn mặt vợ mình, rồi thản nhiên cười, môi son hôn lên môi hắn.

Trình Cẩm cuối cùng cũng bước vào đại sảnh vàng* đó, nơi Chương Phồn ước mơ bao ngày.

Y mặc bộ diễn phục vô giá, bước chân run rẩy nhè nhẹ, gương mặt như tiên xuất trần, trên mặt điểm chu sa, điểm xuyết thêm chút diêm dúa. Một đường bồng bềnh đi xuống, ca xướng lên, thẳng đến lúc bay lên như cánh diều, giành được từng tràng, từng tràng vỗ tay phía dưới.

Chương Phồn ngồi hàng ghế vip, hắn biết ánh mắt của Trình Cẩm chưa từng rời khỏi người hắn, hắn cũng tìm kiếm vợ mình, trong lúc bàng hoàng, hắn như đứng trên sân khấu, múa cùng vị tiên tử kia, mỹ nhân cảnh đẹp, tuyệt đại tao nhã.

Đến tận lúc Trình Cẩm xướng xong, tan cuộc, Chương Phồn vẫn ngồi im, đầu óc mê muội, cảm thấy như đang mơ vậy. Trình Cẩm diễn xong, diễn phục chưa thay, sợ hắn có chuyện, chạy tới, lại bị Chương Phồn ôm vào ngực. Chương Phồn tựa như muốn hít hết mùi hương trên người y, bộ dạng muốn ngừng mà không được làm y vừa lo sợ, vừa cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Trình Cẩm dùng tốc độ nhanh nhất cởi trang phục và đạo cụ, mặc tạm một bộ đồ rồi chui vào trong xe Chương Phồn. Chương Phồn cầm lấy chân y, hôn một đường thẳng đến cẳng chân, rồi lại đến bắp đùi, tại nơi trắng nõn đó gieo xuống một dấu hôn hồng hồng. Trình Cẩm vừa đau vừa thích. Đào kép vừa mới xướng xong, thân còn vương mùi quyến rũ nữ tính, lại tô xuyết nét trầm thấp nam tính, trang điểm trên mặt chưa lau sạch, Chương Phồn mút đôi môi còn sót lại son đỏ của y, ánh mắt mê muội lại nguy hiễm.

– Trình Cẩm, Trình Cẩm…

Trình Cẩm lâu rồi chưa được thấy bộ dạng không kiềm chế được của Chương Phồn, y bị Chương Phồn cắn cổ, co rút lại huyệt vốn rất chặt. Thịt nhận của Chương Phồn cứ thế đâm thẳng vào, Trình Cẩm hét thảm, toát mồ hôi, lại cứng rắn ôm không buôn. Y lắc mông nuốt tính khí của Chương Phồn vào, bóng lưng xinh đẹp thẳng tắp, y như tiên tử.


– Trình Cẩm, anh yêu em, anh yêu em.

Chương Phồn khóc, khóc hô tên y, giống như là đứa nhỏ hai mươi tuổi năm nào, xin y đừng đi.

Trình Cẩm không biết là bị làm khóc hay là nghĩ tới cực khổ bấy lâu nay của hai người. Y xoay lưng lại với Chương Phồn, che miệng lại khóc, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê người, cuối cùng ngửa cổ rên, giống như cổ vũ vợ y.

Hắn vỗ về vết thương trên người Trình Cẩm, cúi người liếm liếm hôn hôn. Đây là huân chương của Trình Cẩm, là huân chương cho việc cố gắng vì hạnh phúc bọn họ, là vinh quang cao đẹp nhất.

Trình Cẩm bị hắn làm ngất, miệng cầu xin tha thứ. Chương Phồn sớm không còn tỉnh táo, thói hư nam nhân làm hắn buộc Trình Cẩm nói lời xấu hổ.

– Anh làm em thích không? Trình Cẩm em là của ai?

– Em là của anh, bị anh làm nát, hỏng, em muốn bắn, tha cho em, lão công.

Trình Cẩm trong lúc mê loạn thốt lên xưng hô y chưa từng kêu qua. Chương Phồn đỏ mắt, giống như phải nhét hai cái túi (là hai vật bất ly thân với cái ấy đấy) vào, Trình Cẩm xin hắn, một tiếng rồi một tiếng đáp lại tình yêu của Chương Phồn. Y giống như con thú dâm đãng bị tình dục trói buộc, cả người ẩm ướt, miệng huyệt bị làm tới không khép được, thậm chí bên trong còn chảy ra tinh dịch của Chương Phồn.

Chương Phồn bắn trong người Trình Cẩm mấy lần, cả người cũng mướt mồ hôi. Hắn ôm Trình Cẩm vào ngực, như sợ y chạy, suy nghĩ thật lâu mới nói bên tai Trình Cẩm:

– Em thật tốt, tức… tức phụ.


Trình Cẩm nhìn đôi tai đỏ bừng của hắn, cũng biết xưng hô này là tập tục quê Chương Phồn, vì vậy liếm vành tai Chương Phồn.

– Nam nhân của em thật lợi hại.

Chương Phồn mặt đỏ như muốn nổ tung, liều mạng lấp kín miệng Trình Cẩm, giống như Trình Cẩm chỉ cần nói thêm câu nào thì hắn sẽ xấu hổ chui vào đất vậy.

Mấy năm nay, bọn họ một đường giằng co đi tới, vì được ở bên nhau, rất khổ.

Chương Phồn đi công trường làm cu li, hắn bán đi tất cả đồ quí giá trên người. Bọn họ bị người tạt nước bẩn, mắng biến thái, Chương Phồn trải qua việc mất người thân, trài qua người nhà phản bội, thậm chí có mấy lần tắt tiếng, suýt mất đi khả năng nói chuyện.

Bọn họ là một bộ phận bên trong chúng sinh trên đời, không phải không sợ khổ, cũng không hi vọng hạnh phúc xa vời.

Nhưng bọn họ đều có, đại sảnh này Trình Cẩm đã đặt chân qua, tại nơi cao nhất này diễn xướng cho vợ y, đây là tâm nguyện duy nhất của y từ trước tới nay, giờ đã làm được, y rất thỏa mãn.

Chương Phồn đâm vào cơ thể Trình Cẩm, như liểu chết. Hắn yêu chết người mảnh mai này, từ lần đầu tiên thấy Trình Cẩm đã yêu.

Hắn nhận mình biến thái, là Trình Cẩm cứu vớt hắn. Không chỉ cho phép hắn chạm tới người đối với hắn xa tận chân trời này, còn trao cho hắn tình yêu đẹp nhất thế gian.

Hắn không thấy khổ, chỉ cần được ở bên Trình Cẩm, khổ nữa hắn cũng không sợ.


Chương Phồn biết, hắn là gánh nặng của mọi người, là gánh nặng của thế giới này, nhưng không phải gánh nặng của Trình Cẩm.

Đây là tân sinh của hắn.

Buổi tối Trình Cẩm lại lên sân khấu, Chương Phồn bị cấp trên gọi đến, nói là có việc quan trọng. Chương Phồn vốn không muốn đi, chuyện gì quan trọng hơn Trình Cẩm chứ.

– Em chờ anh, lỡ đâu là chuyện vui thì sao?

Chương Phồn dằn lòng đi công ty, đúng là bị tin vui đập đến ngu.

Sở trưởng của bọn họ được nâng lên làm bộ trưởng trụ sở chính, vị trí sở trưởng liền trống. Hôm nay sở trưởng múa bút, đem mũ này ném lên đầu hắn.

Chương Phồn chưa đến ba mươi mà leo lên trung tầng xí nghiệp, việc này chưa từng có, mới được chúng kiến lần đầu.

Hắn chạy thục mạng đến chỗ Trình Cẩm, đã kết thúc, xung quanh một mảnh bừa bãi, có mấy nhân viên công tác quét sân thu thập dụng cụ. Trang phục và đạo cụ Trình Cẩm chưa thay, xoay lưng về phía Chương Phồn, xướng đoạn Chương Phồn thích nhất, đoạn trong Quý phi say rượu.

Y xướng ê a nỗi đau triền miên. Trình Cẩm đẹp trời sinh, giọng cũng hay, nhân viên công tác xung quanh xem đến mê mẩn, thậm chí còn có người xem đến dừng công việc.

Lúc này gần khuya, đèn nê ông bật lên làm cả thành thi đầy màu sắc. Trình Cẩm cung trang trong vắt rất nổi bật, y xoay người đi tới cạnh Chương Phồn, sóng mắt lưu chuyển, nhìn qua mê đắm, hay cho một người vợ đẹp.

Chương Phồn mở vòng tay ôm y, như ôm cả thế giới của mình.

– Cả đời anh không có vui buồn, Trình Cẩm, chỉ có em, là bảo vật quí báu nhất đời anh.


Trình Cẩm không nói, chỉ nhìn mặt vợ mình, rồi thản nhiên cười, môi son hôn lên môi hắn.

Hai người bọn họ không coi ai ra gì mà ôm nhau, trên thế giới chuyển động không ngừng bỗng thêm một chút phồn hoa tựa gấm, như bầu trời của trần gian.

Toàn văn hoàn.

Edit là tui: Tui có vài lời muốn để lại.

Thứ nhất, có ai từng thắc mắc cái đại sảnh vàng vàng được nhắc hoài hông

đại sảnh vàng vàng phồn cẩmjpg

đó, nó đó, vàng thiệt hen.

nó là Wiener Musikverein, tức là một phòng hòa nhạc trong quận Innere Stadt của Vienna, Áo. Được đánh giá là một trong những nhà hát tốt nhất trên thế giới. Danh giá thế đấy.

Thứ hai, đây chính là món quà của mình dành tặng các bạn, chúc năm mới dui dẻ.

Được rồi, nói chung truyện này gây ấn tượng rất mạnh với mình. Phồn Cẩm, Chương Phồn và Trình Cẩm, thứ phồn hoa trên gấm đẹp đẽ lung linh.

Mình phải chia tay Chương Phồn và Trình Cẩm tại đây, có bình luận nói tiếc nuối duy nhất của bộ truyện là không có phiên ngoại, nhưng đối với mình phiên ngoại không cần thiết, ngần ấy chương truyện đã không cần tới phiên ngoại để kết thúc.

Đôi lời tâm tình, kết thúc tại đây. Thân ái và hẹn gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận