Công việc làm ăn lớn của Hạ Cảnh Phong đều ở Thanh Lăng, mấy năm nay ông cũng đều ở lại Thanh Lăng.
Ông mua biệt thự ở Yển Sơn, em trai Hạ Minh Đàm hiện giờ cũng đang học lớp bốn ở trường Tiểu học số 1 Thanh Lăng.
Tham gia xong hôn lễ của nhà họ Thẩm, đêm đó cả nhà đã trở về Thanh Lăng.
Trong hôn lễ, Sơ Tiện đi theo người lớn gặp rất nhiều tinh anh, trong đó không thiếu con nhà giàu gia thế hiển hách.
Chỉ bàn về nhan sắc, đương nhiên cũng có anh đẹp trai bắt mắt.
Đáng tiếc cô không có ấn tượng với mấy người.
Triệu Lan Anh hỏi Sơ Tiện có ấn tượng tốt với ai, bà có thể lén tìm người giật dây.
Nhưng mà ngay cả khuôn mặt của những người đó cô cũng không nhớ nổi.
Nói thật trong suốt hôn lễ tâm trạng cô cực không tốt, Phó Chỉ Thực hoàn toàn quấy rối tâm trạng của cô.
Sơ Tiện không có tâm tư ứng phó với mẹ, tùy tiện qua loa hai câu rồi trở về phòng mình ở lầu ba.
Phòng cô ở cuối hành lang tầng ba.
Tầng ba chỉ có một mình cô ở, những phòng còn lại đều là phòng dành cho khách.
Toàn bộ không gian này đều thuộc về cô.
Tuy là trống trải, nhưng lại tự do.
Bà Triệu không biết sở thích của con gái, cho rằng tất cả con gái đều thích màu hồng nhạt, nên kêu người trang hoàng căn phòng của Sơ Tiện toàn màu hồng, búp bê chất đống ở khắp phòng.
Trên thực tế Sơ Tiện không thích màu hồng chút nào.
Có lẽ là bẩm sinh cô đã thiếu đi tâm hồn thiếu nữ, nên không thích những thứ màu hồng phấn.
Lúc đầu cô không thích ứng, ở một thời gian ngắn cũng thành thói quen.
Tính cách cô là vậy, không quen mở miệng đòi hỏi người khác, chỉ có thể tự mình từ từ thích ứng.
Huống chi ở nhà họ Hạ, cô luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, không tiện yêu cầu quá nhiều.
Trong phòng bật một ngọn đèn bàn nhỏ, chùm sáng mờ nhạt ấm áp lặng lẽ chiếu sáng bốn phía.
Chụp đèn là hoa văn nền trắng hoa xanh, trên đỉnh khắc mấy con bướm thật nhỏ, vỗ cánh bay lượn dưới ánh sáng mông lung, trông rất sống động.
Chiếc đèn bàn này là món đồ Sơ Tiện vừa ý nhất trong những món đồ thuộc thẩm mỹ của bà Triệu, những thứ khác cô thật sự không thích nổi.
Cô nhìn chằm chằm mấy con bướm, ngây ngốc một lát.
Rèm cửa kéo một nửa, bóng đêm như một con thú lớn đang ngủ gật, lười biếng nằm ườn ở phía trên.
Xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình cô.
Căn phòng Sơ Tiện đối diện với sân sau, trong sân trồng một gốc cây anh đào, trên chạc cây trụi lủi lác đác treo vài phiến lá khô vàng.
Giờ phút này đang đón gió lạnh thấu xương, co rúm mà lay động.
Từ sau tai nạn giao thông, cô được mẹ đón đến nhà họ Hạ ở.
Cô thường xuyên có loại tâm trạng lo sợ bất an này.
Luôn tự nhốt mình trong phòng, ngồi ngây ngốc, thiền định với cây anh đào ở sân sau.
Thật ra rất nhiều lúc cô không nghĩ ra cái gì.
Bỗng dưng xuất hiện một đàn anh, làm cho Sơ Tiện cả đêm ngủ không ngon.
Điện thoại di động của cô bị hỏng ở nơi xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả thông tin bên trong đều không tìm lại được.
Danh bạ điện thoại di động mới của cô bây giờ trống trơn, người có thể liên lạc cũng chỉ có vài người.
Cô hoàn toàn không biết nên tìm ai hỏi thăm thông tin của Phó Chỉ Thực.
Suy nghĩ đến nửa đêm, sau đó vô thức chầm chậm ngủ thiếp đi.
Sau đó Sơ Tiện mơ một giấc mơ.
Cô lại mơ thấy Phó Chỉ Thực.
Trong mơ hai người cùng nhau tản bộ dọc theo sông Lãng, mười ngón tay đan chặt, dọc đường vừa nói vừa cười, tư thế thân mật.
Là người yêu, hình như cũng là vợ chồng.
Xa xa giữa dãy núi, mặt trời lặn về phía tây, áng mây thấp thoáng.
Hoàng hôn buông xuống, trong sự mờ mịt, bầu trời càng ngày càng tối.
Sông Lãng yên ắng, chiếc phà tới lui như cũ.
Giữa mặt sông xa xa hiện ra một góc nho nhỏ, như ẩn như hiện.
Bên bờ sông trồng cả một hàng cây liễu, cành liễu tự nhiên rủ xuống, có vài cành chạm vào nước sông, tạo ra vài phần xanh biếc cho mặt nước yên tĩnh trong suốt.
Tay người đàn ông rộng lớn, ấm áp và mạnh mẽ.
Cầm tay Sơ Tiện, cô chỉ cảm thấy yên tâm.
Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, tựa như từ hoàng hôn đi về phía đêm tối.
Nói nói cười cười, đề tài chưa bao giờ đứt đoạn.
Cô thao thao bất tuyệt, anh im lặng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại hai câu.
Ánh mắt của anh vẫn luôn dịu dàng, là một mặt hồ nước rộng lớn bao dung, đá lớn ném xuống hồ, cũng không thể tạo nên bất kỳ gợn sóng nào.
Anh là một mặt hồ, bản thân anh chính là sự dịu dàng.
Chỉ cần có anh, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng hạnh phúc rồi.
Sơ Tiện ở trong mơ đã nghĩ thế này: Cho dù giờ phút này sinh mệnh có chấm dứt, cô cũng chấp nhận.
Đây là một giấc mơ đẹp, Sơ Tiện cười mà tỉnh dậy.
Lúc tỉnh dậy, trong lòng bình tĩnh.
Nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh trong mơ, cô lại cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sao cô lại mơ thấy Phó Chỉ Thực? Trước ngày hôm qua, cô không hề có ấn tượng gì với người đàn ông này.
Làm sao anh có thể đi vào giấc mơ của mình? Hơn nữa còn là giấc mơ đẹp, khung cảnh ngọt ngào ấm áp như vậy.
Trong đoạn quá khứ cô đã quên, rốt cuộc cô và anh có mối quan hệ gì?
Tình cảm đàn anh đàn em này có sâu đậm hay không? Có phải ngoại trừ tình cảm giữa đàn anh đàn em, còn có cái khác hay không?
Sơ Tiện không hiểu, không biết gì hết.
Cô dựa vào đầu giường ngồi im một lát, đợi ý thức tỉnh táo mới xuống giường.
Cô đạp dép bông đi tới trước cửa sổ, vươn tay kéo rèm cửa sổ ra.
Vốn tưởng rằng sẽ là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp rực rỡ.
Thật không ngờ sáng sớm sắc trời u ám, tuyết bay lượn trong gió lạnh.
Tuyết rơi rồi!
Đây là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm 2020.
Thành phố Thanh Lăng ở Giang Nam này rất ít khi có tuyết rơi, nhưng mùa đông không bao giờ thiếu đi cái ẩm ướt lạnh lẽo.
Sơ Tiện nhìn về phía xa cách một lớp thủy tinh trong suốt, phía cuối vô số tòa nhà cao tầng chính là cầu Yển Sơn.
Tuyết rơi không lớn, trên cây anh đào ở sân sau thế mà lại thần kỳ đọng một tầng tuyết mỏng manh.
Nhờ có chút tuyết này, thật sự làm cho gốc cây già vốn đã khô héo, trần trụi này sinh ra vài phần sức sống.
Sơ Tiện vẫn đứng trong chốc lát, mẹ cô Triệu Lan Anh đã đến gõ cửa.
Cô đi tới và mở cửa.
Buổi tối ngủ cô thường khóa cửa.
Bà Triệu mặc quần áo ở nhà thoải mái, trong tay bưng một cái khay nhỏ, phía trên là phô mai và sữa.
"Nào Tiện Tiện, ăn sáng đi." Bà đặt bữa sáng lên bàn.
Sơ Tiện nói: "Mẹ để đó trước đi, con đánh răng xong sẽ ăn ngay."
"Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài rất lạnh, con ở nhà đừng ra ngoài.
Buổi sáng mẹ phải đi họp phụ huynh cho A Đàm, không về nhà sớm được, một mình con ở nhà khóa kỹ cửa, chú ý an toàn."
"Mẹ đừng cứ mãi coi con là đứa trẻ ba tuổi nữa, những điều này con đều biết."
"Con gặp tai nạn xe cộ vừa lành lại, mẹ lo cho con."
"Mẹ, mẹ ngồi một lát, con có việc muốn bàn bạc với mẹ."
Triệu Lan Anh bị Sơ Tiện kéo cánh tay ngồi xuống mép giường: "Chuyện gì? Con nói đi, mẹ nghe."
"Mẹ, con muốn ra ngoài làm việc."
Sơ Tiện cảm thấy mình đã tĩnh dưỡng đủ rồi, hoàn toàn có thể độc lập làm việc, không cần phải tiếp tục ở nhà nữa.
Cô nói chuyện với mẹ, bày tỏ suy nghĩ muốn ra ngoài làm việc của mình.
Bà Triệu im lặng nghe xong, nhẹ giọng nói: "Con muốn làm việc cũng được, chú Hạ sắp xếp cho con."
Sơ Tiện: "Mẹ, con muốn tự tìm, con không thể cứ chuyện gì cũng đều dựa vào chú Hạ đúng không?"
Triệu Lan Anh lơ đễnh: "Chú Hạ của con là người một nhà, sợ cái gì?"
Lúc này cô vô cùng kiên trì, giọng điệu kiên quyết: "Con muốn tự tìm việc."
Triệu Lan Anh: "Con vẫn muốn làm bác sĩ?"
"Con học y, năm năm chính quy, ba năm nghiên cứu sinh, con không làm bác sĩ chẳng phải là lãng phí sao?"
Triệu Lan Anh lạnh mặt: "Con gái làm bác sĩ cái gì? Tìm một công việc thoải mái một chút không tốt sao? Cho dù con không làm việc, mẹ và Chú Hạ của con cũng có thể nuôi nổi con!"
"Mẹ, con là con gái của mẹ, là nghĩa vụ của mẹ không sai, nhưng con không phải nghĩa vụ của chú Hạ! Người ta không có nghĩa vụ nuôi con cả đời! Tóm lại con vẫn muốn độc lập."
"Sau khi con gặp chuyện không may, ông ấy bận trước bận sau, đi khắp nơi, thay con sắp xếp bệnh viện tốt nhất, tìm chuyên gia tốt nhất cho con, lo cho bệnh cũ của bố con, sắp xếp cho bà nội con, từng chuyện từng chuyện một, có cái gì không phải đích thân ông ấy làm? Việc nào có lỗi với con? Con nói thế này là thế nào? Có còn chút lương tâm không?"
"Con không nói chú Hạ đối xử với con không tốt, mẹ đừng xuyên tạc ý của con.
Chính là vì chú Hạ đối xử với con quá tốt, con mới không thể cứ như vậy mà hưởng thụ hết thảy.
Con không muốn cả đời sống dựa vào hai người, con muốn độc lập.
Con mất trí nhớ, con không biết trước kia con như thế nào, có phải cũng ỷ lại vào hai người như vậy hay không.
Nhưng hiện tại, con thật sự không muốn trốn ở dưới cánh chim của hai người, con khát vọng tự do bay lượn.
Tuy bây giờ con đã quên mục đích ban đầu khi học y, nhưng con nghĩ nếu lúc trước con quyết định học y, nhất định là đã suy nghĩ cặn kẽ, là muốn theo nghề này đến cùng, bỏ dở nửa chừng tất nhiên là không thể nào."
Ý định ban đầu của cô là nói chuyện một cách hòa thuận với mẹ, nhưng kết quả vẫn tràn ngập mùi khói thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
Mặc dù ở nhà họ Hạ, tất cả mọi người đối xử với cô rất tốt, mẹ dốc lòng chăm sóc cô, chú Hạ đối với cô khách sáo, em trai Hạ Minh Đàm cũng rất thân thiết với cô.
Nhưng trong lòng Sơ Tiện vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ở chung với những người này, cô luôn có cảm giác xa lạ, tầng ngăn cách kia vẫn luôn tồn tại.
Nghe nói trước kia cô sống cùng với bố và bà nội, sau khi gặp tai nạn xe cộ mới được mẹ đón đến nhà họ Hạ ở.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân cô không thể thật sự hoà nhập vào gia đình này.
Nếu muốn cô làm một con sâu gạo, không làm việc, ăn không chờ chết, cho dù như thế nào cô cũng không làm được.
Nghe con gái nhắc tới quá khứ, Triệu Lan Anh yên lặng.
Cuộc đời của Sơ Tiện từ khi mười ba tuổi đến khi hai mươi lăm tuổi này bà vẫn luôn vắng mặt, bà chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người làm mẹ.
Lần duy nhất bà thực hiện chức trách của người làm mẹ chính là nửa năm sau khi con gái xảy ra tai nạn xe cộ, cô mất trí nhớ, quên tất cả quá khứ, đương nhiên cũng quên mối quan hệ như nước với lửa của hai mẹ con.
Nếu như không phải bởi vì con gái mất trí nhớ, cả đời này bà cũng không có khả năng có cơ hội tự mình chăm sóc cô.
Bà vắng mặt quá lâu trong cuộc đời con gái, cũng biết mấy năm nay Sơ Tiện sống vô cùng gian nan, gánh vác gánh nặng cuộc sống quá sớm.
Thật vất vả tìm được một cơ hội có thể bù đắp cho con gái, bà đương nhiên đối xử tốt với cô gấp bội, hận không thể móc tim ra cho cô.
Bà hy vọng cuộc sống của Sơ Tiện vô ưu vô lo, hạnh phúc mỹ mãn, luôn cố gắng hết sức cho cô những gì tốt nhất.
Nhưng bà lại quên mất cô có cần sự quan tâm quá mức này hay không.
Triệu Lan Anh đành nhượng bộ: "Vậy con tự tìm xem, nếu không tìm được việc thích hợp thì nói với chú Hạ."
Sơ Tiện lộ vẻ cảm kích: "Cảm ơn mẹ."
Sau khi Triệu Lan Anh rời khỏi phòng, Sơ Tiện nhanh chóng rửa mặt, sau đó giải quyết xong bữa sáng.
Sữa còn thừa một nửa, Sơ Tiện đặt sang một bên, định lát nữa sẽ uống.
Cô mở laptop, tìm số Wechat công khai của Nhân Hòa Đường.
Cô lướt sơ qua thông tin tuyển dụng ở trang đầu, đúng là gần đây Nhân Hòa Đường đang tuyển dụng nhân viên y tế.
Đáy lòng có một thanh âm mãnh liệt thúc đẩy cô đưa ra quyết định điên cuồng xúc động này - - cô muốn tiếp nhận cành ô liu mà Phó Chỉ Thực ném cho cô.
Ngày hôm qua từ sân bay trở về, trong đầu lặp đi lặp lại cũng chỉ có một vấn đề này - - Có thể tin tưởng Phó Chỉ Thực không?
Câu trả lời là có thể.
Dường như là không chút do dự, Sơ Tiện gửi sơ yếu lý lịch của mình cho Nhân Hòa Đường.
***
Sau khi gửi sơ yếu lý lịch cho Nhân Hòa Đường, Sơ Tiện không quản nữa.
Cô định về quê Vân Mạch một chuyến, đi thăm bố và bà nội.
Chờ sau khi cô đi làm, phỏng chừng sẽ không có nhiều thời gian trở về thăm bọn họ như vậy.
Triệu Lan Anh luôn luôn không muốn Sơ Tiện về quê, bà không muốn để cho con gái và chồng trước bọn họ có quá nhiều mối liên hệ.
Đón Sơ Tiện đến nhà họ Hạ, bà chính là muốn giữ cô ở bên người bồi dưỡng thật tốt, từ đó thoát khỏi cuộc sống khổ cực kia, vì vậy nhiều lần bà từ chối yêu cầu của con gái.
Nhưng lần này Sơ Tiện vô cùng kiên trì, không chút dao động.
Bà Triệu bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nửa năm nay, Sơ Tiện nghỉ hè trở về một lần.
Nghe nói cô sẽ trở về, bố và bà nội đều vô cùng vui mừng.
So với ở nhà họ Hạ, Sơ Tiện vẫn tình nguyện ở cùng một chỗ với bố và bà nội, như vậy mới tự tại.
Ở quê một tuần, Sơ Tiện trở về Thanh Lăng.
Cùng lúc đó sơ yếu lý lịch cô gửi cho Nhân Hòa Đường cuối cùng cũng có hồi âm - - cô nhận được lời mời phỏng vấn của bộ phận nhân sự Nhân Hòa Đường.
Không có phần thi viết, trực tiếp phỏng vấn.
Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp, cô đã chuẩn bị kỹ càng phần phỏng vấn một phen.
Trước khi phỏng vấn cô còn đang lo lắng bản thân Phó Chỉ Thực có thể đích thân phỏng vấn cô hay không.
Dù sao đàn anh đàn em này đối mặt với nhau, quả thật rất xấu hổ.
Đợi đến ngày phỏng vấn mới biết được cô đã suy nghĩ nhiều, đối phương căn bản không xuất hiện, cô trực tiếp phỏng vấn với lãnh đạo bộ phận nhân sự.
Cô đã có chuẩn bị trước, kiến thức chuyên môn trả lời trôi chảy.
Cô trả lời một cách cứng nhắc quy củ xong, lãnh đạo bộ phận nhân sự hỏi: "Cô Sơ, khi nào thì cô có thể nhận chức?"
Sơ Tiện lập tức sửng sốt, đợi phản ứng lại vội trả lời: "Lúc nào em cũng có thể."
Lãnh đạo bộ phận nhân sự mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vậy thứ hai tuần sau chính thức đi làm."
Thông qua phỏng vấn, Sơ Tiện thở phào nhẹ nhõm.
***
Phỏng vấn kết thúc, bộ phận nhân sự lập tức gửi danh sách trúng tuyển lần này của Nhân Hòa Đường cho Phó Chỉ Thực.
Anh tùy ý quét mắt qua, thấy được tên Sơ Tiện ở trong đó.
Trong phút chốc, khóe môi anh cong lên ý cười, lặng lẽ phóng đại, không thể che giấu.
Từ đàn anh đàn em biến thành đồng nghiệp, giống như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Phó Chỉ Thực lấy điện thoại di động ra, mở Wechat của Sơ Tiện, gửi tin nhắn cho cô.
Phó Chỉ Thực: [Đàn em, hoan nghênh nhận chức ở Nhân Hòa Đường!]
***
Rời khỏi Nhân Hòa Đường, Sơ Tiện ngồi tàu điện ngầm trở về nhà họ Hạ.
Trên đường nhận được tin nhắn Wechat của Phó Chỉ Thực.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là lẽ nào anh mở cửa sau cho mình?
Đầu óc nghĩ như vậy, tay cô không khống chế được, thế mà lại hỏi qua Wechat.
Sơ Tiện: [Đàn anh, có phải anh mở cửa sau cho em không?]
Đối phương trả lời vô cùng nhanh chóng.
Phó Chỉ Thực: [Lẽ nào đàn anh không nên chăm sóc đàn em?]
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện nhìn chằm chằm tin nhắn này rất lâu, nhập vào một hàng chữ trong khung chat, nhập rồi lại xóa, xóa rồi lại nhập, lặp đi lặp lại vài lần vẫn không gửi đi.
Giống như mặc kệ trả lời cái gì cũng không thích hợp.
Cuối cùng cô ngây ngốc trả lời [Cảm ơn anh.]
Phó Chỉ Thực nhận được hai chữ này quả thực dở khóc dở cười, đàn em ngốc này của anh thật sự là không biết đùa chút nào.
Phó Chỉ Thực: [Em phải có tự tin, em xứng đáng.]
Sơ Tiện không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, cô xứng đáng sao?
Sự khẳng định đến từ đàn anh cũng làm cho người ta rất vui mừng.
***
Ngày hôm sau Sơ Tiện muốn đi gặp Thư Ý Hòa.
Hai ngày trước Thư Ý Hòa liên lạc với Sơ Tiện thông qua QQ.
Cô đã quên hết chuyện quá khứ, cũng không có một chút ấn tượng nào với Thư Ý Hòa.
Nhưng vì để tìm về một ít ký ức trong quá khứ, cô quyết định đi gặp Thư Ý Hòa.
Ở nhà đến tối, cô bắt đầu trang điểm, thay quần áo ra ngoài.
Hai cô gái hẹn nhau ở Thiềm Ngoại Thính Vũ.
Vừa gặp mặt Thư Ý Hòa đã ôm Sơ Tiện thật chặt: "Cậu muốn chết à, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tớ biết, nếu không phải tớ tìm viện trưởng Ngô hỏi, tớ còn chẳng hay biết gì.
Mất liên lạc lâu như vậy, cậu không biết tớ lo lắng cho cậu bao nhiêu đâu!"
Đột nhiên bị ôm lấy, Sơ Tiện ngây ngẩn cả người.
Qua thật lâu mới kịp phản ứng, cô cũng ôm Thư Ý Hòa, khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."
Tuy rằng không nhớ rõ gì hết, nhưng đối với Thư Ý Hòa, cô chưa từng cảm thấy bất kỳ cảm giác xa lạ nào, ngược lại còn thân thiết hơn với mẹ.
Thư Ý Hòa đã hiểu rõ tình trạng của Sơ Tiện từ chỗ viện trưởng Ngô.
Ban đầu cô ấy còn không tin được Sơ Tiện mất trí nhớ, sau khi gặp mặt mới phát hiện ngay cả mặt của cô ấy, Sơ Tiện cũng không nhận ra, cô ấy đã đi tới trước mặt cô, cô lại trực tiếp đi ngang qua.
"Tớ cho rằng mất trí nhớ chỉ có trong phim thần tượng, không ngờ cậu lại tự trải qua, thật sự là cẩu huyết." Dến nay Thư Ý Hòa cũng không dám tin sự thật Sơ Tiện đã mất trí nhớ.
So với sự khiếp sợ của Thư Ý Hòa, bản thân Sơ Tiện lại bình tĩnh, giọng nói vô cùng điềm đạm: "Nghe bà nội tớ nói từ nhỏ vận may của tớ đã không được tốt lắm, chuyện cẩu huyết gì cũng tới lượt tớ."
Thư Ý Hòa ngẫm lại cuộc sống hai mươi lăm năm qua của Sơ Tiện, thật sự đúng là nữ chính bi thảm trong phim.
Thư Ý Hòa kinh ngạc hỏi: "Cho nên bây giờ cậu ở cùng với mẹ cậu?"
Sơ Tiện gật đầu, "Đúng vậy!"
Thư Ý Hòa thốt ra: "Cậu không hận mẹ cậu nữa?"
Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Tại sao tớ phải hận bà ấy?"
Thư Ý Hòa nói xong mới ý thức được Sơ Tiện mất trí nhớ, đã quên sạch người và chuyện trong quá khứ từ lâu, đương nhiên cũng đã quên khúc mắc giữa mẹ con các cô.
Cô ấy cảm thấy quên đi cũng tốt, ít nhất bây giờ bạn thân thoải mái vui vẻ, có thể thoải mái ở chung với mẹ cô.
Hai người chưa nói được mấy câu, Thư Ý Hòa lập tức kéo người vào trong nhà hàng: "Tớ đã đặt phòng rồi, lát nữa nói cho thật đã."
Thiềm Ngoại Thính Vũ lịch sự tao nhã, từng sợi đàn hương nhè nhẹ bay ở trong không khí, thật lâu không tiêu tan.
Tám giờ tối, thực khách trong quán lại không thấy mấy người, hơi vắng vẻ.
Trên sảnh lớn ở sân trong một nam một nữ đang hát Tô Châu bình đàn.
Giai điệu du dương, âm điệu thê lương.
Anh em cùng nhau xuống núi
Lưu luyến không nỡ tách rời.
Có đạo là trên đời còn có tri âm
Người ở hai nơi tim liền nhau
……
Sơ Tiện tùy ý nghe một lát, thốt ra: "Hòa Nhi, đây có phải là "Lương Chúc Tích Biệt" không?"
"Là "Lương Chúc Tích Biệt" không sai." Thư Ý Hòa là người địa phương Thanh Lăng, lớn lên từ nhỏ.
Cô ấy không cần nghe ca từ, chỉ nghe giai điệu cũng có thể lập tức phán đoán ra được.
Sơ Tiện chưa từng có bất kỳ nghiên cứu nào về Tô Châu bình đàn.
Chỉ cần nghe vài câu như vậy, cô lại có thể phán đoán chính xác đây là "Lương Chúc Tích Biệt", ngẫm lại cũng vô cùng thần kỳ.
Cô không biết trước đây mình đã từng tới nhà hàng Thiềm Ngoại Thính Vũ này hay chưa, hôm nay vừa bước vào cảm giác quen thuộc ập tới.
Nhưng mà ngẫm kỹ trong đầu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
"Cậu từng tới nơi này?" Thư Ý Hòa thấy Sơ Tiện quen đường quen nẻo lên phòng bao ở lầu hai.
Sơ Tiện lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Giọng Thư Ý Hòa khẳng định: "Với hiểu biết của tớ về cậu, cậu hẳn là chưa từng tới nơi này, cho dù đã tới chắc cũng là người khác dẫn cậu tới."
Thời sinh viên Sơ Tiện túng quẫn như vậy, mỗi một đồng tiền đều phải tính toán, tiêu xài có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vô cùng tiết kiệm, làm sao có thể đến Thiềm Ngoại Thính Vũ vung tiền như rác.
Sơ Tiện vội hỏi: "Hòa Nhi, vậy bên cạnh tớ có bạn bè nào không?"
Thư Ý Hòa: "Bạn bè của cậu rất ít, trừ tớ ra, cũng chỉ có Vương Nghiên.
Nhưng mà cậu với cậu ấy cũng không thân thiết lắm.
Những người khác thì chỉ là quen sơ mà thôi."
"Vương Nghiên?" Cái tên này, Sơ Tiện đương nhiên cũng xa lạ.
"Vương Nghiên là bạn cùng phòng của chúng ta, cậu ấy sắp kết hôn rồi, hôn lễ định vào mùa xuân năm sau, đến lúc đó chúng ta nhất định phải tham gia."
Ở cùng ký túc xá ba năm, Vương Nghiên kết hôn, đương nhiên Sơ Tiện đương nhiên phải tham gia.
Nhưng trước mắt cô cũng không quan tâm chuyện này.
"Nam thì sao? Tớ có bạn nam không?"
"Không có."
"Vậy Phó Chỉ Thực thì sao? Tớ và anh ấy có quan hệ gì?"
"Cậu nhớ Phó Chỉ Thực?" Điểm chú ý của cô nàng này lại ở nơi khác, kinh ngạc lên tiếng: "Tiện Tiện, cậu quên tất cả mọi người, chỉ nhớ rõ anh ấy?"
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện vội giải thích: "Tớ cũng quên mất anh ấy, chỉ là trước đó không lâu tình cờ gặp anh ấy một lần."
Thư Ý Hòa hóng chuyện hỏi: "Cậu gặp anh ấy cảm thấy thế nào?"
"Giống như người xa lạ, tớ không có ấn tượng gì với anh ấy."
"Phụ nữ quả nhiên là sinh vật dễ quên!" cô Thư thở dài một tiếng, rung đùi đắc ý nói: "Trước khi tốt nghiệp cậu còn hào hứng thổ lộ với người ta, thề son sắt nói đời này không phải anh ấy thì không lấy chồng.
Chỉ chớp mắt đã quên mất người ta.
Ha ha, miệng phụ nữ, toàn gạt người!"
Sơ Tiện: "..."
"Thật hay giả, Hòa Nhi, cậu đừng dọa tớ!" Ngụm trà trong miệng Sơ Tiện suýt nữa phun ra ngoài.
Đừng dọa người như vậy chứ! Cô gặp tai nạn xe cộ vừa khỏi hẳn, không chịu nổi bị dọa đâu!
Thư Ý Hòa nhìn chằm chằm đĩa đậu phộng trước mặt mình, đầu cũng không ngẩng lên một chút, thản nhiên nói: "Tớ lừa cậu làm gì, chắc chắn là thật, cậu không tin đi hỏi đàn anh Phó đi, chắc chắn anh ấy có ấn tượng sâu sắc!"
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện cảm thấy mình có thể chết rồi!
Bây giờ cô từ chối nhận chức ở Nhân Hòa Đường còn kịp không?
Khó trách lúc trước cô lại có giấc mơ không thể tưởng tượng nổi kia.
Khó trách cô cảm thấy Phó Chỉ Thực quen thuộc như vậy, cảm thấy anh đáng tin cậy.
Cô vẫn luôn thấy kỳ quái.
Thì ra là trước đây mình đã từng thích người này.
Người ở trong tim, đầu óc quên đi, lại không thể quên cảm giác được.
***
Tối nay Khương Tự tổ chức ăn uống, hẹn Phó Chỉ Thực và Lục Xuyên, còn gọi Thẩm Khinh Noãn đến.
Đám người này ai bận việc nấy, khó có cơ hội tụ tập cùng một chỗ.
Bọn họ hẹn ở phòng riêng ở góc tây lầu hai thường đặt, quản lý đích thân đón tiếp.
Bạn nối khố liên hoan, ăn cơm là chuyện nhỏ, trọng điểm là uống rượu.
Gọi món xong, quản lý cười nói với Phó Chỉ Thực: "Anh Phó, bạn của anh hôm nay cũng tới, ở phòng bên cạnh."
Phó Chỉ Thực ngước mắt nhìn người, trong lúc nhất thời không nghĩ ra người "bạn" trong miệng quản lý rốt cuộc là ai.
Quản lý nhỏ giọng nói: "Cô gái anh dẫn đến đêm Giáng sinh năm ngoái."
Phó Chỉ Thực im lặng, anh không ngờ trí nhớ của quản lý lại tốt như vậy, khách năm trước cũng nhớ rõ.
Anh thấp giọng hỏi: "Cô ấy đến một mình à?"
Quản lý: "Đi cùng cô Thư."
"Biết rồi."
Lục Xuyên tai thính, đợi quản lý rời khỏi phòng bao, anh ấy lập tức hỏi: "Lão Phó, cô gái nào thế? Đêm Giáng sinh cậu dẫn đến đây ăn cơm, quan hệ không bình thường nha!"
Khương Tự cười cao thâm: "Đoán mò là chủ nhân của vịt vàng nhỏ."
"Vịt vàng nhỏ gì?" Lục Xuyên vẻ mặt mờ mịt: "Tớ đã bỏ lỡ cái gì?"
Thẩm Khinh Noãn tinh tế thưởng thức trà trong tay, cười mà không nói.
Phó Chỉ Thực cười một tiếng: "Một đàn em mà thôi, các cậu suy nghĩ lung tung cái gì!"
Khóe miệng Khương Tự chứa ý cười, vẻ mặt không tin: "Chỉ là đàn em?"
Phó Chỉ Thực lạnh lùng nhìn bạn tốt, giọng nói lạnh băng: "Cậu muốn nói gì?"
Khương Tự thẳng thắn nói: "Lão Phó, tớ biết cậu bao nhiêu năm rồi.
Chưa từng thấy cậu để tâm đến đàn em nào như vậy.
Lần đó ba anh em chúng ta liên hoan, cậu để quên chiếc ô vịt vàng nhỏ của cô gái kia ở trong nhà hàng, cậu còn cố tình chạy về lấy.
Lúc ấy tớ đã nghĩ sớm muộn gì cậu cũng rơi vào tay đàn em của cậu, nhưng lúc ấy tớ sợ bị đánh nên không dám nói."
Phó Chỉ Thực: "..."
Thẩm Khinh Noãn cũng không ngồi yên, nói trúng tim đen: "Anh Phó, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ghế lái phụ của anh, ngoại trừ Nhàn Nhàn đã từng ngồi, không có người thứ hai nhỉ?"
***
Thư Ý Hòa kể cho Sơ Tiện nghe rất nhiều chuyện thời đại học và khi nghiên cứu sinh.
Nhất là ba năm học nghiên cứu sinh kia, chỉ cần là sự kiện quan trọng, cô ấy đều nói với Sơ Tiện một lần.
Đáng tiếc Sơ Tiện nghe thấy vô cùng xa lạ, trong đầu cô đều không có một chút ấn tượng nào.
Thư Ý Hòa miêu tả những chuyện cũ kia, đều là của cô, trong đó có một ít còn là vừa mới xảy ra trước khi cô tốt nghiệp.
Nhưng mà Sơ Tiện giống như là đang nghe chuyện xưa của người khác, ngoại trừ xa lạ vẫn là xa lạ, muốn đồng tình cũng khó khăn, giống như đều là chuyện của kiếp trước.
Chuyện làm cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là trước khi cô mất trí nhớ, cô thích Phó Chỉ Thực, hơn nữa còn tiến hành thổ lộ, đáng tiếc bị đối phương từ chối.
Có những chuyện này, sau này cô và Phó Chỉ Thực gặp mặt chỉ sợ sẽ càng xấu hổ nhỉ?
Cô nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu!
Hai cô gái trò chuyện rất nhiều, chỉ riêng chuyện xoay quanh Phó Chỉ Thực đã nói hơn nửa giờ.
Sơ Tiện đã có một số hiểu biết nhất định với Phó Chỉ Thực.
Thư Ý Hòa miêu tả đàn anh Phó này, cô có chút xa lạ.
Nhưng dường như lại đáng để cô tin tưởng.
Cô gái Thư Ý Hòa là một người giỏi nói chuyện phiếm, máy hát mở ra liền không dừng lại được, balabala nói rất nhiều.
Ăn được nửa bữa, nhân viên phục vụ đột nhiên mang thức ăn vào phòng bao, mang lên hai phần mì Vân Thôn.
Thư Ý Hòa nhìn hai phần mì Vân Thôn kia, nhất thời kinh ngạc vô cùng: "Chúng tôi không gọi mì mà! Các anh có phải mang nhầm đồ ăn hay không?"
Phục vụ nam trẻ tuổi nhẹ giọng nói: "Là anh Phó ở phòng bên cạnh gọi cho hai cô."
Hai cô gái: "...".