Một đêm mưa to sấm rền, đến sáng vẫn không dừng.
Sắc trời ảm đạm, tiếng mưa rơi tí tách, hạt mưa chảy dài thành từng đường trong suốt, cả thành phố được bao phủ trong vô số hơi nước ẩm thấp tạo nên một bức tranh u ám xám xịt.
Đồng hồ sinh học của Sơ Tiện cực kỳ chính xác, chưa tới bảy giờ cô đã tỉnh rồi.
Người đi làm mỗi ngày đã quen với việc dậy sớm, dù là ngày nghỉ tắt đồng hồ báo thức thì đến giờ này cô vẫn có thể tự tỉnh giấc.
Vừa tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, thậm chí không rõ rốt cuộc mình đang ở đâu.
Cảnh vật xung quanh đều có vẻ xa lạ, đây không phải phòng ngủ của cô.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng mưa rơi tí tách, âm thanh vô cùng rõ ràng, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cô nhanh chóng tìm lại ký ức.
Sự đau nhức rõ rệt trên người nhắc nhở cô tối qua đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều không phải là mơ.
Trước đó Sơ Tiện đọc không ít truyện ngôn tình, dựa theo nội dung trong truyện, chỉ cần trai gái cùng trải qua đêm xuân, buổi sáng hôm sau tỉnh lại nhất định nữ chính sẽ hạnh phúc vùi trong lòng nam chính, nam chính bất ngờ mở mắt, hôn lên trán nữ chính, nói với nhau lời chào buổi sáng.
Thực tế, Phó Chỉ Thực ở bên cạnh vẫn đang ngủ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dày khẽ đóng, dáng vẻ khi ngủ thật yên tĩnh.
Mà cô không nằm trong lòng anh, bọn họ chỉ là chung chăn gối.
Quả nhiên, thực tế sao có thể so với tiểu thuyết chứ! Nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến việc Sơ Tiện cảm nhận sự ngọt ngào của nữ chính trong truyện ngôn tình.
Có thể nằm bên cạnh Phó Chỉ Thực, cùng anh tỉnh dậy trên một chiếc giường đã khiến Sơ Tiện cảm thấy hạnh phúc quá đỗi rồi.
Cô không khỏi nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, khóe miệng vô thức cong lên, ánh mắt chứa đựng niềm vui không chút nào che giấu.
Sự thật thì trải nghiệm lần đầu tiên cùng với một người chưa từng có kinh nghiệm nào trong chuyện này không hề tuyệt vời chút nào.
Nhưng nếu đối tượng là Phó Chỉ Thực, là người mà cô rất thích, cô có thể dễ dàng bỏ qua khuyết điểm nhỏ này, chỉ giữ lại sự ngọt ngào đầy ắp trong trái tim và cả trong ánh mắt.
Lần đầu tiên mà, không có kinh nghiệm có thể hiểu được, lần sau sẽ tốt thôi.
Mặc dù đã tỉnh nhưng Sơ Tiện vẫn không muốn nhúc nhích.
Cô nghiêng qua một bên nghịch điện thoại.
Lướt vòng bạn bè, rồi lướt Weibo.
Chủ nhật cô không cần phải đi làm, vì vậy không phải vội vàng thức dậy.
Cứ nằm dài như vậy, bên cạnh là người mình thích, thật là một buổi sáng tuyệt vời!
Top 1 hot search vẫn do CP quốc dân Nhậm Triều Ca và Mục Dạ Huyền chiếm giữ không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Fan của hai bên trực tiếp bùng nổ.
Sơ Tiện mới đăng ký tài khoản Weibo này nửa năm trước, chỉ theo dõi mấy tài khoản Weibo thú vị, cũng không thường xuyên đăng bài, chuyên để hóng drama.
Lúc rảnh rỗi thì lướt vài cái hóng vài drama, có thể coi như là một cách để giải trí.
Lướt một lúc, vẫn là những nội dung thường thấy trong giới giải trí, chỉ khác nhau về đối tượng được chú ý tới, không có nhiều bài để xem lắm.
Đang định thoát ra, đúng lúc này tra lãng (*) lại gợi ý cho cô một tài khoản Weibo.
(*) Tra lãng: Cách gọi mỉa mai Sina/ Weibo của netizen.
Tra lãng thường hay gợi ý cho cô kiểu tài khoản Weibo này, trong thời đại công nghệ như hiện nay, những nền tảng mạng xã hội sẽ căn cứ vào lượt xem và sở thích của bạn để gợi ý cho bạn vài tài khoản mà bạn có thể sẽ cảm thấy hứng thú.
Sơ Tiện thường sẽ không để ý.
Nhưng tài khoản Weibo hôm nay lại thu hút sự chú ý của Sơ Tiện, bởi vì tên của tài khoản - Sơ Tiện không xuất hiện.
Sơ Tiện, giống tên của cô.
Xuất phát từ sự tò mò, cô ấn vào ảnh đại diện.
Ảnh đại diện là một con tinh tinh ngờ nghệch, giống y chang con của cô.
Hoạt động của tài khoản này không nhiều, chỉ có khoảng chừng hơn mười bài.
Phần lớn đều là ghi chép về cuộc sống, ghi lại tâm trạng.
Lướt xuống dưới cô lập tức nhìn thấy hai bức ảnh, người trong ảnh là người cô quen thuộc nhất, giờ phút này đang nằm bên cạnh cô.
Một bức là ở thư viện Đại học A, Phó Chỉ Thực đứng ở đầu cầu thang nghe điện thoại, chỉ nhìn thấy bóng lưng, dáng đứng thẳng tắp như cây trúc xanh vươn mình trong gió xuân, vừa tuấn tú lại cao lớn, rắn rỏi.
Một bức khác là bên bờ biển đảo Đàn Hương, Phó Chỉ Thực nằm trên ghế nằm, đeo kính râm, tắm nắng.
Nội dung đi kèm với hai bức ảnh là --- Thế gian ồn ào quá, em muốn đi vào trái tim anh.
Sơ Tiện kinh ngạc nhìn dòng chữ này, cô bất chợt nhận ra đây là tài khoản Weibo cô dùng trước kia.
Thông tin liên kết là số điện thoại lúc trước, đáng tiếc sau khi cô gặp tai nạn giao thông, điện thoại bị vỡ vụn tại hiện trường tai nạn, cô cũng mất trí nhớ, đương nhiên cũng quên mất tài khoản Weibo này.
Thời gian bài đăng Weibo này là 19 giờ 19 phút, ngày 9 tháng 1 năm 2019.
Nghe nói cô và Phó Chỉ Thực quen nhau từ tháng 11 năm 2018.
Nói cách khác, không bao lâu cô đã thích anh.
Nhưng tình yêu này cô lại giấu kín trong lòng, Phó Chỉ Thực không hề hay biết.
Lúc đó Sơ Tiện chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ tình cảm của mình đối với Phó Chỉ Thực.
Cô thích anh đã rất lâu, rất lâu rồi.
Dù là mất trí nhớ, quên đi anh, cô vẫn có thể nhanh chóng thích anh lần nữa.
Bởi vì cảm giác của một người là hoài niệm quá khứ, nó sẽ hướng bạn tới gần người mình thích trong tiềm thức.
Trong lúc cô ngẩn ra, người bên cạnh đã tỉnh giấc.
Phó Chỉ Thực đưa tay ôm cô, giọng điệu có vẻ uể oải và lười biếng: "Sao tỉnh sớm thế?"
Sơ Tiện vội vàng tỉnh táo lại, trả lời: "Hôm nào em cũng tỉnh sớm vậy."
"Sáng ra đã đi hóng drama à?" Anh nghiêng người, mắt đảo qua màn hình của cô, nhất thời sững sờ: "Ảnh của anh à?"
Anh nói rồi lấy điện thoại, quan sát tỉ mỉ.
Phó Chỉ Thực lập tức nhận ra bức ảnh, những ký ức khi xưa chợt ùa về.
Hai bức ảnh này đều là Sơ Tiện chụp lén, cô gái tưởng là mình đã giấu kỹ, nào ngờ anh đã thấy được, chỉ có điều anh ngại da mặt cô mỏng nên lúc đó anh không hề vạch trần mà thôi.
Trước đó anh còn tưởng rằng hai bức ảnh này không tìm về được, dù sao Sơ Tiện đã mất trí nhớ, điện thoại dùng khi trước đã bị hỏng, chắc chắn ảnh cũng không còn nữa.
Không ngờ ảnh vẫn được giữ lại trong tài khoản Weibo của Sơ Tiện.
Hóa ra thật lâu, thật lâu trước kia, lúc anh còn chưa để ý đến, Sơ Tiện đã thích anh.
Hơn nữa mối tình đơn phương này vẫn luôn kéo dài, cuối cùng đến buổi tối ngày cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh rời trường mới lấy dũng khí tỏ tình với anh.
Anh tưởng rằng cô uống rượu say nói mê sảng, nào ngờ cô gái đã yêu đơn phương anh từ lâu rồi.
"Bức ảnh đầu tiên chụp lúc ở thư viện Đại học A, lúc ấy anh được viện trưởng Ngô nhờ hướng dẫn em làm luận văn tốt nghiệp.
Bức thứ hai chụp ở đảo Đàn Hương, anh đi cùng ông nội lên đảo ngâm suối nước nóng điều dưỡng, còn em lên đảo chơi." Bất chợt nhớ lại chuyện năm xưa, Phó Chỉ Thực không khỏi xúc động: "Chớp mắt đã lâu vậy rồi."
Đúng vậy, thật là nhanh! Từ cuối thu năm 2018 đến đầu xuân năm 2021, thì ra thời gian đã qua lâu vậy.
"Tối qua em hỏi tại sao anh đã lớn tuổi lại chưa từng yêu đương nghiêm túc.
Anh nói với em là vì anh không gặp được cô gái phù hợp.
Đúng là không gặp được người phù hợp thật.
Cái phù hợp mà anh nói không phải chỉ thân phận hay địa vị mà là sự phù hợp với anh về tâm hồn."
"Cuộc đời anh quá suôn sẻ, vừa sinh ra đã có mọi thứ mà người khác phấn đấu cả đời có thể sẽ không thể nào có được, có thể nói anh đã có tất cả.
Nhưng cũng vì cuộc đời quá suôn sẻ, dường như anh mất đi động lực và mục tiêu để nỗ lực.
Người lớn đã dọn sẵn đường cho anh, học y, theo nghề y, cuối cùng thừa kế Nhân Hòa Đường, sau đó cưới một cô gái môn đăng hộ đối, sinh con, rồi cho đứa bé một cuộc sống như anh đã trải qua.
Đời này cứ vậy mà sống, giống như lật một cuốn sách, đã lật tới trang cuối đọc được kết cục từ lâu.
Nội dung của câu chuyện này, tình tiết trong truyện đã biết được đại khái, có điểm khác biệt cũng chỉ là sai lệch một vài chi tiết nhỏ, cho nên độc giả không hề có bất cứ sự kỳ vọng nào.
Anh cũng như vậy, anh chưa từng ôm bất cứ mong đợi nào đối với cuộc đời mình, anh cảm thấy bản thân như đang lạc trong sương mù, mất phương hướng và mờ mịt.
Có tiền chưa chắc đã vui vẻ, vật chất đủ đầy sung túc không bù đắp được sự trống rỗng trong tâm hồn."
Không có sự ký thác về tinh thần thì có khác gì xác c.hết biết đi.
Sơ Tiện có thể hiểu được cảm giác đó.
Mấy tháng cô mới vào nhà họ Hạ kia cũng có cảm giác này, mờ mịt luống cuống, lo lắng không yên, rõ ràng không thiếu thứ gì nhưng trái tim luôn trống rỗng.
Trong lòng luôn tồn tại cảm giác bất an, không thể tìm thấy sự bình yên.
"Hai người bạn lớn lên từ bé cùng anh, một người là anh Thẩm Khinh Hàn em đã biết, cũng là anh cả của Thẩm Khinh Noãn.
Anh ấy là nhà thiết kế cầu cực kỳ ưu tú, đối với anh, anh ấy vừa là anh trai vừa là bạn, quan hệ của bọn anh rất tốt, anh ấy dạy anh rất nhiều điều.
Còn một người nữa là chị họ của Thẩm Khinh Noãn, Thẩm Gia Nhu, cũng là nhà thiết kế cầu rất giỏi giang.
Bọn họ và anh cùng có xuất thân, gia thế hiển hách nhưng không chịu ổn định, có lý tưởng, có hoài bão, nỗ lực làm việc, nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của mình, tỏa sáng rực rỡ.
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, người ngoài khi nhắc đến hai anh em nhà họ Thẩm sẽ không chút do dự vỗ tay tán thưởng tài hoa của họ, bọn họ là tấm gương trong giới thiết kế cầu."
Nói đến đây, Phó Chỉ Thực bỗng đổi chủ đề: "Nhưng hai người ưu tú như vậy, ông trời lại không cho bọn họ sống lâu trăm tuổi, đã cướp đi tính mạng của bọn họ từ sớm.
Mà người sống tạm qua ngày như anh vẫn còn sống, lãng phí sinh mệnh."
Hai người bạn tốt qua đời khiến Phó Chỉ Thực càng nghi ngờ ý nghĩa của sinh mệnh, anh như mất đi phương hướng trong cuộc sống.
Có theo đuổi hay không, có phấn đấu hay không, dường như đều cùng một kết quả, không phải đều là một nắm đất vàng, khói tản sương tan à.
Nhiều năm rồi anh vẫn như đang lạc trong sương mù, hoàn toàn không có mục đích, giống như cây lục bình, trôi tới đâu thì tới đó.
Làm một ngày, tính một ngày, chưa bao giờ biết đến ngày mai.
Bởi vì anh biết rằng, ngày mai không khác gì hôm nay, chẳng qua là lặp lại một ngày nhàm chán khác mà thôi.
"Cho đến khi gặp em, Tiện Tiện, giống như lục bình bám rễ, dường như con người anh được sống lại một cách thần kỳ.
Cái cảm giác an toàn đó không phải do tiền mang lại, mà chính em đã mang đến cho anh.
Linh hồn và thân thể thật sự hòa làm một, anh dần nhận ra giá trị thật sự của cuộc sống.
Chính em đã giúp anh tìm thấy mục tiêu, biết mong đợi một điều gì đó trong tương lai.
Anh muốn cùng em làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, cùng nhau thực hiện những điều mà trước kia chưa từng làm, cho tới kết hôn, sinh con."
Phó Chỉ Thực nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau: "Thế gian ồn ào quá, cảm ơn em đã ở lại trong tim anh."
Tình yêu đẹp không chỉ là có niềm yêu thích, mà là sự cứu rỗi.
Là Sơ Tiện làm yên ổn trái tim lang thang của Phó Chỉ Thực, cứu anh khỏi sự mờ mịt, cứu anh khỏi những hoang mang, cho anh niềm hy vọng, cho anh một chỗ dựa bình yên.
***
Sắp đến Tết, bệnh viện chuẩn bị nghỉ.
Ngày cuối cùng đi làm, Sơ Tiện vô cùng phấn khích bởi vì sắp kết thúc chuỗi ngày đau khổ rồi.
Để tránh đồng nghiệp, mỗi ngày cô đều phải cẩn thận, trốn đông trốn tây, rất sợ bị người khác phát hiện.
Mối tình của cô và Phó Chỉ Thực thật sự là hẹn hò trong xót xa.
Một khi nghỉ, cách xa đồng nghiệp, đương nhiên đôi tình nhân muốn tung tăng thế nào thì tung tăng thế đó.
Chỉ nghĩ đến mà Sơ Tiện đã cười toe toét.
Một tay Phó Chỉ Thực đánh tay lái, nghiêng đầu buồn cười nhìn Sơ Tiện: "Có chuyện gì mà vui thế, dọc đường thấy em cười suốt."
Sơ Tiện vui vẻ nói: "Sắp nghỉ rồi, cuối cùng không phải tránh đồng nghiệp nữa."
Phó Chỉ Thực lạnh lùng nhắc nhở cô: "Không cần tránh đồng nghiệp nữa nhưng không phải vẫn còn mẹ em à."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện lập tức phồng má, cau mày nói: "Đàn anh, anh không nhắc đến chuyện này chúng ta vẫn có thể là bạn tốt."
Phó Chỉ Thực: "Anh cảm thấy chúng ta nên khai thật với mẹ em, cứ lén lén lút lút như vậy cũng không phải cách.
Người trưởng thành yêu đương chứ đâu phải học sinh cấp ba, có đến mức phải lừa dối phụ huynh không?"
Có một phần nguyên nhân Phó Chỉ Thực chưa nói, bây giờ hai người như vậy thật sự bất tiện.
Thứ dục vọng này không bắt đầu thì không sao, một khi đã bắt đầu rồi thì giống như xả lũ, cuồn cuộn dâng cao, không thể dừng lại.
Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, qua lần thứ hai sẽ muốn có thêm nhiều lần sau đó, anh tham lam chỉ muốn nhiều hơn.
Anh và Sơ Tiện không thích tới khách sạn, thích ở nhà.
Nhưng mỗi lần muốn bạn gái ở lại nhà đều phải vắt óc hết cỡ nghĩ lý do lừa gạt bố mẹ vợ tương lai.
Một hai lần thì còn đỡ, nhiều lần thì sẽ khó mà tránh được khiến đối phương nghi ngờ.
Thành thật sớm một chút, yêu đương quang minh chính đại, anh sẽ tha bé cừu non về ổ sói càng sớm.
"Đợi qua Tết rồi tính tiếp." Trước mắt Sơ Tiện không muốn suy xét vấn đề này, cô cảm thấy mình và Phó Chỉ Thực còn chưa ổn định, đợi ổn định rồi thông báo với bà Triệu cũng không muộn.
Phó Chỉ Thực đành phải nghe theo Sơ Tiện, dù sao bà Triệu có thành kiến với anh, thật sự cần bàn bạc kỹ hơn.
Vừa nghĩ đến ngày mai được nghỉ, Sơ Tiện đã thấy phấn khích.
Phó Chỉ Thực đã lên kế hoạch từ trước rồi, bắt đầu nghỉ là sẽ dẫn cô tới đảo Đàn Hương ngâm suối nước nóng.
Mùa đông lạnh giá ngâm suối nước nóng rất tốt cho sức khỏe.
Hai người như ngày thường, một trước một sau lần lượt vào bệnh viện.
Sơ Tiện vào trước, một hai phút sau Phó Chỉ Thực mới vào.
Cô gái này đi tung tăng, không kìm được khẽ hát.
Thấy bạn gái bước đi nhanh nhẹn, bác sĩ Phó nhỏ không khỏi nở nụ cười.
Xem ra cô gái ngốc nghếch của anh thật sự rất vui.
Sơ Tiện chạm mặt Ninh Mông ở cửa bệnh viện.
Chị gái này một tay cầm sữa đậu nành, một tay ôm bánh bao, sung sướng thỏa mãn.
CP quốc dân tái hợp, cư dân mạng vui mừng phấn khởi.
Mà vốn là fan chân ái (*), mấy hôm nay tâm trạng Ninh Mông vô cùng tốt đẹp.
(*) Fan chân ái: Chỉ kiểu fan thật sự yêu mến idol vì tài năng, nhân cách của họ.
Thấy Sơ Tiện cũng đang vui giống vậy, Ninh Mông ở đối diện bèn hỏi: "Tiện Tiện, chuyện gì mà vui thế?"
"Ngày mai được nghỉ rồi, em vui lắm!"
"Chuyện cỏn con này mà vui đến cỡ này á!"
Sơ Tiện cong môi cười: "Chị Mông, niềm vui của em, chị không hiểu!"
Ninh Mông: "..."
Hai cô gái lần lượt đi vào khoa.
"Sắp nghỉ rồi, đến bây giờ chị vẫn chưa bắt được bạn gái của bác sĩ Phó nhỏ." Cô gái Ninh Mông vừa gặm bánh bao, mặt lại lộ vẻ buồn bã.
Sơ Tiện: "..."
Chị gái này dùng từ có phần hơi hổ báo, từ "bắt" rõ ràng coi cô và Phó Chỉ Thực làm gian phu dâm phụ mà bắt à!
"Chị Mông, người ta đâu có ngoại tình, chị bắt cái gì?" Khóe miệng Sơ Tiện xị xuống, cực kỳ cạn lời.
Dù có ngoại tình thì cũng đâu tới lượt Ninh Mông bắt chứ!
Ninh Mông: "Ầy, cái chính là chị tò mò ấy! Mấy cái này không quan trọng, mấu chốt là lần trước thấy đôi giày ở trên tầng thượng, sau đó không thấy cô gái ấy tới bệnh viện chúng ta nữa.
Chị nhìn chằm chằm bác sĩ Phó nhỏ rất lâu mà không chạm mặt cô gái đó, hai người này giấu kỹ thật!"
Sơ Tiện thầm nghĩ phải giấu kỹ chứ! Đặc biệt đề phòng chị, bà đây cẩn thận khắp nơi, sao có thể bị chị tóm dược, nếu bị chị tóm được thật còn không phải thiên hạ đại loạn mất sao!
Cô nói với ý sâu xa: "Chị Mông, chị đừng hóng cuộc sống riêng của bác sĩ Phó nhỏ nhà người ta nữa.
Đợi lúc anh ấy muốn công khai thì tự nhiên sẽ công khai."
"Lâu vậy mà không thấy, chưa biết chừng hai người đã chia tay từ lâu rồi, lười để ý, không vui gì cả!" Hiển nhiên Ninh Mông đã mất đi hứng thú.
Sơ Tiện: "..."
Một lời không hợp đã coi là chia tay, có được không vậy?
Sơ Tiện dở khóc dở cười, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, ai bảo cô yêu đương lén lút chứ!
- --
Cả ngày Sơ Tiện đều vui tươi, hớn hở.
Đồng nghiệp trong khoa hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy.
Ngay cả trưởng khoa Phó cũng không nhịn được hỏi Sơ Tiện có chuyện gì mà vui thế.
Sơ Tiện vui vẻ nói cho trưởng khoa Phó: "Vừa nghĩ đến ngày mai không cần đi làm nữa, cháu đã thấy vui rồi."
Trưởng khoa Phó: "..."
Trưởng khoa Phó nghe vậy thì cười híp mắt hất cho Sơ Tiện một gáo nước lạnh: "Tiểu Sơ à, cháu đừng vui sớm quá, coi chừng vui quá hóa buồn đó! Chúng ta làm bác sĩ không thể nói trước được điều gì, dù bây giờ cháu đang hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp thì chỉ một cú điện thoại là có thể lập tức gọi cháu trở lại."
Sơ Tiện: "..."
Phó Chỉ Thực thừa hưởng ngũ quan của trưởng khoa Phó, hai bố con này cười lên giống như cùng một khuôn đúc ra.
Bây giờ cô mới phát hiện, thì ra bụng dạ xấu xa và gian xảo của anh do gia truyền.
Phó Chỉ Thực đúng là thừa hưởng gen của bố anh một cách hoàn mỹ.
Sơ Tiện không nhịn được trợn mắt: "Chú có thể đừng dội nước lạnh cho cháu không?"
Trưởng khoa Phó đưa tay đỡ gọng kính, giọng ôn tồn: "Chú chỉ nói thật mà thôi."
Sơ Tiện: "Cháu không muốn nghe nói thật chút nào."
- --
Ngày mai chính thức được nghỉ, sau khi tan làm, trưởng khoa Phó tổ chức liên hoan cho các đồng nghiệp trong bệnh viện.
Trưởng khoa Phó đặt một phòng riêng ở Tây Tử Nhân Gia, tất cả đồng nghiệp đều đi.
Cả đám người tụ tập lại một chỗ, vui vẻ hòa thuận, tiếng cười nói không ngừng.
Lúc liên hoan sắp kết thúc, Sơ Tiện và Ninh Mông cùng đi nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, cô đứng ở cửa đợi Ninh Mông.
Ban nãy chị gái này cụng chén với đồng nghiệp đã uống không ít, lúc này đang nôn ở bên trong ấy!
Một tay cô xách túi của Ninh Mông, một tay cầm điện thoại mình.
Màn hình điện thoại đang chợt sáng, hiện lên tin nhắn Wechat của Phó Chỉ Thực.
Phó Chỉ Thực: [Tối nay có kế hoạch gì chưa?]
Người này đang hỏi cô buổi tối về nhà hay ngủ lại nhà anh, nói trắng ra là đổi cách mời cô tới ở lại nhà anh.
Hôm nay rất vui, Sơ Tiện không muốn về nhà, chỉ muốn ở bên bạn trai, cô quyết định buổi tối ngủ lại nhà Phó Chỉ Thực.
Sơ Tiện: [Đàn anh, anh đỗ xe ở sau nhà hàng đợi em, bên này xong, hai chúng ta đi siêu thị một chuyến.]
Ngủ lại nhà bạn trai, đương nhiên phải mua ít đồ ăn vặt.
Xem phim, ăn đồ ăn vặt, cuộc sống gia đình vui vẻ!
Sau khi gửi tin nhắn Wechat này xong, Sơ Tiện lập tức khóa màn hình, không ấn vào nữa.
Ninh Mông nôn một lúc lâu vẫn chưa ra, tiếng động rất lớn.
"Chị Mông, chị có ổn không?" Sơ Tiện cất giọng hỏi, hơi lo lắng.
Bên trong truyền tới giọng ỉu xìu của Ninh Mông: "Chị không sao.
Ngoài trời lạnh, Tiện Tiện, không thì em về phòng trước đi, chị còn phải ở đây một lúc nữa, em đừng chờ chị."
Sơ Tiện siết chặt túi của Ninh Mông không đi: "Không sao, em đợi chị, trong phòng khó chịu muốn chết, bên ngoài còn hóng gió được chút."
Yên lặng đợi một lúc lại nhận được cuộc gọi thoại của Phó Chỉ Thực.
Sợ bị Ninh Mông nghe được, Sơ Tiện vội vàng lùi vào trong góc nghe máy: "Alo, đàn anh?"
Đầu dây truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông trẻ tuổi, giọng anh vừa buồn cười lại bất đắc dĩ: "Tiện Tiện, em gửi nhầm vào nhóm rồi."
"Gì cơ?" Sơ Tiện có phần nghe không hiểu.
Phó Chỉ Thực bình tĩnh trần thuật: "Tin nhắn em gửi cho anh lại gửi nhầm vào nhóm công việc rồi."
Sơ Tiện: "..."
Ý nghĩ duy nhất lúc ấy của Sơ Tiện chính là miệng trưởng khoa Phó vừa được khai quang à!
Cô thật sự đúng là vui quá hóa buồn rồi.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Tiện: Toang rồi, chán quá chán!
Ha ha ha ha..