Phồn Chi Chi Trung


Giọng nói sắc bén của Triệu Lan Anh vừa vang lên, Sơ Minh lập tức nhìn về phía đầu cầu thang.

Sơ Tiện đã trở về phòng.

"Đợi lát nữa rồi nói."
Sợ bị con gái nghe thấy bố mẹ cãi vã, ông cầm điện thoại định vào phòng mình nói chuyện.

Bà cụ nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở ông: "Vì Tiện Tiện, đừng cãi nhau với người phụ nữ kia."
Sơ Minh gật đầu với bà cụ: "Con biết nên làm gì mà."
Ông xoay xe lăn trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại, không gian kín mít, ngăn cách tiếng TV bên ngoài.

Lúc này, Sơ Minh mới nói với người phụ nữ ở đầu dây bên kia: "Triệu Lan Anh, tôi và mẹ chưa từng trói buộc con bé."
"Hai mẹ con các người làm khổ Tiện Tiện còn chưa đủ sao? Lúc trước ông cam đoan với tôi như thế nào? Ông nói ông và mẹ ông sẽ chủ động rời xa Tiện Tiện, không làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.

Nhưng bây giờ thì sao? Tiện Tiện vẫn luôn muốn chạy về Vân Mạch, ngay cả đón năm mới cũng không ở lại nhà họ Hạ.

Nếu như không phải hai mẹ con các người nghĩ cách lừa gạt Tiện Tiện, con bé ở nhà họ Hạ rất tốt, con bé có thể về quê ăn tết sao?"
Sơ Minh bất đắc dĩ trả lời: "Tiện Tiện đã trưởng thành rồi, con bé có suy nghĩ của riêng mình, con bé muốn đón năm mới ở đâu là tự do của con bé, tôi và mẹ tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của con bé."
"Đủ rồi Sơ Minh, ông tưởng tôi sẽ tin lời ông nói sao? Ông và mẹ ông muốn trói buộc Tiện Tiện như trước kia, để cho con bé nuôi hai mẹ con các người, không có Tiện Tiện, làm sao các người có thể sống tiếp!" Giọng điệu Triệu Lan Anh kích động, nói chuyện cứ như đang xả súng, dồn dập, không chịu dừng lại.

"Năm đó tôi muốn đón Tiện Tiện đến nhà họ Hạ sống, ông và mẹ ông sống chết không đồng ý.

Trói buộc lấy con bé, để cho con bé chịu khổ cùng các người nhiều năm như vậy.

Bây giờ thật vất vả Tiện Tiện mới đến sống cùng tôi, các người lại không cam lòng, tìm mọi cách muốn cướp con bé về.

Sơ Minh, tôi nói cho ông biết, chuyện này không đơn giản như vậy.

Tiện Tiện là con gái tôi, về sau phải sống cùng một chỗ với tôi.

Cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp con bé khỏi tay tôi!"
Trước khi Triệu Lan Anh đi Thanh Lăng, bà làm bên mảng nhân sự, nói năng rất lưu loát.

Sơ Minh đã từng chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của vợ trước, ông hoàn toàn nói không lại bà.

Ông không muốn cãi nhau với đối phương, định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện người bên kia đầu dây đã cúp điện thoại từ lâu rồi.

Bà cụ vừa lúc đến gõ cửa, cốc cốc hai cái.

Sơ Minh đưa tay mở cửa phòng.

Bà cụ lộ vẻ lo lắng, quan tâm hỏi: "Triệu Lan Anh nói thế nào?"
Ông nhẹ giọng trả lời: "Cô ấy không vui khi Tiện Tiện trở về ăn Tết với chúng ta, vô cùng tức giận, giống như ăn phải thuốc nổ vậy, mắng con một trận."
"Tạo nghiệp mà." Bà cụ thở dài: "Gặp phải người mẹ như vậy."
"Chờ đón năm mới xong bảo Tiện Tiện trở về Thanh Lăng sớm một chút.

Dù sao con bé sống với Triệu Lan Anh cũng tốt hơn so với ở cùng chúng ta.

Nhà chúng ta nghèo như vậy, chờ ngày nào đó Tiện Tiện kết hôn, chúng ta ngay cả của hồi môn cũng không có khả năng chuẩn bị gì cho con bé.

Dù Triệu Lan Anh không tốt thì vẫn là mẹ ruột của Tiện Tiện, nhất định sẽ không để con bé thiếu thốn về mặt vật chất.

Trước kia là Tiện Tiện không muốn, bây giờ con bé đã mất trí nhớ, có thể quên hết mọi chuyện không vui trong quá khứ mà chung sống với Triệu Lan Anh, như vậy cũng tốt."
Sơ Minh gật đầu: "Hai ngày nữa con sẽ nói với Tiện Tiện."
***
Bên này Triệu Lan Anh cúp điện thoại xong, một mình ngồi phịch xuống sô pha, mãi không muốn động đậy.

Càng tới gần năm mới, trong nhà lại càng vắng vẻ.

Sơ Tiện trở về quê ở Vân Mạch.

Dì Chu bảo mẫu về quê ăn tết.

Hạ Minh Đàm đến nhà ông bà nội.

Hạ Cảnh Phong cũng không biết đi đâu chơi bời lêu lổng, bà cũng không muốn quản.

Biệt thự to như vậy bây giờ cũng chỉ còn lại một mình bà, cô đơn lẻ bóng.

Triệu Lan Anh không có mơ ước gì lớn, chỉ cần tiền đủ tiêu, con cái ở bên cạnh, những cái khác đều không quan trọng.

Cho nên bà tuyệt đối sẽ không để kẻ nào cướp Sơ Tiện đi, con gái bà phải ở lại với bà.

***
Vừa xuống máy bay Sơ Tiện đã gửi Wechat báo bình an cho mẹ, nhưng đến bây giờ mẹ vẫn chưa trả lời.

Trong lòng Sơ Tiện không yên, gọi điện thoại qua.

Tiếc là không ai trả lời.

Mẹ như thế này chắc là vẫn đang tức giận, trong thời gian ngắn không muốn để ý đến cô.

Sơ Tiện gọi video với em trai Hạ Minh Đàm.

Cậu nhóc này cũng vô cùng không hài lòng đối với việc cô về quê ăn Tết, cái miệng nhỏ vểnh lên, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với cô.

Sơ Tiện dỗ dành nửa ngày, hứa lúc trở về mang quà cho cậu nhóc, mới dỗ được em trai.

Cùng em trai gọi video xong, Sơ Tiện mới nhận được tin nhắn của mẹ.

Ngắn ngủn ba chữ -- Mẹ biết rồi.

Sơ Tiện: [Mẹ, thật xin lỗi, qua năm mới con sẽ về sớm một chút.]
Bên kia không thấy trả lời nữa.

Thật ra Sơ Tiện vẫn không hiểu vì sao mẹ cô không thích cô về quê, không muốn cô liên lạc với bố và bà nội, giống như bọn họ là thú dữ sẽ ăn thịt cô vậy.

Nói thật cô cảm thấy rất khó xử, một bên là bố và bà nội, một bên lại là mẹ và em trai, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, quan hệ hai bên lại như nước với lửa, cô nghiêng về một bên nhất định sẽ đắc tội với bên kia.

Cô làm gì cũng sai, cô không biết làm sao để có thể cân bằng được mối quan hệ cả hai bên.

Cô tự hỏi có phải tất cả các gia đình ly dị tái hôn đều như vậy hay không.

Cô thật sự cảm thấy bất lực.

Sơ Tiện nói chuyện này với bạn thân, Thư Ý Hòa an ủi cô qua điện thoại: "Sau khi ly hôn, quan hệ với chồng trước sẽ không tốt, mẹ cậu không cho cậu về quê cũng có thể hiểu được.

Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng đã về rồi, hãy đón một năm mới thật vui vẻ, dành nhiều thời gian ở bên bố và bà nội cậu."
Nghe bạn thân nói như thế, Sơ Tiện cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

——
Căn phòng nhỏ của Sơ Tiện cất giữ rất nhiều đồ vật thời học sinh của cô.

Cô muốn tìm lại chút ký ức, vì vậy mỗi lần trở về đều xem qua một lần, hy vọng những vật này có thể giúp cô nhớ lại một số chuyện đã quên trước kia, cũng nhân tiện dọn dẹp phòng.

Lần này Sơ Tiện lôi từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một vật nhỏ - - một đôi khuyên tai sừng hươu tinh xảo, đặt ở trong hộp quà màu hồng nhạt xinh đẹp.

Bông tai này thiết kế độc đáo, chế tác tinh tế, chất liệu bạch kim sáng bóng, chạm vào còn có cảm giác mát lạnh.

Sơ Tiện chợt nhớ lại lời Thẩm Khinh Noãn đã từng nói ở Thiềm Ngoại Thính Vũ, đôi khuyên tai này chắc hẳn là cô ấy tặng.

Đáng tiếc cô không nhớ được gì mọi chuyện lúc đó.

Không chỉ bông tai, Sơ Tiện còn lấy ra chiếc ô vịt vàng nhỏ kia.

Cảm giác quen thuộc lóe lên trong đầu cô, một vài hình ảnh rời rạc nhanh chóng lướt qua, thoáng cái đã biến mất.

Cô cố gắng nhớ lại những chi tiết đó, nhưng làm như thế nào cũng không nhớ nổi.

Gần đây đoạn ký ức ngắn như vậy xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, cô cảm thấy qua Tết mình nên đi bệnh viện kiểm tra lại một chút.

Trước khi ngủ, cô trò chuyện với Phó Chỉ Thực, anh còn đang bận, mặc quần áo ở nhà, ngồi trước máy tính.

Sơ Tiện nhận ra đây là nhà của anh ở Danh Môn Ngự Phủ.

"Đàn anh, sắp sang năm mới rồi, anh còn chưa về nhà cũ sao?"
Phó Chỉ Thực đặt điện thoại ở một góc màn hình máy tính, đối diện camera: "Chờ giao thừa rồi về, về sớm lại nghe ông nội niệm chú."
Sơ Tiện: "..."
Anh liếc mắt nhìn màn hình, phát hiện cô bé mặc váy ngủ màu cam ấm áp, trên đầu đeo một chiếc kẹp tóc sừng hươu màu xanh nhạt.

Kể từ khi thấy cô đeo băng đô tai thỏ kia thì sau này Sơ Tiện có đeo cái gì đáng yêu anh cũng không còn cảm thấy kỳ quái nữa.

"Đàn anh, em tìm được một đôi khuyên tai sừng hươu ở trong ngăn kéo ở nhà em." Nói xong cô đã nhanh chóng mở nắp hộp đưa cho Phó Chỉ Thực xem: "Đây có phải là đôi khuyên tai chị Khinh Noãn tặng cho em không?"
Phó Chỉ Thực liếc mắt một cái: "Ừ, là đôi này."
"Em xem rồi, nhãn hiệu này rất đắt, chị Khinh Noãn tốn kém rồi."
"Đây là do bạn cô ấy thiết kế, không tốn tiền, cô ấy thích em mới tặng cho em."
"Vậy đợi đến sinh nhật chị Khinh Noãn em sẽ tặng chị ấy một món quà."
Phó Chỉ Thực không để ý lắm mà ừ một tiếng.

Sơ Tiện lấy ra chiếc ô vịt vàng nhỏ, cẩn thận nâng niu như bảo vật: "Em còn tìm được cái này."
Phó Chỉ Thực vừa nhìn thấy chiếc ô quen thuộc thì nhịn không được bật cười: "Tiện Tiện, em phải cất cái ô này thật kỹ, đây là tín vật đính ước của hai chúng ta."
Sơ Tiện: "..."
Rất nhiều lần gặp gỡ giữa anh và Sơ Tiện đều bắt nguồn từ chiếc ô này.

Không thể không nói ánh mắt của Khương Tự rất chính xác, chỉ nhìn một cái ô thì đã dám khẳng định anh sớm muộn gì cũng sẽ ngã trên người Sơ Tiện.

Một lát sau, Phó Chỉ Thực lại nhớ tới một chuyện quan trọng: "Tiện Tiện, anh thêm em vào nhóm của nhà chúng ta, không có việc gì thì giành tiền lì xì."
Sơ Tiện: "..."
"Còn chưa kết hôn, có phải không tốt lắm không?"
"Không có gì không tốt cả, em không cần nói chuyện, cướp tiền lì xì là được.

Dù sao anh đã chọn em, em chính là con dâu nhà họ Phó."
Sơ Tiện: "..."
“Anh nhớ sinh nhật em là vào giao thừa, năm nay định mừng sinh nhật như thế nào?"
Sơ Tiện không để ý lắm: "Sinh nhật mỗi năm đều có, mừng hay không cũng không sao cả."
"Năm nay anh mừng sinh nhật với em."
"Giao thừa anh ở Thanh Lăng, làm sao tổ chức sinh nhật cho em?"
"Anh bay qua đó."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện cười cười, cũng không cho là thật.

Cúp điện thoại xong, cô mở Wechat ra.

Tên nhóm chat gia đình của gia đình nhà họ Phó đơn giản mộc mạc - - Người một nhà yêu thương lẫn nhau.

Không chỉ có người nhà Phó Chỉ Thực, tất cả thân thích của nhà họ Phó đều có ở trong nhóm.

Sơ Tiện vừa vào nhóm, cô bảy dì tám lập tức như ong vỡ tổ thay nhau chào hỏi cô.

Dù là cách màn hình điện thoại, Sơ Tiện cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu, yếu ớt chào hỏi từng thành viên.

Cách chào đón thành viên mới của gia đình nhà họ Phó rất đơn giản và trực tiếp - phát lì xì.

Sơ Tiện cảm ơn từng người một, nhưng không nhận tiền.

Phó Chỉ Thực đợi nửa ngày cũng không thấy cô nhận tiền, lập tức gửi tin nhắn cho cô.

Phó Chỉ Thực: [Sao không nhận?]
Sơ Tiện: [Hai chúng ta chưa kết hôn, nhận tiền lì xì không tốt đâu?]
Phó Chỉ Thực: [Tiền lì xì tối đa chỉ có hai trăm, cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Bọn họ cũng chỉ muốn vui vẻ.]
Nghe Phó Chỉ Thực nói như thế, lúc này Sơ Tiện mới yên tâm nhận tiền lì xì.

Sơ Tiện: [Đàn anh, chắc chắn sẽ có người cho rằng em mê tiền của anh.]
Phó Chỉ Thực: [Mê tiền của anh cũng tốt lắm, dù sao thứ anh không thiếu cũng chỉ có tiền.]
Sơ Tiện: [...]
Phó Chỉ Thực: [Em mê tiền của anh, anh mê con người em, hai ta trời sinh đã là một đôi.]
Sơ Tiện: [...]
Sơ Tiện là một người có nguyên tắc, cô tuyệt đối không phải mê tiền của Phó Chỉ Thực, cô mê con người anh! So với tiền, khuôn mặt này của anh còn làm cho người ta rung động hơn nhiều.

Cô cũng giống như bạn thân Thư Ý Hòa, về bản chất vẫn là một chú cún mê sắc đẹp.

Mọi người ở trong nhóm nhiệt tình cướp tiền lì xì.

Người nhà họ Phó chơi lớn, cướp một vòng đã bằng tiền lương một hai tháng của Sơ Tiện.

Sơ Tiện không thể không cảm thán một câu, có tiền thật tốt!
***
Giao thừa ngày 11 tháng 2 năm 2021, cũng là sinh nhật Sơ Tiện.

Hai ngày trước còn có tuyết rơi, sáng nay trời lại quang đãng một cách thần kỳ.

Ngay khi mặt trời mọc, tuyết trên mái nhà bắt đầu tan.

Nước tuyết tan theo mái hiên tí tách rơi xuống từng giọt, mặt đất ẩm ướt loang lổ.

Sáng sớm bà nội đã bắt đầu bận rộn, tập trung vào việc chuẩn bị cơm tất niên.

Bố ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một miếng giẻ lau, lau khắp nơi, lúc thì lau bàn trà, lúc lại lau tủ TV.

Ông đi lại khó khăn, rất nhiều chuyện đều không làm được, cũng chỉ có thể lau chùi một số vật dụng trong nhà.

Tám giờ rưỡi Sơ Tiện mới thức dậy, lười biếng nằm trên giường một lát, chín giờ mới xuống lầu.

Về nhà ba ngày cô vẫn luôn ở nhà, không ra khỏi cửa.

Cô mất trí nhớ, rất nhiều người đã không nhớ rõ.

Ra cửa gặp được người quen, cô cũng không biết là ai, nên gọi người ta là gì, rất xấu hổ.

Vì vậy quyết định nằm lì trong nhà.

Xem phim, chơi trò chơi vô cùng thoải mái.

Sơ Minh thấy con gái xuống lầu, lớn tiếng nói: “Tiện Tiện, bà nội con mua câu đối và chữ Phúc, con dán lên đi.”
Bố đi lại không tiện, bà cụ lại lớn tuổi, chuyện dán câu đối xuân này chỉ có thể để Sơ Tiện làm.

Sơ Tiện đồng ý, mang đến một cái ghế dài, đứng trên ghế dán.

Dán xong câu đối xuân, lại dán chữ Phúc lên.

Cô đứng tại chỗ thưởng thức một phen, cuối cùng cũng có không khí đón năm mới.

Cô nở một nụ cười hài lòng.

Điều đặc biệt nhất hôm nay là bữa cơm tất niên buổi tối.

Bà nội bận rộn cả ngày để chuẩn bị bữa cơm tất niên vô cùng hoành tráng.

Trên bàn lớn đầy ắp đồ ăn ngon, người một nhà ngồi quây quần cùng một chỗ, tràn ngập không khí ấm áp hạnh phúc.

Bà cụ đặc biệt nấu cho Sơ Tiện một bát mì sinh nhật, bỏ vào trong cái bát lớn, phía trên rắc một lớp hành lá thái nhỏ điểm xuyết.

Bà cụ nhẹ giọng nói: “Trước đây con chưa từng mừng sinh nhật, ngay cả mì sinh nhật cũng không ăn một bát.

Nhưng năm nay không giống, năm nay nhà chúng ta tốt lên rồi, sau này nhất định có thể tốt hơn nữa, vì vậy sinh nhật con nhất định phải chúc mừng.”
Sơ Minh yêu thương nhìn con gái, không nhanh không chậm mở miệng: “Tiện Tiện, là bố vô dụng, làm khổ con nhiều năm như vậy, con nhà người ta đều tổ chức sinh nhật hàng năm, chỉ có con là chưa từng có.

Về sau chúng ta đều tổ chức, mỗi năm đều mừng sinh nhật.”
"Bố, tại sao từ trước đến giờ con không mừng sinh nhật thế!" Sơ Tiện đánh mất rất nhiều ký ức, cô không nhớ lý do tại sao mình không mừng sinh nhật.

Sơ Minh vừa nghe vậy đã sửng sốt, sau vài giây mới nói: “Người đời trước mê tín, nói là người sinh vào đêm giao thừa số phận nhiều thăng trầm, cả đời chịu khổ.

Bởi vì vậy con mới không muốn tổ chức sinh nhật.”
"Đúng là mê tín!" Sơ Tiện nhịn không được châm chọc.

Là một thanh niên thời đại mới, tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, làm sao cô có thể tin tưởng cách nói mê tín như vậy chứ!
Mì sinh nhật là mì trường thọ, sợi mỏng, Sơ Tiện không thích ăn lắm, cô thích ăn mì sợi to hơn.

Nhưng cô vẫn ăn bát mì kia không thừa một miếng.

Ăn xong một bát mì lớn, đồ ăn cũng ăn không vô bao nhiêu.

Bố và bà nội vẫn là người cổ hủ, kiên trì muốn cho Sơ Tiện tiền mừng tuổi, dùng bao lì xì đựng.

Tiền không nhiều lắm, đều là tấm lòng.

Sơ Tiện không muốn phụ lòng người lớn, mặt tươi cười nhận lấy.

Ăn cơm tất niên xong, Sơ Tiện cùng bố và bà nội xem Xuân Vãn.

Người lớn thích xem, cô chỉ là xem cùng mà thôi.

Chú Hạ cũng gửi tiền mừng tuổi cho cô.

Cô nhận lấy, nói cảm ơn, sau đó tự mình thêm chút rồi gửi hết cho em trai Hạ Minh Đàm.

Cậu nhóc rất vui vẻ, trái một câu "Chị ơi em yêu chị", phải một câu "Chị là tốt nhất".

Sơ Tiện gọi video cho mẹ, lại bị đối phương vô tình cúp máy.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cơn giận của bà Triệu vẫn chưa tiêu tan.

Sơ Tiện có chút bất lực.

Không thể làm gì khác hơn là chờ qua Tết về Thanh Lăng rồi nói chuyện với mẹ.

——
Bà cụ lớn tuổi ngồi không yên, bố cũng không thể ngồi lâu.

Xem Xuân Vãn không được bao lâu, hai người đã tự về phòng ngủ.

Phòng của bố và bà đều ở lầu một.

Một gian phòng chính, một gian phòng phụ.

Phòng Sơ Tiện ở lầu hai.

Người lớn đều trở về phòng ngủ, Sơ Tiện cũng không muốn ngồi một mình trong phòng khách nên quyết định đứng dậy lên phòng.

Cô tìm điều khiển từ xa tắt TV, tắt đèn lên lầu.

Vừa đi được một nửa cầu thang, điện thoại di động đặt trong túi áo ngủ đột nhiên đổ chuông.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi.

"Alo, đàn anh? Năm mới vui vẻ nha!"
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp của người đàn ông trẻ tuổi: "Tiện Tiện, anh đang ở trước cửa thôn của em, em mau thay quần áo đi ra đây."
Sơ Tiện: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui