Phồn Chi Chi Trung

“Hiện trường quay xe của playboy”

Thư Ý Hoà và Khương Tự

18.12.2020

-

Thư Ý Hoà chỉ mất ba giây để quyết định theo đuổi Khương Tự.

Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tự, cô ấy nghĩ rằng người đàn ông này khác hẳn những người mình đã từng gặp.

Nhà cô Thư rất giàu có, từ nhỏ cô đã chẳng lo lắng đến chuyện cơm ăn áo mặc. Niềm vui lớn nhất của cô là hẹn hò với những anh chàng đẹp trai. Cô quen biết rất nhiều người, cũng từng yêu đương với đủ kiểu đàn ông khác nhau, nhưng trong số những bạn trai cũ của cô chưa từng có ai làm cảnh sát như Khương Tự.

Thế là cô âm thầm quyết định phải cưa đổ Khương Tự, khiến anh trở thành người đàn ông của mình.

Ngày hôm ấy, Phó Chỉ Thực đặt phòng riêng ở Thiềm Ngoại Thính Vũ, mời bạn thân đến ăn tối để công khai bạn gái của mình là Sơ Tiện. Mà Thư Ý Hòa là bạn thân của Sơ Tiện cũng được mời đến.

Còn Khương Tự lại là bạn thân từ nhỏ của Phó Chỉ Thực.

Có lẽ ngay cả bản thân họ cũng không ngờ được lần gặp mặt này lại là sợi dây định mệnh gắn kết hai con người xa lạ lại với nhau.

Tối đó, anh ấy mặc một chiếc áo khoác len màu xanh khói, quần dài đen, giày thể thao trắng, trang phục rất giản dị.

Quần áo anh mặc trên người không hề nổi bật nhưng gương mặt anh lại là điểm thu hút đối với một người thích trai đẹp như Thư Ý Hòa.

Khác hẳn với vẻ ngoài dịu dàng điển trai của Phó Chỉ Thực, khuôn mặt Khương Tự có phần lạnh lùng hơn, đôi mắt đen như gỗ mun, ánh mắt sắc sảo. Sống mũi cao, môi mỏng, ngũ quan hài hoà, khuôn mặt góc cạnh.

Thư Ý Hoà đoán rằng người này cao khoảng 185cm, dáng người cao to nhưng không hề lộ ra vẻ thô kệch mà trông rất cân đối.

Lần đầu tiên nhìn thấy người này cô ấy đã nghĩ ngay tới nhân vật nam chính có thân hình vạm vỡ, khí chất mạnh mẽ trong những bộ phim hành động.

Bỗng dưng Thư Ý Hòa cảm thấy hơi hối hận vì tối nay không trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.

Cô ấy nghĩ rằng bữa cơm tối nay chỉ là một buổi tụ tập bạn bè đơn giản, vì vậy chỉ khoác tạm một chiếc áo lông vũ rồi ra ngoài. Bây giờ cô mới nhận ra bản thân quá sơ ý rồi! Cô thề rằng sau này sẽ làm một quý cô xinh đẹp, cho dù chỉ xuống nhà đổ rác thì cũng phải trang điểm, vì bạn không thể biết trước mình sẽ gặp trai đẹp ở đâu.

Đây không phải là lần đầu tiên Thư Ý Hòa gặp Khương Tự. Lần gặp gỡ đầu tiên của họ đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Đó là mùa đông năm hai khi cô đang học nghiên cứu sinh, hôm ấy cô cùng với Sơ Tiện đi dạo ở trung tâm thương mại thì một tên trộm chạy tới giật túi xách của Sơ Tiện, bạn tốt đã đánh tên trộm đó một trận sau đó báo cảnh sát. Lúc ấy, người cảnh sát giải quyết vụ đó là người đàn ông trước mặt này. Cuối cùng, Phó Chỉ Thực phải tới đồn cảnh sát đón hai người.

Cô ấy nhớ hình như Khương Tự là đồn trưởng đồn cảnh sát. Không ngờ rằng anh còn là bạn thân từ nhỏ của Phó Chỉ Thực. Chẳng trách lúc đó Phó Chỉ Thực lại có mặt ở đồn cảnh sát nhanh như thế, hóa ra là chú cảnh sát này lặng lẽ thông báo.

Thư Ý Hòa cong môi cười, chủ động mở lời: “Chú cảnh sát, tôi còn nhớ anh, chúng ta từng gặp nhau ở đồn cảnh sát.”

Cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp giống các sao nữ trên truyền hình, khuôn mặt nhỏ, đường nét sắc sảo, vẻ đẹp vừa nổi bật vừa thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Nụ cười của cô ấy đầy quyến rũ.

Nếu ở thời cổ đại, chắc chắn cô gái này là yêu phi hại nước hại dân.

Sắc đẹp này không vào giới giải trí đúng thật là đáng tiếc.

Thẩm Khinh Noãn thắc mắc hỏi: “Sao vậy, hai người quen nhau à?”

Tất nhiên Khương Tự nhớ rõ Thư Ý Hòa. Nếu như nói Sơ Tiện dạy dỗ tên cướp vặt làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, thì người bạn thân này của cô cũng khiến cho người khác nhớ mãi không thể nào quên.

Cô gái này có một khuôn mặt rất mạnh mẽ khiến cho người khác cảm thấy không dễ trêu chọc, không ngờ lại là một con chim cút, cái gì cũng không dám nói. Theo góc nhìn của Khương Tự thì cô gái này chẳng khác nào bình hoa mà giới giải trí hay nhắc đến. Anh ấy cảm thấy rất đáng tiếc cho gương mặt này.

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt đối phương trong giây lát, sau đó nhanh chóng rời đi, thản nhiên nói: “Nói ra thì dài lắm.”

Trong lòng anh lại âm thầm tiếc nuối cho khuôn mặt này một lần nữa.

Thư Ý Hòa nhướng mày nói: "Sao lại dài dòng, một hai câu mà thôi. Tết Dương lịch hai năm trước, em và Tiện Tiện đi dạo phố ở Intime, có một tên cướp túi xách của Tiện Tiện, vì vậy chúng em đã báo cảnh sát, chú cảnh sát xử lý là anh Khương."

Thẩm Khinh Noãn chăm chú lắng nghe, không khỏi bật cười: “Vậy thì hai người thật là có duyên đấy!”

Thư Ý Hòa cảm kích nói: "Kể ra thì còn phải cảm ơn chú cảnh sát đòi lại công bằng thay chúng tôi."

Khương Tự nhẹ nhàng nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy, không nhắc tới cũng được. Bạn bè tụ họp, không cần gọi chú cảnh sát, gọi tôi là Khương Tự là được rồi.”

Nói ra thì thật là trùng hợp, Thư Ý Hòa đang ngồi bên cạnh Khương Tự.

Vừa ngồi xuống, cô ấy bèn giơ điện thoại lên nói: “Nếu mọi người đều là bạn rồi thì không ngại kết bạn Wechat chứ?”

Thẩm Khinh Noãn nhanh chóng đáp lại: “Đương nhiên không ngại, sau này liên lạc nhiều hơn nhé.”

Cô ấy giơ mã QR cho Thư Ý Hòa quét.

Thẩm Khinh Noãn kết bạn xong, Lục Xuyên cũng nhanh chóng thêm Wechat với Thư Ý Hòa. Cuối cùng mới tới lượt Khương Tự.

Dáng ngồi của anh ấy uể oải, chậm rãi lấy điện thoại ra.

Thư Ý Hòa vừa gửi lời mời thì đối phương cũng nhanh chóng đồng ý.

Cô ấy chú thích Khương Tự là “Cá lớn”.

Mục tiêu của cô ấy chính là câu con cá lớn này.

Ảnh đại diện Wechat của Khương Tự là hình một con chó đang nhe răng, trông rất hung dữ. Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là Thư Ý Hòa nhìn mãi vẫn không biết đây là giống chó gì. Thân hình thì giống Corgi, mặt lại giống Shiba, mắt giống Husky, lông lại giống chó săn lông vàng, một con chó được tạo thành bởi nhiều giống chó khác nhau, rất có khả năng là chó lai tạp.

Thư Ý Hòa thấp giọng hỏi: “Đây là chó anh Khương nuôi à?”

“Ừm.” Khương Tự sờ hộp thuốc lá trong vô thức.

Thấy trong phòng không có ai hút thuốc nên anh ấy cũng ngại hút, tay phải lại rời khỏi túi quần.

“Tên gì thế? Đáng yêu thật.”

“Chẳng ra giống gì.”

Thư Ý Hòa: “...”

Đây đúng là một cái tên rất hợp với nó. Chó gì cũng không giống thì không phải là chẳng ra giống gì sao?

“Thứ lỗi cho kiến thức hạn hẹp của tôi, đây là giống chó gì thế? Tôi chưa từng nhìn thấy.”

“Đây là chó lai tạp.” Khương Tự khẽ lắc lư ly rượu trên tay, dịu dàng nói: “Mẹ nó là lai tạp giữa Shiba và Corgi.”

Thư Ý Hòa: “...”

Chúa ơi, này là lai mấy đời vậy trời!

Không chỉ có chú cảnh sát này khác người mà đến chó của chú cũng khác biệt như thế.

Mọi người ở đây đều là người quen nên bầu không khí trong phòng rất thoải mái. Tuy Thư Ý Hoà mới đến nhưng cô ấy có tính cách cởi mở nên ai cũng có thể nói chuyện được.

Khương Tự không nói nhiều, phần lớn thời gian anh ấy đều yên lặng lắng nghe.

Khi bữa cơm sắp kết thúc, Khương Tự đi ra khỏi phòng riêng.

Thư Ý Hoà đợi một lúc cũng không thấy anh ấy quay lại.

Cô lấy lý do đi vệ sinh để ra khỏi phòng riêng.

Sau khi đi dạo một vòng quanh hành lang, Thư Ý Hòa mới phát hiện ra Khương Tự đang dựa vào lan can gọi điện thoại. Tư thế đứng của anh rất lười biếng, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên lan can.

Rõ ràng Khương Tự có một gương mặt rất lạnh lùng quyết đoán nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh lại giống một tay chơi lão luyện.

Không cần nhìn những cái khác, chỉ cần nhìn trang phục và khí chất trên người anh thì Thư Ý Hòa cũng có thể đoán được rất có thể anh là con cháu của một gia đình giàu có. Nói không chừng còn là con của quan chức cấp cao.

Tầng một của Thiềm Ngoại Thính Vũ là ghế đơn, khách khứa rất nhiều, tiếng cười nói ồn ào khắp nơi.

Trên sân khấu có một chàng trai và một cô gái đang hát bình đàn Tô Châu (*), âm thanh kéo dài thành từng chuỗi, âm cuối dài lê thê giống như những trận mưa phùn rả rích trong mùa đông này.

(*) Bình đàn là một hình thức văn nghệ dân gian, vừa đàn, vừa hát, vừa kể chuyện.

Từ trước đến nay, Thư Ý Hoà không thích những thứ nghệ thuật văn vẻ này. Nếu để cô ấy chọn, chắc chắn cô ấy sẽ không chọn Thiềm Ngoại Thính Vũ để tụ tập bạn bè.

Mặc dù nhà họ Thư giàu có nhưng cô không thích những thứ như bình đàn, bình thư này. Khi còn trẻ, bố của cô là ông chủ quặng than, buôn bán vài năm đã trở nên giàu có, nhà cô có thể xem như là nhà giàu mới nổi. Còn cô là con gái của nhà giàu mới nổi, vì vậy Thư Ý Hòa chưa từng cố gắng trở thành tiểu thư danh giá trong mắt người khác, cô chỉ làm những gì mình thích.

Thư Ý Hoà đứng trong góc khuất lặng lẽ quan sát Khương Tự, nhưng bởi vì cách rất xa nên cô không nghe được anh nói cái gì. Tiếng bình đàn Tô Châu lại văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Cô dặm lại phấn cho mình.

Thư Ý Hòa có một làn da rất đẹp, kỹ thuật trang điểm cũng giỏi, người con gái trong gương hiện lên với đôi mắt sáng, hàm răng trắng, khuôn mặt đầy đặn, từng đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa, vẻ đẹp của cô có thể so sánh với các diễn viên nữ trên truyền hình.

Từ trước tới nay, Thư Ý Hoà rất tự tin với gương mặt này của mình.

Sau khi dặm phấn xong, từ nhà vệ sinh bước ra, cô bất ngờ nhìn thấy Khương Tự đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, bên cạnh có một thùng rác hình vuông.

Dường như anh ấy đang định hút thuốc, trên tay còn cầm một gói thuốc lấy từ trong túi quần ra.

Anh mở gói thuốc ra nhưng bên trong trống rỗng, chẳng có lấy một điếu thuốc.

Anh bất giác bật cười đóng bao thuốc lại.

Bỗng nhiên, phía bên phải có một bàn tay trắng sáng thon dài của con gái lặng lẽ đưa qua, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Bộ móng tay màu đỏ tươi trên tay cô rất chói mắt.

Trên thực tế, màu đỏ rất kén da, người có làn da ngăm mà sơn móng tay màu đỏ thì chỉ khiến tay đen hơn thôi. Nhưng da Thư Ý Hoà lại trắng phát sáng, bộ móng này rất thích với cô ấy.

Khương Tự quay đầu lại theo bản năng, chạm phải với đôi mắt xinh đẹp của Thư Ý Hoà. Đó là một đôi mắt hai mí, đuôi mắt hẹp dài, lông mi dài mỏng và dày, con ngươi màu nâu long lanh giống như mặt hồ mùa thu yên ả.

Đôi mắt của Thư Ý Hòa chính là điểm thu hút nhất trên gương mặt của cô ấy.

Không phải ai cũng có thể sở hữu một đôi mắt đẹp thế này.

Tiếc rằng chỉ là một bình hoa.

Tay của Thư Ý Hoà giơ lên giữa không trung, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thử của tôi xem?”

Khương Tự không nhận lấy mà chỉ cười như không cười nhìn về phía cô.

“Chú cảnh sát đang chê thuốc tôi không ngon à?” Cô gái trẻ mỉm cười duyên dáng quyến rũ.

Thư Ý Hoà hút trầm hương Tô Yên, hãng này rất được phái nữ yêu thích, nhiều cửa hàng bán nó như thuốc lá dành cho phái nữ. Thuốc lá này không thể nói là quá tốt nhưng cũng không tệ.

“Cô Thư là người đầu tiên đưa thuốc lá cho tôi đấy.” Người đàn ông thản nhiên mỉm cười, giơ tay ra nhận lấy rồi ngậm lên miệng.

Thư Ý Hoà nhớ tới nghề nghiệp của người này thì không khỏi bật cười. Đâu phải ai cũng dám đưa thuốc lá cho chú cảnh sát chứ!

Cô ấy nghiêng người châm thuốc cho Khương Tự: “Lúc nãy anh cũng nói rồi mà, bạn bè tụ tập thì không cần gọi anh là chú cảnh sát, tôi cũng có xem anh là chú cảnh sát đâu.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, một mùi hương thoang thoảng đặc trưng của phụ nữ quanh quẩn ở chóp mũi anh.

Khương Tự nhìn thấy cách Thư Ý Hòa cầm bật lửa cũng như châm lửa rất thành thạo thì anh đã biết cô là người nghiện thuốc lá rồi.

Anh nhớ lại dáng vẻ uống rượu của cô trong bữa tiệc rất phóng khoáng, rất thoải mái, ai mời cũng không từ chối, tửu lượng của cô cũng rất tốt, nếu là anh cũng chưa chắc uống bằng cô. Điều này có thể chứng minh rằng chắc chắn Thư Ý Hòa là khách quen của các quán bar.

Khương Tự cảm thấy rất khó hiểu, một cô gái trong sáng đơn thuần như Sơ Tiện lại có một cô bạn thân ăn chơi thế này.

Làn khói mỏng chầm chậm bay lên, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp nơi.

Khương Tự rít nhẹ một hơi, trong khoang mũi ngập tràn mùi vị trầm hương, thanh mát hơi khô, trong đắng có ngọt, trong ngọt có cay, thơm mà không ngấy, dư vị đọng lại rất lâu.

“Thuốc này ổn đấy!” Anh ấy ậm ờ nói.

Thư Ý Hoà hào phóng bật cười: “Tôi có thể tặng anh một hộp.”

“Vậy thì không cần.” Khương Tự rít thêm vài hơi rồi từ từ thở ra: “Đồ tốt chỉ thử cho biết là được rồi, nhiều quá sẽ dễ chán.”

“Chúng ta đã là bạn bè rồi, không cần phải khách sáo với tôi thế.” Thư Ý Hoà nhanh chóng nhét thuốc lá vào túi áo ngoài của Khương Tự.

Khương Tự: “…”

Khương Tự nhướng mày: “Cô Thư làm thế này là công khai hối lộ tôi à!”

Thư Ý Hoà cười duyên dáng vừa xinh đẹp vừa thông minh: “Không lẽ đồn trưởng Khương muốn bắt tôi à?”

Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Cô gái này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà đến thân hình cũng không có chỗ nào để chê, ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có thịt thì rất có thịt. Là một người đàn ông thì không ai có thể thể kháng cự trước thân hình nóng bỏng này.

Nhưng đáng tiếc lại là một bình hoa, Khương Tự không thích bình hoa.

Anh ấy im lặng hút hết điếu thuốc, dập tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác.

Ngay cả bao thuốc trong túi áo cũng bị anh ấy ném vào thùng rác.

Một bình hoa như Thư Ý Hoà làm bạn thì được nhưng nếu muốn làm bạn gái thì không thể nào.

Anh ấy từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, trong đó không thiếu những cô gái xinh đẹp như hoa. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không ai có thể nghĩ rằng Khương Tự là một người kén chọn, nhưng thực tế anh lại là người như vậy. Có thể bạn gái anh không quá xinh đẹp nhưng chắc chắn không thể là bình hoa được.

- -------------------

Lời tác giả nói:

Thư Ý Hoà: Anh mới là bình hoa, cả nhà anh đều là bình hoa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui