Phồn Chi Chi Trung


Buổi tối Sơ Tiện chưa từng có thói quen ăn khuya, dạ dày cô không tốt lắm, buổi tối ăn thức ăn sẽ dễ tiêu hóa không tốt.

Bình thường sau chín giờ cô sẽ không ăn cơm nữa.

Cho dù Thư Ý Hòa hơn nửa đêm lấy đồ ăn ngon hấp dẫn cô, cô cũng có thể thờ ơ.

Nhưng lần này, cô trái lương tâm mà đồng ý.

Ma xui quỷ khiến, như là bị ma ám.

Sơ Tiện hoàn toàn không ngờ Phó Chỉ Thực lại dẫn cô đến một nơi đắt tiền như vậy.

Thiềm Ngoại Thính Vũ, tên được đặt rất khác biệt, hoàn cảnh trong tiệm càng để lộ vẻ lịch sự tao nhã.

Tứ hợp viện ba sân, cửa lớn sơn đỏ, bên trong có một thế giới khác, lan can cột trụ chạm trổ, mái hiên có chuông gió nhẹ rung, cảm giác niên đại đập vào mặt.

Mùi trầm mộc nhè nhẹ trộn lẫn trong luồng không khí ấm áp, thu hút hô hấp của con người.

Đã trễ thế này, trên sảnh lớn ở giữa lại còn có tiên sinh đang hát Tô Châu bình đàn, làn điệu ưu mỹ, tiếng hát vang dội.

Anh em cùng nhau xuống núi
Lưu luyến không thể tách rời.

Hữu đạo là nhân gian vẫn còn có tri âm
Người ở hai nơi lòng vẫn hướng về nhau
……
Sơ Tiện không hiểu bình đàn, hoàn toàn không nghe ra sân khấu cụ thể là đang hát cái gì.

Chỉ cảm thấy bên tai y y a a có chút thương cảm.

"Đàn anh, trên sân khấu đang hát cái gì vậy?"
"Lương Chúc Tích Biệt."
Khó trách nghe thương cảm như vậy!
Khu vực Yển Sơn tấc đất tấc vàng này, một cửa hàng nhỏ rất thanh nhã, nhìn thế nào cũng không phải là nơi ăn khuya.

Có thể người có tiền thích phô trương, ăn khuya cũng không được qua loa, nhất định phải xứng tầm.

Nếu không phải gặp Phó Chỉ Thực, chắc cả đời Sơ Tiện cũng sẽ không có cơ hội bước vào nơi này.

Cô rụt rè đi theo bên người Phó Chỉ Thực, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, giống như bà lão họ Lưu lần đầu tiên đi dạo Đại Quan Viên, tò mò lại thấp thỏm.

Phó Chỉ Thực không thích bị người khác quấy rầy, dẫn Sơ Tiện đến phòng riêng trên góc phía tây lầu hai.

Cửa sổ mở ra, khói thuốc quấn quanh kẽ tay.

Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, đèn đuốc vô biên kéo dài thành từng sợi, rất gần, lại tựa như rất xa.

Vẫn là phòng riêng mà anh và Khương Tự bọn họ thường đặt.

Quản lý tự mình tiếp đãi.

Anh chỉ gọi một phần mì Vân Thôn, rồi đẩy thực đơn cho Sơ Tiện.

Sơ Tiện rũ mắt nhìn con số trên thực đơn, lập tức hết hồn hết vía.

Với thực lực kinh tế hiện tại của cô, ngay cả một bát mì cô cũng ăn không nổi.

Giữa cô và Phó Chỉ Thực rốt cục là cách nhau bao nhiêu?

Một chiếc xe? Hay là bát mì Vân Thôn này?
Phó Chỉ Thực thấy cô bé do dự, cho rằng cô khó chọn, bèn thay cô quyết định: "Cũng cho cô ấy một bát mì Vân Thôn."
Quản lý đứng ở một bên, dịu dàng hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"
Đây là lần đầu tiên anh Phó gọi ít đồ như vậy.

"Chỉ vậy thôi." Phó Chỉ Thực tùy ý dựa lưng vào ghế, giọng nói lười biếng, nổi trong dòng nước ấm, dễ nghe mà êm tai.

Quản lý chợt hỏi: "Hôm nay là đêm Giáng sinh, anh Phó không uống chút rượu sao?"
Phó Chỉ Thực: "Hôm nay không uống rượu nữa, lát nữa còn phải đưa cô bé về."
Quản lý gật đầu: "Hai vị ngồi đợi một chút, mì sẽ tới ngay."
Nhân viên phục vụ đưa tới mấy món ăn vặt, đựng trong bộ đồ ăn bằng tre xinh đẹp, nhìn rất là tinh xảo và ngon miệng.

Phó Chỉ Thực bóc mấy hạt đậu phộng, toàn bộ vỏ đậu phộng chất đống trên bàn.

Sơ Tiện cảm thấy mình có thể thật sự có bệnh, Phó Chỉ Thực bóc đậu phộng cô cũng cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.

"Sắp đến tết dương lịch rồi, các em có nghỉ không?" Người đàn ông bóc mấy hạt đậu phộng, sau đó dừng lại, quay đầu thưởng thức trà.

Thiềm Ngoại Thính Vũ đặc biệt cung cấp trà Kim Tuấn Mi, hương trà tỏa ra bốn phía, vào miệng ngọt thuần.

Sơ Tiện đáng thương nói: "Cún thực tập nhất định không có ngày nghỉ."
"Em thật không nên nghĩ không thông mà học y." Nếu đổi chuyên ngành khác, cô cũng không đến mức khổ sở như vậy.

Sơ Tiện cúi đầu nhìn nước trà trong veo, giọng nói càng thấp: "Em không có lựa chọn."
Đây là lần thứ hai cô gái nói.

Một lần có lẽ là nói đùa, lần thứ hai có thể khiến người ta trầm tư.

Phó Chỉ Thực nghe ra được ước nguyện ban đầu của cô học y cũng không phải bởi vì thích, mà là bất đắc dĩ.

Cái gọi là "Khi còn bé xem nhiều "Bản Thảo Cương Mục", lớn lên muốn học Đông y" đơn giản chính là lấy cớ.

Quả nhiên sau lưng mỗi người trưởng thành đều cất giấu một câu chuyện như vậy.

Nhưng mà hiển nhiên, giờ phút này anh hoàn toàn không có tâm tư đi thăm dò sự thật.

Một đàn em cách vài khóa, anh không đến mức nhàn rỗi như vậy.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn, dùng giọng điệu người lớn nói cho cô biết: "Bản chất của cuộc sống chính là lựa chọn hết lần này đến lần khác, mỗi người đều có thể chọn, mấu chốt là xem em chọn như thế nào."
Là như vậy sao?
Sơ Tiện cảm thấy không phải.

Ông trời cho tới bây giờ đều không công bằng, một người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, giống như cô.

Nhưng cô cũng không đến mức cãi lại Phó Chỉ Thực.

Ngoại trừ mối quan hệ đàn anh này, anh cũng coi như là một người thầy của mình.

Phản bác lại thầy dù sao cũng là không lễ phép.

"Không phải muốn giáo dục em, chỉ là đang khách quan mà trình bày quan điểm của tôi." Anh đã cởi áo khoác từ lâu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu than chì, cởi hai nút áo, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra gần nửa xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.

Anh vén ống tay áo lên, đường cong cánh tay linh hoạt mà nhanh nhẹn, ngồi dưới ánh đèn ấm áp, mỉm cười với cô.

Sơ Tiện bị nụ cười của anh làm lóa mắt.

Giờ khắc này Phó Chỉ Thực thật là dịu dàng.

Ánh mắt bình tĩnh giống như một mặt hồ trong suốt, là sự dịu dàng vốn có.


Dịu dàng thật sự là một loại đặc tính đặc biệt hấp dẫn con người, không phải dịu dàng nhỏ nhẹ chậm rãi nói chuyện, mà là không cho người khác bất kỳ một chút cơ hội khó xử nào, vô cùng tự nhiên thỏa đáng mà tiếp xúc với người khác.

Sự rung động trên thế gian, chỉ là một cái liếc mắt, chỉ là một người mà thôi.

Bát mì Vân Thôn này cũng tinh xảo như con người Phó Chỉ Thực, Vân Thôn trong suốt long lanh, kích cỡ cực lớn, sợi mì trơn nhẵn búng răng, rất dai, ngay cả hành lá cũng rắc đẹp hơn nơi khác.

Mùi vị đương nhiên cũng rất ngon, chỉ là không đủ ăn, một cô gái như Sơ Tiện ăn cũng còn chê ít.

Một nam một nữ cùng nhau ăn khuya vào đêm Giáng sinh, luôn rất dễ khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái.

Nhưng Sơ Tiện lại ăn đến mức không có suy nghĩ nào khác, thẳng thắn vô tư.

Mì Vân Thôn rất ngon miệng, phân tán phần lớn lực chú ý của cô.

Thấy cô bé ăn không thừa một miếng, Phó Chỉ Thực gọi nhân viên phục vụ tới mang cho cô thêm một bát.

Cô cũng không biết từ chối, vùi đầu ra sức ăn.

Đợi cô bé ăn sạch hai bát mì, người đối diện không nhanh không chậm mở miệng: "Em là người đầu tiên tới đây ăn hai bát mì."
Sơ Tiện: "..."
Đây là đang chê cô ăn nhiều sao?
Khuôn mặt già nua của Sơ Tiện đỏ lên, bên tai nóng lên.

Cũng đúng người đến Thiềm Ngoại Thính Vũ ăn cơm đều không thiếu tiền, người có tiền ăn cái gì cũng chỉ nếm thử mùi vị là đủ rồi, ai sẽ nghĩ đến ăn no?
"Em đói bụng." Sơ Tiện giọng nhỏ như muỗi kêu, nhỏ giọng giải thích.

Cô thật sự đói bụng, trước khi liên tục chiến đấu ở quán bar Đóa Ái, Thư đại tiểu thư còn đặt bàn ở Tây Tử Nhân Gia.

Đầy một bàn lớn toàn món ngon quý hiếm, nhưng cô lại không có khẩu vị, gần như không động đũa.

Lúc này ngược lại rất đói bụng, hai chén mì Vân Thôn đã trực tiếp vào bụng.

Người đàn ông không nhịn được cười rộ lên, dịu dàng an ủi cô: "Có thể ăn là phúc."
Sơ Tiện: "..."
Thứ mà anh thiếu nhất cuối cùng cũng tìm được ở trên người cô.

Là khói lửa, là thứ căn bản để sống yên thân trên thế gian này.

Anh không có, anh giống như vĩnh viễn trôi nổi ở trên tầng mây, không đếm xỉa tới thế gian, hai chân giẫm trên mặt đất, con tim lại không có điểm tựa.

Trái tim anh vẫn luôn lang thang.

——
Đêm Bình An quán ăn tặng táo, đặt trong hộp quà xinh đẹp, đỏ bừng mê người.

Hộp quà được thiết kế đặc biệt, phía trên in logo bắt mắt Thiềm Ngoại Thính Vũ.

Bởi vì có logo này, quả táo này lập tức tăng giá trị lên.

Ở Thanh Lăng không phải ai cũng có thể ăn được quả táo của Thiềm Ngoại Thính Vũ.

Phần kia của Phó Chỉ Thực trực tiếp ném cho Sơ Tiện.

Cô ôm hai hộp quà, kinh ngạc: "Anh không ăn sao?"

Trên mặt người đàn ông lộ vẻ ghét bỏ: "Mùa đông ăn táo lạnh răng."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện ôm hai quả táo trở về ký túc xá.

Tiệc sinh nhật của Thư Ý Hòa còn chưa tàn, Vương Nghiên cùng bạn trai hẹn hò, không đến sáng mai chắc chắn không về được.

Ký túc xá chỉ có một mình Sơ Tiện, trống rỗng.

Nhưng mà cô cũng không cảm thấy cô đơn, một mình tựa vào đầu giường, nhét tai nghe vào, nghe "Nơi phồn hoa" mình thích, lòng tràn đầy vui mừng gặm xong một quả táo.

Phó Chỉ Thực nói không sai chút nào, mùa đông giá rét ăn táo quá lạnh răng.

Nhưng mà quả táo này rất ngọt rất ngọt, ngọt vào tận trong tim.

Người trong lòng có rất nhiều buồn khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào là có thể lấp đầy.

***
Tết dương lịch, đám chó thực tập hiếm khi có ngày nghỉ.

Thư Ý Hòa đã gần một tháng không ra phố đốt tiền.

Vị đại tiểu thư này cất tiền trong túi cũng khó chịu, nói thế nào cũng muốn Sơ Tiện cùng cô ấy ra ngoài dạo phố.

Nói thật Sơ Tiện thật sự không muốn, cô chỉ muốn làm ổ ở ký túc xá hẹn hò với Chu Công.

Đáng tiếc không chịu nổi cô Thư nhõng nhẽo cứng rắn, chỉ có thể nghe lời mà đi ra cửa.

Sức chiến đấu của cô Thư trước sau như một vô cùng mạnh mẽ, càn quét các quầy nhãn hiệu lớn, liều mạng một trận, chiến lợi phẩm vô số.

Cô gái Sơ Tiện quả thực chính là một người công cụ, không chỉ phải phụ trách tham khảo cho cô Thư, còn phải thay cô Thư xách túi.

Đáng tiếc tiền sinh hoạt mỗi tháng đều eo hẹp, còn phải nhìn bạn thân đốt tiền theo nhiều cách.

Không có gì ngược tâm hơn là nhìn bạn thân đốt tiền.

Một người giàu chảy mỡ, một người nghèo đến kêu leng keng, hai cô gái này có thể trở thành bạn tốt cũng là điều thần kỳ.

"Hòa Nhi, chúng ta như vậy gần như là đủ rồi nhỉ?" Hai chân Sơ Tiện đều sắp tàn phế, thật sự đi không nổi nữa.

Thư Ý Hòa cúi đầu nhìn một đống túi chiến lợi phẩm trong tay này, tuy rằng còn chưa đã ghiền, nhưng vẫn có chừng có mực.

Sơ Tiện gật đầu như giã tỏi: "Mau về đi, nơi này cách ga tàu điện ngầm rất gần."
Hai cô gái ngồi thang cuốn tự động xuống lầu một, mỗi người mấy túi lớn, logo đặc biệt bắt mắt.

Đều nói tiền tài không để lộ ra ngoài.

Thư Ý Hòa tiểu thư hẳn là quá mức rêu rao, mua quá nhiều đồ xa xỉ, mới bị người xấu theo dõi.

Hai người mới từ thang cuốn đi xuống, một tên nhóc tóc đỏ bước đi như bay, trực tiếp hướng Sơ Tiện mà xông tới...!
Anh ta không cướp đồ xa xỉ trong tay cô, mà cướp túi vải bạt của cô.

Cướp tới tay, quay đầu bỏ chạy.

Sơ Tiện trực tiếp ngây người, đợi cô phản ứng lại lớn tiếng rống to: "Bắt trộm!"
Sau đó nhấc chân đuổi theo.

Trong lúc nhất thời tình cảnh hỗn loạn, mặt Thư Ý Hòa đều bị dọa đến trắng bệch, nhanh chóng đuổi theo Sơ Tiện: "Tiện Tiện, đừng đuổi...!một cái túi mà thôi, chúng ta không đến mức phải liều mạng như vậy ha..."
***
Tết dương lịch Khương Tự cũng không nghỉ phép, cùng các đồng nghiệp ngồi xổm trong đồn trực ban.

Trong tay còn có một đống công việc chưa xử lý, một khắc cũng không được nghỉ.

Làm cán bộ cơ sở chỉ có điểm này là không tốt, không có vụ án lớn nghiêm trọng, toàn là một đống việc lông gà vỏ tỏi, việc vặt trong nhà.

Thời buổi này vợ chồng cãi nhau cũng phải gọi 110.

Bốn giờ rưỡi chiều, cảnh sát nhân dân dưới trướng ra khỏi đồn cảnh sát một chuyến, mang về hai cô bé và một thiếu niên vị thành niên.


Trước mặt cảnh sát, cô gái tóc ngắn cũng không nhàn rỗi, đang ra sức dạy dỗ một thằng nhóc nhỏ tuổi, mắng chửi đĩnh đạc, kêu gào không ngừng, giọng nói càng ngày càng lớn.

"Tuổi nhỏ như vậy việc khác không làm, muốn học người ta cướp bóc cũng phải có chút mắt nhìn có biết hay không? Người cầm đầy đồ xa xỉ không cướp, cứ phải cướp túi của tôi? Trong túi một xu cũng không có, cmn cậu cướp cái khỉ gì?"
"Đã muốn ngồi ở đồn cảnh sát đến vậy, phí sức làm gì, trực tiếp để cho cảnh sát còng cậu lại không phải là được rồi sao!"
"Chị đây đã nghèo đến mức không có gì ăn rồi, cậu lại cướp túi của tôi, muốn chết có phải hay không?"
……
Cô bé tóc ngắn dạy dỗ tóc đỏ giống như dạy dỗ con trai, không chừa một chút mặt mũi nào.

Tóc đỏ rúc ở trong góc, mặt bị phá tướng, vài dấu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

Lúc này cậu ta một câu cũng không dám trả lời, ấm ức nói: "Chị, em sai rồi...!Em biết sai rồi..."
"Bây giờ biết sai rồi, sớm đi làm gì? Nếu nhận sai có ích, cần cảnh sát làm gì?"
Cô gái tóc xoăn dài nhìn xung quanh, lặng lẽ kéo tay áo len của bạn mình, hạ thấp giọng nói: "Tiện Tiện bảo bối, chúng ta như vậy là được rồi! Nơi này là đồn công an, tốt xấu gì cậu cũng tôn trọng chú cảnh sát một chút, cậu đã dạy dỗ xong rồi, chú cảnh sát lát nữa phải dạy dỗ cái gì?"
"Tớ chính là muốn mắng đến cậu ta hoài nghi cuộc đời, ai bảo cậu ta không có mắt như vậy dám cướp túi của tớ?"
Khương Tự khoanh tay đứng trong chốc lát, xem kịch vui vẻ tự đắc.

Anh ấy đưa tay chọc chọc anh cảnh sát nhỏ đang đăng ký bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Lý, đây là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Lý cầm một cây bút đen trong tay, khoa tay múa chân nói: "Đồn trưởng Khương, là thế này, tên nhóc tóc đỏ này cướp túi của cô gái tóc ngắn."
Khương Tự: "Trong túi có cái gì?"
Tiểu Lý nhắc tới cái này liền muốn cười: "Trong túi chỉ có một cái ví tiền, trong ví tiền cũng chỉ có hai mươi đồng tiền mặt.

Những thứ đáng giá đều cầm ở trong tay, một đống đồ xa xỉ.

Tên cướp này cũng thật sự không có mắt nhìn, nhiều đồ xa xỉ như vậy không cướp, lại đi cướp hai mươi đồng tiền mặt, trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc."
Khương Tự: "..."
Chỉ hai mươi đồng tiền mặt, vậy thật đúng là chẳng cướp được gì!
Khương Tự nhướng mí mắt, hai cô gái nhỏ trước mắt, một người chưa hết tính trẻ con, một người thành thục quyến rũ.

Người thành thục quyến rũ kia lại là một cái hồ lô, núp ở trong góc không nói lời nào.

Ngược lại người chưa hết tính trẻ con cứng cổ, đỏ mặt, chửi ầm lên, giống như mẹ dạy dỗ con trai vậy.

Nghĩ lại cũng buồn cười!
Anh ấy đứng từ xa nhìn gương mặt của tóc đỏ: "Trên mặt đều bị cào rồi, cô bé này cào ư?"
Tiểu Lý không khỏi xoa ngực, trong lòng còn sợ hãi: "Chứ gì nữa! Cô gái này rất dữ, ra tay rất tàn nhẫn."
Khương Tự: "..."
Thật đúng là người không thể nhìn bề ngoài!
"Làm gì vậy làm gì vậy, ồn ào cái gì? Coi đây là cái chợ à!" Khương Tự cất bước đi tới, quát lớn một tiếng.

Hiện trường lúc này mới yên tĩnh lại, ba người im lặng không nói.

Tầm mắt Sơ Tiện rơi vào huy hiệu trên đồng phục người đàn ông trẻ tuổi, biết là lãnh đạo tới, người này là người có thể nói chuyện.

Cô lập tức ôm lấy ống quần của anh ấy, hung hăng lau nước mắt: "Chú cảnh sát, chúng cháu còn là sinh viên, chú nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng cháu, tên nhóc này cướp túi của chúng cháu, cháu sắp bị hù chết!"
Khương Tự: "..."
Khương Tự ghét bỏ mà rút ống quần của mình ra, kéo cái ghế trực tiếp ngồi xuống: "Đừng có khóc nhè với ông đây, nói chuyện cho đàng hoàng!"
Tóc đỏ thấy thế vội nhào tới cướp lời: "Chú cảnh sát, cháu biết sai rồi, là cháu có mắt không tròng, mới đi cướp túi của hai chị ấy."
Quả thật có mắt không tròng, cho rằng là một cô gái tay trói gà không chặt, không nghĩ tới là một nhân vật tàn nhẫn không sợ chết.

Ánh mắt sắc bén của Khương đội bắn thẳng qua, giọng nói âm trầm lãnh lẽo: "Bảo cậu nói chuyện rồi à?"
Tên nhóc tóc đỏ: "..."
Khương Tự giơ ngón tay chỉ Sơ Tiện: "Cháu nói đi."
Sơ Tiện vội nhét ô và cập sách vào trong ngực Thư Ý Hòa, giơ tay lau nước mắt, trần thuật đâu vào đấy: "Chú cảnh sát là như vầy, cháu và bạn thân cùng đến Intime mua sắm, mới từ trên thang cuốn xuống, người này đã xông lên..."
Khương Tự lơ đãng liếc nhìn, vừa lúc nhìn thấy động tác nhét ô và cặp sách của cô bé.

Vịt vàng nhỏ?
Anh ấy một lần nữa nhìn về phía cô bé, lên tiếng hỏi: "Đây là ô của cháu?"
Sơ Tiện gật đầu: "Vâng, của cháu."
"Cháu là sinh viên đại học A?"
"Đúng vậy."
"Học cái gì?"
"Đông y."
Trong đầu Khương Tự không khỏi hiện lên giọng nói của Phó Chỉ Thực --
"Một đàn em ngốc."
"Không phải tớ quý trọng, đàn em ngốc của tớ quý trọng."
Khá lắm, đồn trưởng Khương cảm thấy tình hình phát triển thật sự là càng ngày càng thú vị!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận