Từ Văn Diệu cười cười, vừa đưa mắt nhìn, ôi trời, trong phòng khách có ba người, ngoài Vương Tranh, Quý Vân Bằng thì còn có Tạ Xuân Sinh. Anh lắc đầu cười mắng: “ Sao cậu cũng có mặt nữa hả? Tiểu Tranh, lần sau cậu ta ghé đừng mở cửa cho vào. Tên khốn này tới nhà mình chỉ để trục lợi mà thôi. Nói à biết, bây giờ khó khăn rồi, địa chủ người ta cũng chẳng dư dả thức ăn đâu, muốn đến ăn chực hả, không có cửa đâu.”
“ Anh Văn Diệu, em cũng không được ăn ư?” Tiểu Tạ cũng hùa theo. “ Em ở dưới quê mà cứ nhớ mãi những món ăn anh Vương Tranh nấu.”
Từ Văn Diệu bĩu môi: “ Cậu muốn tới đây cũng được thôi, nhưng phải cắt cái đuôi Quý Vân Bằng này đi.”
Quý Vân Bằng châm chọc: “ Này nhé anh bạn, tôi làm sao mà bì được với cậu. Tôi chỉ là cái đuôi thôi, trong khi cậu là miếng thuốc dán bám chặt trên người thầy Vương á, bóc hoài không chịu rớt.”
Cả nhà cười ha ha. Ngay cả Vương Tranh cũng cười ngặt nghẽo, cậu đứng dậy bước vào bếp, lúc sau mang một bát canh ra cho Từ Văn Diệu: “ Anh ăn cái này trước đã.”
Từ Văn Diệu ngửi thấy mùi thơm nhẹ, đón lấy bát canh rồi húp một ngụm lớn, có chút ngòn ngọt. “ Ngon quá!”
Quý Vân Bằng gào lên: “ Thầy Vương bất công quá đi, sao bọn tôi lại không có?”
“ Cả ngày anh ấy chưa ăn gì, nên phải có gì lót bụng chứ. Hai người cũng đói rồi à?” Vương Tranh ngại ngùng nói: “ Xin lỗi nha, dì Trâu còn đang chuẩn bị đồ ăn, đợi tôi vào trong làm…”
“ Kệ cậu ta.” Từ Văn Diệu ngồi xuống ghế, tiện đà kéo Vương Tranh qua, một tay ôm lấy eo cậu, bằng giọng bề trên nói: “ Tên này thấy người ta ăn thì thòm thèm thôi. Bây giờ mới có mấy giờ mà đã đói hả?”
Vương Tranh lo lắng quay sang hỏi Tạ Xuân Sinh: “ Tiểu Tạ đã đói chưa? Tôi lấy gì cho cậu ăn nhé?”
“ Không cần đâu ạ, uống trà cũng được rồi.” Tạ Xuân Sinh liếc Quý Vân Bằng một cái. “ Anh ấy cũng không đói đâu, anh không cần lo cho tụi em.”
Vương Tranh gật đầu, hất bàn tay đang choàng ngang eo cậu của Từ Văn Diệu ra, ngồi sát bên cạnh anh, hỏi: “ Cậu phải ở dưới quê bao lâu nữa mới chuyển về làm việc trên đây?”
“ Sếp em bảo là phải một năm nữa cơ,” Tạ Xuân Sinh đáp. “ Nhưng cũng không nói chắc được, tùy vào tâm trạng cấp trên thôi. Ông ấy chỉ cần nói một câu em còn phải ở đó dài dài.”
Quý Vân Bằng cũng chen ngang vào: “ Nói không phải than chứ, ở dưới đó điều kiện kém lắm, đường sá rất tệ, muốn đi công việc đâu đó thì không sao, tới khi mưa xuống thì đúng là cá quẫy trong bùn…”
Rồi như thể chiếc máy hát được bật lên. Quý Vân Bằng liên miên cằn nhằn đủ thứ chuyện với Vương Tranh, nào là muỗi con nào con nấy to như con ruồi, điện thoại lại chẳng bao giờ có sóng, đến cả nhà vệ sinh cũng là kiểu xưa. Từ Văn Diệu cười cười lắng nghe, cũng không hề chen ngang vào, để mặc bạn mình than vãn. Sau đó, Vương Tranh cũng hiểu ra là Quý Vân Bằng đang ngụ ý muốn Từ Văn Diệu dựa vào các mối quan hệ giúp Tạ Xuân Sinh có thể chuyển công tác về. Nhưng việc này anh ta cũng không hiểu rõ là có phiền phức hay không, vì không dám nói thẳng nên chỉ quanh co lòng vòng một hồi lại chớp mắt e dè nói với Từ Văn Diệu: “ Hay là, cậu nói giúp vài lời để Tiểu Tạ sớm được về…”
Từ Văn Diệu chặn ngang lời anh ta, đáp qua loa: “ Tuy điều kiện gian khổ nhưng không phải sẽ rèn giũa con người sao? Dạo này trông sắc mặt Tiểu Tạ rất tốt đó.”
“ Không dám đâu, suốt ngày phơi mặt dưới nắng, lột cả lớp da, đen hết rồi kìa…” Quý Vân Bằng sốt ruột cắt ngang lời Từ Văn Diệu.
“ Nhưng tinh thần nhìn rất tốt! So với hồi ở bệnh viện thì khỏe khoắn và vui vẻ hơn.” Từ Văn Diệu quay sang hỏi Tạ Xuân Sinh. “ Tôi nói đúng không, Tiểu Tạ?”
Tạ Xuân Sinh mặt mày ửng đó, ngượng ngùng gật đầu đáp: “ Em cũng thấy hiện giờ rất ổn, ăn uống cũng điều độ và nhiều hơn, sức khỏe cũng tốt lên…”
“ Có học hỏi được gì nhiều không?”
“ Có ạ.” Tạ Xuân Sinh bẽn lẽn nhìn Quý Vân Bằng cười. “ Biết thêm rất nhiều thứ so với mấy năm nay em đi làm, với lại đơn vị trực thuộc dưới đó cũng đánh giá em rất cao.”
“ Tốt!” Từ Văn Diệu bưng bát canh ăn một hơi cạn sạch. “ Tôi cũng vui cho cậu.”
“ Cậu đừng nói vội thế chứ. Tại cậu chưa thấy tình hình thực tế nên nói vậy thôi.” Quý Vân Bằng quát lên. “ Lần trước chạy xe máy đã bị tai nạn rồi…”
“ Rồi người không bị gì chứ?” Vương Tranh lo lắng.
“ Không sao ạ.” Tạ Xuân Sinh lễ phép đáp. “ Hai người đừng bị Vân Bằng dọa, em chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi, không bị thương gì cả.”
“ Điên à, em còn muốn bị thương nữa hả? Em có biết bữa đó thấy em chảy bao nhiêu máu mà anh hoa cả mắt không? Không được rồi, Văn Diệu, chỗ anh em với nhau, tôi cũng nói thật luôn. Hôm nay, tôi tới trước là chào hỏi hai người, sau là có chuyện muốn nhờ cậu. Chỉ cần cậu giúp Tiểu Tạ quay về công tác trên thành phố G này, tôi sẽ nhớ mãi cái ơn này!”
Từ Văn Diệu đặt mạnh bát canh lên bàn, tiếng đáy bát chạm lên mặt thủy tinh vang lên chói tai, khiến mọi người giật mình. Quý Vân Bằng từ nhỏ quen biết anh, thói quen luôn nghe lệnh của anh nên có phần e dè và kính nể, nay thấy anh mặt trầm như nước bèn không dám lớn lối gì. Một lúc sau lại lúng túng nói: “ Xin cậu hãy giúp tôi. Là anh em bao năm, lẽ nào chẳng thể giúp nhau…”
“ Là anh em đương nhiên không thể không giúp được.” Từ Văn Diệu cười nhạt. “ Cậu đã lên tiếng cầu xin, sao tôi có thể từ chối? Thế nhưng Vân Bằng à, cậu có suy nghĩ cho Tiểu Tạ không?”
“ Sao tôi lại không lo cho cậu ấy chứ?”
“ Nếu cậu từng suy nghĩ thay cậu ta thì ít nhất cũng phải hiểu, ai bị điều xuống công tác dưới quê đều có định chế hẳn hoi, theo quy tắc khi trở về sẽ tăng nửa cấp. Bây giờ bỏ về giữa chừng chả có thành tích gì cả, chẳng phải nửa năm trời ở dưới đó công cốc sao? Tôi có thể dùng quan hệ thuyên chuyển công tác cho cậu ta nhưng như vậy có thể giải quyết được vấn đề không? Cậu ta ở dưới quê, cậu chỉ cần lo mỗi chuyện mưa xuống đường trơn đi đứng không an toàn. Còn một khi tùy tiện quay lại rồi, tôi nói cho cậu biết những việc phải lo sẽ nhiều hơn thế gấp bội. Tới lúc đấy, cậu lại muốn xin tôi gì nữa? Cho cậu ta thăng chức hay là phát tài? Đừng đùa chứ…”
Quý Vân Bằng tức giận: “ Nói tới nói lui, cậu không đồng ý giúp cái việc cỏn con này chứ gì?”
“ Việc này là việc cỏn con sao? Cậu nghĩ cấp trên của Tiểu Tạ là ai mà phải nể mặt tôi? Cơ quan họ là cơ quan nhà nước, chứ có phải của nhà họ Từ đâu?”
Vương Tranh thấy hai người to tiếng cãi nhau bèn đứng dậy giảng hòa: “ Được rồi. Anh Vân Bằng đừng nóng, Văn Diệu không hề nói là không giúp. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn…”
“ Nếu cậu Từ đây muốn đưa một người về thành phố làm việc chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đủ, việc quái gì phải bàn bạc kỹ càng?” Quý Vân Bằng cười gằn. “ Tiểu Tạ đâu phải nhân viên gì quan trọng đâu mà anh ta mượn cớ để xiên xỏ tôi?”
Từ Văn Diệu thấy đối phương phát hỏa, bản thân cũng chẳng việc gì phải nhẫn nhịn nữa: “ Câm miệng. Cậu có phải đàn ông không hả? Người không chịu giúp cậu là tôi, cớ gì lại trút tội vạ lên đầu Tiểu Tranh?”
“ Cậu thì ngon rồi!” Quý Vân Bằng tức giận đùng đùng chỉ tay vào Vương Tranh, quát thẳng mặt Từ Văn Diệu: “ Tôi chỉ mới lớn tiếng có một câu với tình nhân của cậu mà cậu đã nói năng tuyệt tận như thế. Cậu để tôi phải nhìn Tiểu Tạ vất vả cực khổ, mệt mỏi dãi nắng dầm mưa lại còn nói mấy lời đạo lý to lớn đó với tôi! Tôi hôm nay cũng nói thẳng cho cậu biết, mẹ kiếp, cậu suy bụng ta ra bụng người mà xem, nếu Vương Tranh lâm vào tình cảnh giống Tiểu Tạ bây giờ thì liệu cậu có an tâm không? Nếu không nể tình anh em bấy lâu thì cậu cũng nên nghĩ chuyện Tiểu Tạ từng một thời ở bên cậu mà giúp đỡ chứ. Cậu đúng là thứ có mới nới cũ, độc ác tàn nhẫn…”
“ Quý Vân Bằng!” Từ Văn Diệu đứng phắt dậy rống lên, mặt mày đen lại, quát lớn: “ Cậu ăn nói hồ đồ kiểu gì thế hả? Bị lú lẫn rồi phải không? Được rồi, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng tôi nhắc à biết, tôi không nhúng tay vào chuyện này, giỏi thì đi tìm người khác mà cầu xin!”
“ Không giúp thì không giúp!” Quý Vân Bằng ngoan cố cãi lại: “ Tôi không tin không có cậu thì bọn tôi sẽ sống không nổi.” Anh ta đứng phắt dậy, lôi kéo tay Tạ Xuân Sinh. “ Chúng ta đi thôi Tiểu Tạ!”
Vương Tranh lo lắng nói: “ Anh đừng nóng nảy như thế Vân Bằng à! Có chuyện gì từ từ nói. Hai người là anh em, tội tình gì cãi nhau vì chuyện cỏn con này. Ngồi xuống bình tĩnh mà bàn.”
“ Tiểu Tranh để cậu ta đi đi,” Từ Văn Diệu lạnh lùng đáp, “ Tôi nói cho cậu biết thế này, hôm nay cậu ra khỏi cửa nhà này, sau này quay lại nhận anh em không dễ dàng như vậy đâu!”
“ Tôi thèm vào!” Quý Vân Bằng tức tối đến mặt đỏ phừng phực lên, không suy nghĩ gì đã quát vào mặt Vương Tranh: “ Thầy Vương cũng thấy rồi đó! Đi theo cậu ta cậu phải cẩn thận đấy, đừng đắc tội với cậu ta để tránh việc mình chết thế nào cũng không biết, nhé!”
“ Mày nói gì hả?” Từ Văn Diệu giọng lạnh lùng đến mức băng đá muốn vỡ tan ra, “ Mẹ nó chứ, có gan mày nhắc lại xem!”
“ Tôi nói có gì sai chứ?” Quý Vân Bằng có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng. “ Cậu cũng đã làm thế rồi mà!”
Chưa kịp nói hết câu, Từ Văn Diệu đã giáng một đấm vào dưới cằm Quý Vân Bằng, Quý Vân Bằng bị đánh cho lệch cả đầu, chưa kịp hồi thần bụng bị nện thêm mấy quyền nữa. Tuy Quý Vân Bằng thân thủ giỏi hơn Từ Văn Diệu, nhưng lại không dám trả đòn, tự biết câu nói do tức giận mà thốt ra vừa rồi của mình đã chạm tới ngưỡng cửa cấm kỵ của Từ Văn Diệu. Tuy mạnh miệng đòi cắt đứt tình anh em với Từ Văn Diệu nhưng trong lòng nào có ý định muốn thật sự tuyệt giao đâu? Sau khi bị đánh cho vài cú, nhìn Từ Văn Diệu mắt long sòng sọc xách cổ mình lên, giáng thêm một vài đấm nữa. Kể từ ngày trưởng thành tới nay đã mấy mươi năm đã bao giờ hai người lại đánh nhau thế này đâu? Quý Vân Bằng ân hận vô cùng, giằng lấy tay Từ Văn Diệu mà hét lên: “ Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!”
Nhưng Từ Văn Diệu lại không để ý tới, ra sức đấm đá liên tục. Quý Vân Bằng ôm đầu không chống trả, biết nếu mình ra tay đánh lại thì tình anh em liền sẽ không còn. Trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng không biết tới bao giờ đối phương mới hết giận đây. Đúng lúc này, tiếng bát bị đập vỡ vang lên. Vương Tranh tức giận quát lớn: “ Hai người dừng tay hết cho tôi!”
Từ Văn Diệu khựng lại, bồi thêm vào bụng Quý Vân Bằng một cước nữa mới chịu ngừng hẳn. Khi anh quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tranh mặt mày xanh mét, Tạ Xuân Sinh thì mặt mày trắng bệch, mắt rưng rưng lệ, run rẩy chờ anh ngừng tay, lập tức chạy tới đỡ lấy Quý Vân Bằng lên. Cửa nhà bếp cũng mở rộng, dì Trâu lo sợ đứng nép bên cửa mà nhìn, vẻ mặt kinh hãi.
Vương Tranh thở ra một tiếng, cố gắng dùng giọng nói bình ổn để nói: “ Không sao đâu dì Trâu, hai anh em họ có chút mâu thuẫn ấy mà. Đánh xong rồi sẽ không sao.”
Dì Trâu vẫn chưa hoàn hồn, nói: “ Ai da, thanh niên sao cứ hay xúc động quá, có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”
“ Dạ, xin lỗi dì, phiền dì lấy giúp cháu hộp thuốc sang đây.”
Dì Trâu tức tốc đi lấy hộp thuốc giao cho Vương Tranh, đoạn cậu lại đẩy về phía Tạ Xuân Sinh: “ Tiểu Tạ, cậu dìu Vân Bằng lên sofa rồi thoa thuốc cho anh ấy đi. Không sao rồi!”
Tạ Xuân Sinh mắt ngấn lệ, gật đầu, tay run run nhận lấy hòm thuốc, đỡ lấy Quý Vân Bằng lên ghế.
Vương Tranh nắm vai kéo Từ Văn Diệu ngồi xuống, rồi nói với Quý Vân Bằng: “ Vân Bằng, nếu anh cho rằng Văn Diệu phải giúp Tiểu Tạ việc này mới đáng làm anh em thì tôi thay mặt anh ấy đồng ý với anh, nhất định sẽ hoàn thành chuyện đó. Thế nhưng, có điều tôi phải nói, anh khiến tôi thật thất vọng. Hóa ra anh lấy tình cảm anh em bao năm mà mang lên bàn cân đong đếm nhằm thỏa mãn yêu cầu cá nhân của mình. Tôi luôn nghĩ anh là người nghĩa khí, nhưng những gì anh nói và làm hôm nay thật hèn hạ!”
Mặt Quý Vân Bằng tái đi, nghiêng đầu đi không nói lời nào.
Vương Tranh lại quay sang nhìn Từ Văn Diệu: “ Đường nhiên Văn Diệu cũng có chỗ không đúng. Điều tôi muốn nói chính là, hai người không còn nhỏ nữa, đừng cho rằng mình còn là những cậu bé mười tám tuổi, muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm, chửi bới tới hết mức. Chuyện này dù tôi không lên tiếng hẳn hai người cũng tự hiểu nhỉ? Bất luận trước đây Văn Diệu đã làm gì, anh ấy cũng đã phải trả giá rồi. Chẳng cần tôi nhắc chắc anh Vân Bằng cũng biết, hai người là anh em bao nhiêu năm trời có gì lạ lẫm nhau nữa đâu? Anh ấy đánh anh là đúng!”
“ Nhưng tôi, tôi đã không đánh trả rồi còn gì?” Quý Vân Bằng ấp úng nói: “ Xin, xin lỗi!”
Từ Văn Diệu hừ một tiếng.
“ Tôi thấy hai người có chỗ vẫn không hiểu được nhau. Có phải vì mỗi người đều đã tìm ình một người đồng hành rồi nên cả hai vẫn chưa quen được? Nếu đúng là vậy thì thật ấu trĩ!” Vương Tranh nhíu mày nhìn người yêu. “ Anh cũng cố ý đối nghịch với anh ấy như thế. Việc của Tiểu Tạ, nếu Vân Bằng đã cam tâm tình nguyện anh có thể giúp được thì cũng nên giúp, đừng để anh ấy mang tình cảm huynh đệ giữa hai người ra làm quân cờ vì Tiểu Tạ. Còn anh Vân Bằng cũng vậy, đừng tị nạnh chuyện Văn Diệu thiên vị với tôi, điều đó cũng bình thường thôi. Sao anh không chịu thay Văn Diệu và Tiểu Tạ suy nghĩ một chút chứ?”
Hai người đàn ông to xác bị Vương Tranh mắng cho không còn mặt mũi gì phải thẹn thùng cúi đầu. Vương Tranh trong lòng cũng thấy buồn cười lắm. Lúc sau, Vương Tranh hỏi Từ Văn Diệu: “ Dù gì anh ấy cũng hối hận và xin lỗi rồi, có phải anh cũng nên rộng lượng bỏ qua chuyện này?”
Từ Văn Diệu liếc Quý Vân Bằng, thấy mặt mũi đối phương bầm tím sưng vù tơi tả, biết là mình đã ra tay không nhẹ, cơn giận cũng vơi quá nửa, bèn hừ một tiếng: “ Từ nhỏ tới lớn không ít lần anh nhường nhịn tên ranh này, nếu muốn tính toán thì đã chẳng chịu tới hôm nay!”
“ Phải, cậu là bao dung nhất. Không biết ai gây ra không ít chuyện để rồi tôi phải chịu điều tiếng thay? Sao cậu không nói bao nhiêu lần tôi bị cha cậu cấm túc vì chịu tội thay cậu chứ?” Quý Vân Bằng phồng mang trợn mắt đốp chát lại. “ Đánh tôi không chút nương tay lại còn chẳng biết xấu hổ mà nói chuyện năm nào.”
“ Cậu muốn ăn đòn nữa chứ gì! Lúc nãy tôi đã nhẫn nhịn mà không đá thêm mấy cú nữa đấy!”
“ Cậu nghĩ vậy là cậu ngon hả? Vì tôi nhịn cậu đó!”
…
Vương Tranh bật cười nghe hai người đấu võ mồm với nhau một lúc thì đứng dậy tính bước vào bếp trấn an dì Trâu, nhưng lúc này chuông cửa lại vang lên.
“ Để em mở cho!” Tạ Xuân Sinh nói vọng vào.
Chốc sau, tiếng cửa mở ra, Vương Tranh vừa giúp dì Trâu vừa hỏi với ra: “ Ai thế Tiểu Tạ?”
Tiểu Tạ không đáp. Vương Tranh nghi ngờ lau tay bước ra ngoài, nhìn mọi người ở phòng khách như đều bị điểm huyệt ngây người ra nhìn hướng cửa. Cậu nương theo tầm mắt mọi người nhìn sang thì thấy ông Từ vận thường phục, một thân uy phong ngời ngời đứng chắp tay ngay lối vào phòng khách, nhíu mày hỏi: “ Các người câm hết rồi à? Sao, không vui khi thấy tôi đến hả?”